• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sorry mn, mik quên đăng, mn đọc truyện vui vẻ (〃゚3゚〃)

――――――――――――――――――

Tuy đã từng hôn Tô Tử Dương vài lần, hơn nữa đều là 'cháo lưỡi' kịch liệt, thông thường sẽ hôn đến khi đối phương thở dốc, hô hấp khó khăn. Nhưng Lăng Triển Dực lại cảm thấy, nụ hôn chuồn chuồn lướt vừa đơn giản vừa ngây ngô này lại là phần thưởng quý giá nhất của anh.

Ngoại trừ lúc đầu chơi bời buông thả ở quán bar, Tô Tử Dương cũng rất thoải mái, còn có thể đấu khẩu đùa cợt anh, tuy không. Mà từ sau khi gặp lại, cậu có thể trốn liền trốn, chạy được thì chạy, căn bản không cho anh cơ hội thể hiện, huống chi là cho anh cơ hội gần gũi để thân thiết.

Có thể bước được bước này đã là tiến bộ lớn lắm rồi!

Lăng Triển Dực vui vẻ, được voi đòi hai bà Trưng nói: “Vậy buổi tối anh có thể…” Ngủ với em hay không…

Còn chưa nói hết, Tô Tử Dương liền hiểu được ý tứ từ trong đôi mắt rực lửa của anh, chắc như đinh đóng cột nói: “Không thể!”

Lăng Triển Dực tràn đầy nhiệt huyết bị hất một gáo nước lạnh, anh cúi đầu 'òh' một tiếng, ủ rũ nói: “Vậy thôi.”

Thấy dáng vẻ thất vọng của anh, Tô Tử Dương có chút không nỡ, đành phải mở miệng bổ sung một câu: “Phòng trang trí không tệ.”

Đôi mắt Lăng Triển Dực sáng ngời: “Thật không?”

“Ừm.” Tô Tử Dương gật đầu, tiến lên cầm lấy một bộ quần áo nhỏ thảo luận với Lăng Triển Dực: “Anh nghĩ em bé có thể mặc quần áo lớn như vậy à?”

Lăng Triển Dực hăng hái tràn trề theo sau, đáp: “Chắc là có thể, anh nghe nói trẻ con lớn lên rất nhanh, gần như là mỗi ngày một vẻ, nếu mà mua quá nhỏ, chắc ăn là chưa kịp mặc thì đã không vừa.”

“Vậy hả?” Tô Tử Dương nghiêng đầu, cầm quần áo khoa tay múa chân “Tôi chưa từ thấy trẻ sơ sinh lớn lên nên không rõ. Anh từng thấy rồi à?”

“Anh cũng chưa từng thấy, chỉ nghe nói thôi.” Lăng Triển Dực nhận lấy quần áo nhỏ, ngồi xổm xuống, so với cái bụng của Tô Tử Dương, cười nói: “Tử Dương, em mới bốn tháng mà bụng đã lớn thế này, nhất định bảo bảo lớn lên rất cường tráng. Nó chắc chắn sẽ mặc vừa bộ đồ này!”

Tô Tử Dương lại bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi không hy vọng nó quá lớn, cứ như vậy sinh nở sẽ rất khó, mấy tháng nữa cũng rất vất vả…” Cậu thở dài, nhẹ nhàng vuốt cái bụng tròn xoe “Nhưng mà bảo bảo lớn lên quá nhanh, tôi bị nó hành hạ mấy đêm liền không ngủ được.”

“Hả? Thật sao? Mau ngồi xuống, anh sẽ dạy dỗ nó một trận, để nó sau này thành thật chút, đừng lăn lộn em nữa!” Lăng Triển Dực đặt quần áo trẻ em sang một bên, đỡ Tô Tử Dương ngồi xuống giường, còn anh thì làm đệm, để cậu hơi ngửa ra sau dựa lên vai mình ―― như thế thì sẽ không đè lên bụng.

“Nó nghe lời anh mới là lạ nè!” Tô Tử Dương nâng bụng, vừa ủy khuất vừa bất đắc dĩ oán giận “Có khi tôi còn tưởng bụng sẽ bị nó làm vỡ luôn, truớng ơi là trướng.”

“Chỉ trướng to lên thôi sao? Có đau hay không?” Lăng Triển Dực đặt tay lên, quả thật cảm thấy bụng Tô Tử Dương bị căng lên rất lớn, căng cứng, thậm chí chỉ ấn nhẹ cũng cảm thấy cưng cứng, giống như bên trong có một sinh mạng nhỏ đang đối đầu với anh vậy.

“Shhh ―― anh đừng có ấn! Đau ――” Tô Tử Dương la lên một tiếng, cùi chỏ đáng vô xương sườn của Lăng Triển Dực, cản trở động tác của anh.

“Rất đau à? Vậy chúng ta tranh thủ đi bệnh viện! Để bác sĩ kiểm tra kỹ càng xem là có chuyện gì!” Lăng Triển Dực khẩn trương đứng lên, cúi người muốn bế Tô Tử Dương.

Tô Tử Dương xua tay, từ chối nói: “Không cần đi bệnh viện, chắc tôi cũng biết là tại sao thế này.”

“Em biết tại sao hả?” Lăng Triển Dực ngạc nhiên “Tại sao vậy?”

“Trong bụng tôi có thêm một cơ quan bí ẩn, tuy có thể mang thai nhưng lại không giống tử cung phụ nữa có thể co dãn tự nhiên. Chỗ đó của tô rất nhỏ, bảo bảo đang lớn lên từng ngày, nó lại không theo tốc độ sinh trưởng của thai nhi bình thường lớn nhanh như vậy nên… Khó tránh khỏi sẽ bị trướng đau…”

Lăng Triển Dực trông rất đau lòng khi nghe vậy, anh lại ngồi xuống, ôm Tô Tử Dương vào lòng, trong đầu lại nhớ lời bác sĩ nhắc nhở anh ―― đàn ông song tính ẩn mang thai, xác suất thành công là cực thấp, hơn nữa sẽ chịu đủ loại tra tấn, tốt nhất là phá bỏ cái thai, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm…

“Vất vả như vậy… Lúc trước tại sao không phá bỏ cái thai đi?” Lăng Triển Dực lẩm bẩm nói.

Tô Tử Dương đột nhiên đứng thẳng người, ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của Lăng Triển Dực, quay đầu lại, nhìn người phía sau với ánh mắt lên án: “Anh hy vọng tôi phá bỏ cái thai sao?”

……….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK