Mục lục
Hoàng đế ngầm của Tiêu Châu (full) - Lăng Túc Nhiên - Truyện tác giả Tuế Nguyệt Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Các người vượt qua giới hạn rồi

“Tuân mệnh!” Một người đàn ông mặc thường phục sau khi đáp lại lời thì quay người chạy vào trong căn cứ.

Trong khi hai người đang nói chuyện, cách hai người một trăm mét có hai thân ảnh đang lén lút đột nhiên đi đến trước mặt mọi người.

Cường giả cấp Chiến Tướng, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, người thường không bì được.

“Báo danh đi!”

Lạc Bảo Vũ từ trên người hai người cảm nhận được khí thế uy hiếp mạnh mẽ, một trong hai người đã hoàn thành cảnh giới Chiến Tướng.

Hơn nữa trên người hai người có huyết khí nồng nặc, tuyệt đối là người đi ra từ trong biển máu.

“Mau giao Huyết Sát La ra đây, tha cho các người không chết!” Vị tên Aaron trong đó trầm giọng nói.

“Người của thế giới Ám Vực, dám xâm nhập vào Đông Khởi tôi, các người xem nước chúng tôi như không có ai sao?” Lạc Bảo Vũ tiếp tục mở miệng nói.

Bây giờ điều anh ta có thể làm chính là cố gắng kéo dài thời gian, hy vọng trước khi đối phương ra tay Lăng Túc Nhiên có thể đuổi đến được.

Bằng không, với thực lực hai người này, không tới ba phút có thể san bằng căn cứ này.

“Nếu như còn phí lời, giết!!” Ngữ khí của Aaron trầm xuống.

“Các người không nên đến đây, không quan tâm các người là người của tổ chức nào, một khi tổn hại đến hai vị Chiến Tướng hậu kỳ thì đều là tổn thất lớn.” Lạc Bảo Vũ căng thẳng.

“Nếu như bây giờ các người đi mau có lẽ còn có cơ hội sống sót, nếu chậm trễ hơn nữa thì vĩnh viễn chết ở nơi này.”

“Lắm lời thật đó!” Một người đàn ông khác tức giận mở miệng: “Giết!”

Vừa nói, thân hình của ông ta vụt ra nhanh như chớp!

“Muốn chết à!” Người đàn ông mặc thường phục hét lên, đồng thời rút súng ra.

Bằng! Bằng! Bằng!

Chỉ là, phần lớn đạn bắn ra đều bắn trúng cái bóng, để lại những lỗ đạn trên mặt đất.

Thậm chí hai viên đạn trúng mục tiêu, nhưng đến cả lớp phòng ngự của đối phương còn chưa bị mở, viên đạn đã đã rơi xuống đất.

“Một lũ kiến hôi!”

Người đàn ông trầm giọng nói, sau đó tùy ý đấm ra một nắm đấm vô cùng cuồng bạo, phá hủy mọi thứ.

Cường giả trên cấp Chiến Tướng, dấu hiệu điển hình là ông ta có thể giải phóng năng lượng chân khí của mình và giết người vô hình!

“Cẩn thận!” Lạc Bảo Vũ thấp giọng nói, đồng thời tạo ra một luồng gió mạnh.

Rầm!

Đòn tấn công của hai người va vào nhau, làn sóng kích động trực tiếp hất văng mấy người đàn ông mặc thường phục xuống đất, mở miệng phun ra một ngụm máu, hồi lâu không gượng dậy được.

Sau tiếng động lớn, Lạc Bảo Vũ và người đàn ông đồng thời lùi lại bảy tám bước, sàn bê tông dưới chân họ vỡ tan tành như mạng nhện.

“Được đó, còn có thể tiếp được một chiêu của tôi.” Người đàn ông khẽ híp mắt, cuộn tay chuẩn bị ra chiêu.

Phù! Phù! Phù!

Một vài cú đấm đến như một cơn cuồng phong, khí thế mạnh hơn nhiều so với cú đấm vừa rồi.

“Mã Đao, Trần Phú, hai người cẩn thận, đừng đánh nhau, cứ cầm chân ông ta đi!” La Bảo Vũ trầm giọng xưng hô, giơ tay về phía trước.

“Hiểu rõ!” Hai người bọn họ hai cường giả cấp Chiến Tướng của cục tuần tra đặc biệt khu đông, vội vàng gật đầu rồi xông về phía Aaron.

Một va chạm dữ dội vang lên kịch liệt tại hiện trường, những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, những làn sóng không khí bay tứ tung.

Phụt! Phụt!

Không đến hai phút đồng hồ, Mã Đao và Trần Phú đồng thời phun ra một ngụm máu lớn rồi bay ra ngoài, sau khi nặng nề ngã xuống đất, hơi thở còn thoi thóp.

Tuy rằng đều là ở cấp Chiến Tướng, nhưng đối phương lại là ở cấp điên phong, hai bên hoàn toàn không cùng cấp với nhau!

“Hai con kiến, dám cản đường của ông à, đi chết đi!” Người đàn ông hiển nhiên không có ý định dễ dàng buông tha bọn họ.

Giọng nói vừa dứt, ông ta tiến lên phía trước, trong nháy mắt đi tới hai người bọn họ rồi giơ tay muốn đấm hai người.

Bằng! Bằng! Bằng!

Hơn một trăm người binh sĩ nhanh chóng xông ra ngoài, trực tiếp bóp còi.

“Muốn chết à!” Ánh mắt người đàn ông ngưng đọng, một tàn ảnh nhanh chóng xuất hiện.

Tạch! Tạch! Tạch Viên đạn rơi xuống đất như mưa, âm thanh giòn tan, tia lửa bắn ra tứ phía, người đàn ông phía đối diện đã không còn thấy đâu.

Vù! Một khắc sau, một ngọn gió khô mãnh liệt thổi qua, trong không trung vang lên tiếng rít gào.

Sau khi cơn gió mạnh đi qua, một đám người đàn ông bay ngược lại, trên không trung có hàng chục đạo huyết sắc bay lên.

Cùng lúc này, Lạc Bảo Vũ không ngừng bị Aaron ép lùi về phía sau, còn bị đối phương đánh mấy phát, hơi thở rối loạn dị thường.

Đối thủ là cấp Chiến Tướng đã đạt được cảnh giới Viên Mãn, cao hơn anh ta một cấp, anh ta có thể kiên trì đến tận giờ đã là giới hạn rồi.

“Tôi không chơi cùng anh nữa, chết đi!”

Sau khi kết thúc hàng loạt đòn tấn công, Aaron mở miệng nói.

Tiếp theo đó, ông ta đảo mắt một cái, khí thế trên người lại tăng vọt lên, khí thế của Chiến Tướng đạt được cảnh giới Viên Mãn cũng thể hiện ra bên ngoài.

Không có một chút mánh khóe nào, ông ta tung ra một đấm, đánh vỡ tiếng gió, sấm sét nổi lên.

“Hả?” Cảm nhận được uy lực của đòn cuối này, đồng tử Lạc Bảo Vũ co lại, lông tơ cả người dựng đứng hết lên.

Muốn né tránh nhưng mà không kịp rồi, anh ta chỉ có thể giương mắt nhìn nắm đấm của đối phương càng ngày càng biến to trong mắt mình.

Bùm!

Vào lúc Lạc Bảo Vũ tuyệt vọng, một tiếng nổ lớn phát ra, và cơ thể Aaron nổ tung như một quả bom, một đám mây máu xuất hiện trên bầu trời.

“Lăng Soái!” Lạc Bảo Vũ không thèm nhìn cũng biết Lăng Túc Nhiên đến rồi.

Có thể dùng một chiêu đấm nổ được cường giả của cảnh giới Chiến Tướng thời kỳ cuối cũng chỉ có cường giả Chiến Thần mới làm được.

Mà trước mắt ở Đông Khởi, ngoại trừ ba người Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam cùng với Phán Quan, không thể có người thứ tư!

“Cậu không sao chứ?” Lăng Túc Nhiên lãnh đạm nói.

“Tôi không sao, cảm ơn ân cứu mạng của Lăng Soái!” Lạc Bảo Vũ đi một vòng từ quỷ môn quan về cúi người cảm ơn.

Đối phương nhìn thấy đồng bọn của mình bị một đấm làm cho nổ tung, cũng không còn chút ý chí chiến đấu nào, thân ảnh nhanh chóng lướt qua một bên.

Trong lòng cũng nổi lên một làn sóng nghi ngờ.

Tình báo đã sai! Chắc chắn có gì đó sai!

Không phải nói ở Đông Khởi cường giả mạnh nhất chỉ tới Chiến Tướng điên phong sao? Làm sao lại xuất hiện một cường giả cấp Chiến Thần.

Bước nhầm chỗ rồi.

Chạy, nhất định phải chạy.

Bằng không thì không còn cả xác.

“Không chạy thoát được đâu!” Ánh mắt của Lục Tần Nam sớm đã quan sát ông ta ngưng lại, nhanh chóng đuổi theo.

“Các người là cường giả ở đâu? Mục tiêu của chúng tôi chỉ có Huyết La Sát, không liên quan gì đến các người, tôi khuyên anh tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng!” Người đàn ông vừa điên cuồng chạy vừa hét lên.

“Từ khi các người bước bào nước của chúng tôi thì đã định sẵn đây là kết cục của các người.” Lục Tần Nam lạnh lùng nói.

“Đây không phải là thế giới Ám Vực, các người vượt qua giới hạn rồi.”

“Hậu quả chính là, chết!”

Vừa nói, thân ảnh đã đi đến phía sau đối phương chưa đến mười mét.

“Anh biết tôi là ai không?” Người đàn ông hoảng hốt hét lên: “Nếu như anh giết tôi, thế lực phía sau tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người.”

“Ngại quá, tôi không có hứng thú muốn biết ông là ai, thế lực sau ông cũng không dọa được tôi.”

Lục Tần Nam vừa dứt lời, tung một quyền ra, bầu không khí xung quanh bỗng dưng dâng trào, nổi gió ồ ạt.

“Đừng…” Người đàn ông thảm thiết kêu lên.

Bùm!

Lời còn chưa nói hết đã đột ngột dừng lại.

Sau khi một chưởng gió đi qua, một đám sương máu phát nổ trên không trung.

Sau đó, mọi thứ trở lại bình yên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK