Chương 155: Khu nhà của nhà họ Trương
“Đại ca, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Phán Quan sững sờ rồi mở miệng hỏi, đương nhiên anh ta nghe ra ý lạnh trong lời của Lăng Túc Nhiên.
“Trước tiên cứ sai người đi tìm đã, đến lúc gặp mặt rồi nói sau.” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng trả lời.
“Vâng!” Phán Quan lớn tiếng đáp lại.
Sau khi cúp điện thoại chưa đến năm phút, Phán Quan đã gọi lại báo cho Lăng Túc Nhiên biết Trương Hiểu Duệ đang ở nhà của anh ta.
“Cậu đến nhà họ Trương đợi tôi đi!” Lăng Túc Nhiên nói xong thì cúp máy lần nữa.
Nửa tiếng sau, Lăng Túc Nhiên dùng một chân đạp phanh, chiếc xe Land Rover lập tức dừng lại trước cổng khu nhà không lớn cũng không nhỏ cách đó không xa, đây là khu nhà của nhà họ Trương.
“Đại ca!” Hai người Phán Quan và Lục Tần Nam cùng bước tới.
“Ừm!” Lăng Túc Nhiên gật đầu rồi bước xuống xe.
“Đại ca, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Phán Quan tiếp tục hỏi.
“Anh em tốt của cậu đấy!” Lăng Túc Nhiên thấp giọng nói rồi đem chuyện kể lại một cách đơn giản cho Phán Quan.
“Cái gì?” Phán Quan kêu lên đầy phẫn nộ.
Lục Tần Nam ở bên cạnh nghe thấy thì chân mày cau lại, xem ra Ảnh Môn thực sự có một chút vấn đề.
Chuyện tương tự thế này, tuyệt đối không thể xảy ra ở chiến đội Huyết Ảnh được.
“Tôi để cậu chỉnh đốn lại đội ngũ, mà cậu lại làm như vậy đó hả?” Lăng Túc Nhiên nói tiếp, quanh người anh tràn đầy lạnh lẽo.
Ầm!
Sau đó Phán Quan không hề do dự, anh ta lập tức quỳ một gối xuống.
“Thuộc hạ đã không làm tròn trách nhiệm, vì vậy xin Đốc Soái hãy trách tội.”
“Ở Ảnh Môn ông ta đảm đương chức vụ gì? Và đã vào Ảnh Môn được bao lâu rồi?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Thưa Đốc Soái, ông ta là trưởng nhóm của ba nhóm Đông Khởi và đã ở Ảnh Môn gần năm năm rồi ạ.” Phán Quan lớn tiếng trả lời.
Dựa theo thứ tự chức vụ của Ảnh Môn, dưới ngũ đại khu tuần phủ là chánh phó Đôn Đốc các địa phương, dưới Đôn Đốc lại phân thành các nhóm nhỏ, rồi sắp xếp thiết lập các trưởng nhóm phó nhóm, bên dưới nữa là cán bộ quản lý và trợ lý.
“Đại ca, Trong chuyện này tuy Phán Quan đã không làm tròn trách nhiệm!” Lục Tần Nam hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
“Nhưng Ảnh Môn đã xảy ra không ít vấn đề trong quá khứ, ba năm trước sau khi xảy ra sự việc đó, có không ít sâu mọt đã trộn lẫn vào người của Ảnh Môn.”
“Cộng với việc thành viên khu Đông có gần hai mươi nghìn người, thật sự rất khó để Phán Quan có thể quản được từng người một.”
“Xin đại ca hãy cho Phán Quan một cơ hội!”
“Nếu không phải Hồng Vượng vào Ảnh Môn trước cậu thì bội đao của cậu cũng nên giao ra rồi!” Giọng Lăng Túc Nhiên lạnh lùng nói, sau đó bước về phía khu nhà.
“Còn không mau cám ơn đại ca đi!” Lục Tần Nam nhìn về phía Phán Quan nói.
“Cám ơn Đốc Soái đã không trách tội!” Phán Quan trịnh trọng đáp.
Không lâu sau, ba người đến trước cổng khu nhà.
“Các người tìm ai?” Hai nhân viên bảo vệ trước cổng hỏi.
Chỉ là ba người họ không hề quan tâm đến anh ta mà mạnh mẽ đi thẳng vào trong khu nhà.
“Đứng lại!” Hai nhân viên bảo vệ nhíu mày.
“Nếu không muốn tự tìm rắc rối thì tốt nhất nên đứng yên một bên đi.” Phán Quan thấp giọng nói, hơi lạnh toát ra từ trên người của anh ta.
Hai nhân viên bảo vệ lập tức có cảm giác giống như nghẹt thở, toàn thân run lên, bọn họ không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi đợi ba người họ đã đi được một đoạn thì một người trong số đó mới run rẩy kinh hãi lấy điện thoại ra gọi cho chủ nhà của nhà họ Trương báo cáo lại tình hình.
“Các anh là ai?”
Lúc ba người Lăng Túc Nhiên đi đến bãi cỏ trước cửa biệt thự thì có tiếng của một người đàn ông trung nên vang lên.
Sau đó họ lập tức nhìn thấy Trương Cẩm Nông chủ nhà của nhà họ Trương, lúc này sắc mặt ông ta không được tốt bước đến, phía sau còn có bốn người áo đen đi theo.
“Gọi Trương Hiểu Duệ ra đây!” Phán Quan lạnh lùng nói.
“Hửm?” Trương Cẩm Nông hơi sửng sốt: “Các anh tìm Hiểu Duệ có việc gì?”
Ông ta nhìn sắc mặt của ba người họ thì có thể biết được, chắc chắn những người này đến đây cũng không có ý tốt gì.
“Nếu không muốn nhà họ Trương các người xảy ra chuyện lớn, thì tốt nhất là đừng nên phí lời.” Phán Quan tiếp tục nói.
“Hừ!” Trương Cẩm Nông hừ lạnh: “Thật là nói năng ngông cuồng, ngược lại tôi muốn xem làm sao các anh khiến cho nhà họ Trương xảy ra chuyện lớn được đây.”
“Còn không gọi con trai của ông ra đây, có tin là tôi phế ông trước không!” Phán Quan lạnh giọng trả lời.
“Láo xược!” Một tên áo đen trong số đó tức giận chỉ vào Phán Quan nói: “Có phải các anh chán sống rồi không, dám đến đây gây chuyện à. Cút khỏi đây ngay cho tôi, nếu không…”
Bịch!
Còn chưa nói hết câu, người đó đã giống như một bao cát bay ra ngoài. Sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì nằm liệt luôn trên đất không bò dậy được.
“Hửm?” Nhìn thấy thân thủ của Phán Quan, lúc này sắc mặt Trương Cẩm Nông hơi biến đổi.
“Bố, xảy ra chuyện gì vậy?” Vào lúc này, bỗng có một công tử từ trong phòng khách của biệt thự bước ra.
Chính là cậu cả nhà họ Trương, Trương Hiểu Duệ, khuôn mặt anh ta thật đúng là tiêu chuẩn thần thái đời thứ hai.
“Anh chính là Trương Hiểu Duệ?” Lăng Túc Nhiên hướng về phía đối phương nhàn nhạt nói.
“Các anh là ai? Đến nhà họ Trương của chúng tôi làm gì? Cút ra ngoài ngay!” Trương Hiểu Duệ đánh giá ba người Lăng Túc Nhiên một lượt rồi giọng lạnh lùng nói.
“Chú ba của Lý Thanh Huyền là do anh kêu người đánh bị thương đúng không?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục hỏi.
“Ồ! Hóa ra con khốn kia đã đến tìm các người giúp đỡ!” Biểu cảm của Trương Hiểu Duệ đầy chế giễu: “Nhà họ Lý bọn họ quả thật không sợ chết mà, còn dám gọi người đến giúp nữa!”
Trương Cẩm Nông ở bên cạnh nghe thấy những lời này thì cũng hiểu được lý do ba người Lăng Túc Nhiên tìm đến đây, chân mày ông ta không thể không cau lại.
Bịch!
Trương Hiểu Duệ còn chưa dứt lời thì cũng giống như người áo đen kia. Cả người anh ta lập tức bay lên, sau khi lăn mấy vòng thì phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng.
“Duệ Nhi!” Trương Cẩm Nông gọi lớn rồi vội vàng chạy qua.
“Mẹ nó, các anh thật sự ăn phải gan báo rồi đúng không, dám động đến tôi chứ gì. Hôm nay tôi không lột da các anh thì tôi không phải họ Trương nữa!” Trương Hiểu Duệ bò từ dưới đất dậy.
Bộp! Bộp! Bộp!
Một loạt tiếng bước chân vang lên, lúc này bỗng có hai mươi người mặc đồ đen đang xông tới bọn họ.
“Trưởng nhà họ Trương, ai không muốn sống nữa thì cứ tới đây…” Một người đứng đầu nhìn về phía Trương Cẩm Nông nói.
“Đừng lắm lời, thay ta phế ba người bọn họ nhanh đi, cắt đứt hai chân bọn họ cho ta!” Không đợi Trương Cẩm Nông trả lời, Trương Hiểu Duệ đã lớn tiếng nói.
“Vâng!” Hai mươi người đồng loạt trả lời, tất cả đều xông về phía Phán Quan.
Rầm! Rầm! Rầm!
Những người đó xông đến càng nhanh thì cũng bị văng ra càng nhanh. Với công phu của anh chỉ cần chớp mắt một cái thì tất cả bọn họ đều nằm lăn ra đất, một tên trong số đó co rúm lại rồi không ngừng kêu la.
“Rốt… rốt cuộc các anh là ai?” Thấy một màn thế này, trên mặt Trương Cẩm Nông lộ ra vẻ kinh hãi.
Ông ta không phải là người trong võ đạo, vì vậy không hề có khái niệm nào về cấp bậc tu vi. Nhưng hiện tại ông ta chỉ biết rằng thân thủ của Phán Quan rất mạnh, thậm chí còn vượt qua nhận thức của ông ta.
“Nghe nói trong nhà của các ông có người trong Ảnh Môn?” Lăng Túc Nhiên lại hờ hững mở miệng: “Tôi cho ông thời gian nửa tiếng, kêu ông ta đến đây cứu con của ông một mạng đi.”
“Chết tiệt, xem như anh cũng có gan, đã biết cậu của tôi là người trong Ảnh Môn rồi mà còn dám đến đây làm càn. Các anh cứ đợi đấy!” Trương Hiểu Duệ nghiến răng nói.
Nói xong thì anh ta nhìn về phía bố mình: “Bố, bố mau gọi cho cậu đi. Nói cậu đem người đến đây, hôm nay con nhất định sẽ đánh chết bọn họ.”
Phì!
Trương Cẩm Nông thở ra một hơi rồi nhìn về phía Lăng Túc Nhiên: “Cậu thật sự muốn tìm cái chết sao?”
“Ông chỉ có nửa tiếng đồng hồ, hết giờ mà người ông gọi chưa đến thì tôi sẽ lấy mạng của con trai ông trước đấy.” Lăng Túc Nhiên trả lời.
“Được lắm!” Trương Cẩm Nông giận dữ nói: “Các cậu đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ giúp các cậu.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Hồng Vượng rồi nói vài câu với đầu dây bên kia.
Sau khi cúp máy, ông ta lại nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.
“Các cậu sẽ biết cái giá phải trả cho sự ngạo mạn sớm thôi.”