Chương 253: Đầu sỏ, diệt
Phụt! Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, từng cái đầu bắn lên cao. Trừ tông chủ của Toái Thiên Tông, không một ai may mắn tránh khỏi, toàn bộ đều ngã xuống.
Xoẹt!
Trong lúc tông chủ của Toái Thiên Tông đang né tránh cực nhanh, một cánh tay bị kiếm thế cắt trúng bay lên giữa không trung, máu tươi điên cuồng bắn ra.
“Cậu… Cậu rốt cuộc là người nào? Tại sao lại tiêu diệt Toái Thiên Tông tôi?” Sau khi ổn định thân hình, tông chủ của Toái Thiên Tông kinh hãi nhìn người áo xanh.
Bản thân ông ta là cường giả nửa bước Chiến hoàng, vậy mà lại không ngăn nổi một chiêu của đối phương, thật sự quá kinh khủng!
“Tông môn cổ võ không thể tùy tiện nhúng tay vào tranh chấp ở thế tục giới, Toái Thiên Tông ông xem quy tắc này là trò đùa sao?” Giọng nói của người áo xanh lạnh như băng.
“Không chỉ có vậy, ông còn bày mưu để ám sát Kỳ Lân của quốc gia. Xin hỏi, là ai cho Toái Thiên Tông ông cái gan chó đó?”
“Cậu… Cậu là người của Ngài sứ giả?” Tông chủ của Toái Thiên Tông run rẩy, gian nan mở miệng.
“Được rồi, tiễn ông lên đường!” Người áo xanh trầm giọng nói.
“Đừng mà…” Tông chủ của Toái Thiên Tông xông lên bậc thang đá cực nhanh với tất cả linh hồn của mình.
Chỉ là, có ích không?
Xoẹt!
Kiếm mang chợt hiện, lóe lên từ chỗ thắt lưng của ông ta. Hai khúc cơ thể một trước một sau lăn xuống từ trên bậc thang đá.
Một giây trước khi chết, trong lòng ông ta dâng lên sự hối hận vô tận.
Nếu biết trước sẽ như thế, cần gì phải bắt đầu!
Nếu như ông ta có thêm một cơ hội sống lại, cho dù những người đó có hứa hẹn nhiều chỗ tốt hơn nữa thì ông ta tuyệt đối cũng sẽ không làm chim đầu đàn!
Nhưng mà đời người không có nếu như!
Ùng ùng! Ùng ùng! Ùng ùng!
Chỉ trong chốc lát, trong đại viện của tông môn Toái Thiên Tông truyền tới từng âm thanh vang lớn ngút trời, tất cả nhà cửa phòng ốc đều sụp đổ, cát bụi mù mịt, che lấp bầu trời.
Tất cả những người trong tông môn từ cấp trưởng lão trở lên đều bị chém. Trong đám đệ tử nòng cốt, hễ là người nào muốn ra tay thì đều không còn sống sót.
Mấy ngàn đệ tử trong và ngoài lập tức hoá thành chim muông bay tán loạn, bỏ chạy thoát thân.
Kể từ đó, Toái Thiên Tông chính thức rút lui khỏi võ đài Hoa Hạ!
Cùng lúc đó, ở một nơi rất xa.
Ở cổng chính trang viện trong tòa cung điện ở gần một thung lũng rộng lớn.
“Đại ca Bạch Hổ, nơi này chính là cung Độ Ma. Quốc gia ở sau lưng bọn họ là nước Tây Vân.” Huyết La Sát nhìn về phía Bạch Hổ ở bên cạnh mở miệng nói.
“Tốt lắm!” Đôi mắt của Bạch Hổ rét lạnh: “Người nước Tây Vân dám ám sát đại ca, chúng ta sẽ khiến cung Độ Ma của kẻ đó biến mất khỏi Thế giới Ám vực!”
“Đại ca Bạch Hổ, cung Độ Ma có thể tiến vào hàng thứ mười ở Thế giới Ám vực, thực lực không thể khinh thường. Có lẽ tu vi của đám người cung chủ không hề thấp hơn anh, đừng nên khinh thường quá mức.” Huyết La Sát tiếp tục nói.
Từ lần trước lúc cô ta được Lăng Túc Nhiên giao một nhiệm vụ, cô ta cũng cảm thấy trách nhiệm Alexander ở trên người. Đối với cô ta mà nói đây là một khảo nghiệm nghiêm khắc.
Vốn dĩ sau khi Lăng Túc Nhiên cho cô ta ba mươi ngàn tỷ, trong lòng cô ta có hơi phấn khích. Hơn nữa những cố gắng trong khoảng thời gian trước đó đã có một chút hiệu quả.
Nhưng mà, ngay khi cô ta còn chưa kịp thở phào, cô ta phát hiện Thế giới Ám vực đã lặng lẽ biến hoá rất lớn.
Dường như chỉ trong một đêm, số lượng cường giả của nhiều phe thế lực đã tăng lên rất nhiều, không ít cường giả có tu vi từ cảnh giới Chiến thần trở lên.
Trong nháy mắt, một chút xíu lòng tin mà cô ta vừa mới tạo dựng không còn gì cả.
Ngay khi cô ta đang định cầu viện Lăng Túc Nhiên, Bạch Hổ tới. Hơn nữa anh ta còn mang theo hơn ngàn binh sĩ của chiến đội Huyết Ảnh. Điều này khiến cô ta thở phào vô cùng nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian ở cùng nhau này cũng khiến cho nhận thức của cô ta về chiến đội mạnh nhất Hoa Hạ là chiến đội Huyết Ảnh tiến thêm một bước.
Cho dù là chiến lực của cá nhân hay là lực lượng ngưng tụ lại của cả đoàn đội cũng làm cô ta bội phục sát đất. Cô tin tưởng có chi đội này trấn giữ, La Sát Đường muốn tiến lên hàng ba trong Thế giới Ám vực tuyệt đối là chuyện trong tầm tay.
“Ha ha, vậy thì thế nào, đuổi giết không sai!” Bạch Hổ cười một tiếng, sau đó vung tay một cái: “Binh sĩ Huyết Ảnh, giết!”
“Giết!” Hàng trăm huyết vệ dẫn theo hàng ngàn binh sĩ đồng thanh kêu to.
Một khắc sau, toàn bộ xông vào trang viện. Khí thế bừng bừng, trận thế ngút trời.
“Đáng chết, các người là ai mà dám đến cung Ma Độ tìm chết?” Chỉ trong chốc lát, từ trong cung điện có hai ba ngàn người lao ra ngoài, một tên hung ác dữ tợn nói.
Phập! Phập! Phập!
Đáp lại đối phương mà từng đạo đao mang vô cùng sắc bén. Sau trận đao mang này, từng cái đầu bắn lên trên cao. Hàng loạt người ở phía trước ngã rạp xuống chỉ trong nháy mắt.
“Đáng chết!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, sau đó người đàn ông vạm vỡ cao khoảng hai mét vọt ra từ trong cung điện, trong tay cầm đại đao dài hai mét.
Sau khi vọt tới cực nhanh, hai tay anh ta cầm đao chém vào binh sĩ Huyết Ảnh mấy đạo sấm vang chớp giật.
Khí thế ở trên người tăng lên đến mức cao nhất, so với Bạch Hổ còn cao hơn nửa cấp bậc, đó là giai đoạn hậu kỳ của Chiến tôn Đại thành.
“Đại ca Bạch Hổ, cẩn thận, anh ta chính là cung chủ của cung Độ Ma.” Giọng nói của Huyết La Sát vang lên.
“Đến đúng lúc lắm, người tôi chờ chính là anh ta.” Trong mắt Bạch Hổ thoáng hiện một tia điên cuồng, Huyết Ảnh Chiến Đao vạch ra một đạo hàn mang nghênh đón.
Bịch! Bịch! Bịch!
Thế công của hai người đụng nhau trong không trung, mỗi bên đều lùi lại bảy tám bước, xi măng dưới bàn chân rạn nứt như mạng nhện.
“Vô liêm sỉ, rốt cuộc các người là ai?” Cung chủ của cung Độ Ma ổn định thân hình, nhìn về phía Bạch Hổ phẫn nộ hét lên.
“Đừng nói nhảm, nhất định phải giết anh!” Bạch Hổ cười toét miệng: “Thế mà thực lực của anh cũng tàm tạm, tiếp tục đi!”
Lời vừa rơi xuống, Bạch Hổ lao ra cực nhanh, đao mang loé lên thêm một lần nữa.
“Muốn tìm chết, tôi giúp các người!” Cung chủ cung Độ Ma gầm lên một tiếng, giơ đại đao hai mét chặn ngang trước người.
Keng! Keng! Keng!
Lúc này ở hiện trường vang lên âm thanh va chạm kịch liệt. Thân hình chớp nhoáng, đao thế tung toé. Chỉ trong chốc lát, lấy hai người làm trung tâm, xung quanh xuất hiện một vòng xoáy đao thế vô cùng sắc bén.
Những chỗ vòng xoáy đi qua, núi giả ở một bên và mấy cái cây to cao lập tức bị phá huỷ dễ như trở bàn tay, từng mảng xi măng cũng bị cuộn lên bay ra ngoài.
Mặc dù đối phương có cấp bậc cao hơn một nửa so với Bạch Hổ, nhưng về phương diện kinh nghiệm xông pha chiến trường và cách ra tay nhanh ác chính xác thì lại kém xa Bạch Hổ, cho nên anh ta không chiếm được chút ưu thế nào.
Bạch Hổ giống như một người máy liều mạng, vốn không hề phòng thủ gì cả, trong toàn bộ quá trình anh ta đều lấy công làm thủ, ép đối phương không ngừng lùi về phía sau.
Xoẹt!
Chỉ chốc lát sau, Bạch Hổ nhân cơ hội đối phương đang lắc mình né tránh đao thế của anh ta, thân hình nhanh chóng đuổi theo. Anh ta chém mạnh chiến đao xuống bả vai của đối phương, lúc này một cánh tay rơi xuống đất.
“A…” Đối phương đau đớn hét lên, không kịp suy nghĩ nhiều đã vội vã tránh sang một bên.
Nhưng Bạch Hổ sao có thể cho anh ta cơ hội được đây, ngay lúc anh ta còn chưa ổn định được thân mình, chiến đao lấy một góc độ xảo quyệt chém nghiêng lên cao.
Xoẹt!
Trên ngực cung chủ của cung Độ Ma xuất hiện một đường cắt dài ba mươi đến bốn mươi xăng ti mét, máu tươi điên cuồng bắn ra, ngay sau đó khí thế trên người yếu dần.
Vù!
Không hề do dự chút nào, cung chủ của cung Độ Ma lập tức xoay người phóng tới phía cửa. Gặp phải kẻ điên như Bạch Hổ, ngoại trừ kinh hãi anh ta không còn bất cứ ý nghĩ nào khác.
“Muốn chạy sao?” Bạch Hổ trầm giọng nói một câu, đao mang chém ra cực nhanh, một tràng tiếng xé gió nổi lên.
Bịch! Bịch!
Đao mang vọt tới thắt lưng của đối phương, hai nửa người trước sau rơi xuống đất.
“Còn chưa đã ghiền mà!” Bạch Hổ chậc chậc nói.