Chương 186: Chim đầu đàn cũng chém
“Rõ thưa Ngài sứ giả!” Sau khi đáp, Dạ Cơ mặt lạnh nhìn về phía Vương Hưng Lương.
“Trước đó ở trên đường, anh có ý đồ muốn động đao với Ảnh Môn tôi, đây là tội thứ nhất!”
“Vừa rồi, tự dưng anh đả thương binh sĩ Ảnh Môn, đây là tội thứ hai!”
“Không có mắt không biết tôn ti trật tự, lại dám mạo phạm, đây là tội thứ ba!”
“Ba tội lỗi này gộp chung một chỗ trở thành tội nặng, đánh gãy một cánh tay của anh là đã nể tình anh phạm lỗi lần đầu tiên rồi!”
“Nếu không, anh đã chết!”
“Ngài sứ giả, anh không nên quá đáng, ở đây là Thủ đô, chứ không phải Tây Lưu của anh. Có bản lĩnh thì anh giết tôi đi!” Vương Hưng Lương chậm rãi hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lăng Tức Nhiên hô to.
“Đúng là tự tìm chết mà! Tôi chiều ý anh!” Dạ Cơ nhướn mày, cầm đao trong tay, hàn mang chợt xuất hiện, loé lên cực nhanh.
“Đừng!”
Tạ Vân Hàn và Hạ Vân Bác đồng thanh hét lên, cũng ra tay cùng một lúc.
“Cút đi!”
Lục Tần Nam gầm lên một câu, một cổ khí thế ngất trời từ lòng bàn tay quét ra.
Bịch! Bịch!
Thế đao của hai người còn chưa kịp thành hình thì đã trực tiếp văng ra, bay thẳng suốt bốn mươi mét rồi mới té xuống, khí tức toàn thân cực kỳ uể oải.
“Nửa… Nửa bước Chiến tông?” Cảm nhận được khí tức ở trên người Lục Tần Nam, cả hai người đều run rẩy, trên gương mặt tràn ngập kinh hãi.
Tu vi của Phó Đốc Soái ở Tây Lưu lại là nửa bước Chiến Tông?
Chiến đội Huyết Ảnh khủng bố như vậy sao?
Vút!
Ngay khi hai người đang bay ngược ra, đao mang do Dạ Cơ chém ra đã vọt về phía Vương Hưng Lương, ngay sau đó một đường cắt phụt ra máu xuất hiện ở trên cổ của anh ta.
Ực! Ực!
Cái đầu rơi thẳng xuống đất, há miệng, không nói ra được chữ nào. Thân mình co giật mấy cái rồi không còn động đậy gĩ nữa.
Một khắc đó, anh ta cực kỳ hối hận! Anh ta nằm mơ cũng không ngờ người của Ảnh Môn sẽ giết mình thật!
Nếu biết trước như vậy, anh ta cũng sẽ không bao giờ làm chim đầu đàn ra mặt như thế này nữa!
Vì để lấy lòng những người đó, ngay cả mạng của mình cũng góp vào, cần gì phải tự làm khổ mình như thế chứ!
Hít!
Vương Hưng Lương ngã xuống, kéo theo một trận hít khí lạnh của đám người đang có mặt ở hiện trường, mỗi một người thuộc Đô Vệ Sở đều phát run, trong ánh mắt ngập tràn khủng hoảng.
Đó chính là một trong ba vị Phó Tư Trưởng của Cấm Vệ Tư, nói giết là giết ngay lập tức?
Viên Hoan đứng ở một bên, biểu cảm trên gương mặt cũng vô cùng đặc sắc.
Chuyện này làm ông ta nhớ đến ba năm trước, lúc ông ta đến Thủ đô cùng với Nguyên môn chủ, khi đó bọn họ phải chịu biết bao nhiêu tuyệt vọng, ngay cả Đô Vệ Sở còn chưa gặp được thì đã phải trở về.
So với bây giờ, đúng là khác biệt một trời một vực!
“Ngài sứ giả… đây…”
Từ dưới đất, Tà Vân Hàn đứng lên ở phía sau, nhìn về phía Lăng Tức Nhiên mở miệng.
Dù sao đi nữa Vương Hưng Lương cũng là người của Đô Vệ Sở ông ta, bây giờ lại bị giết, một cấp trên như ông ta lúc trở về phải bàn giao với bên trên kiểu gì đây.
“Có phải ông muốn biết vì sao anh ta bị giết không?” Lăng Tức Nhiên trầm giọng đáp lại.
“Tự ông trở về điều tra đi, ba tháng trước, Thủ đô mở một dự án bảo vệ môi trường với hơn ba mươi ngàn tỷ. Lúc ấy có công ty dưới cờ môn phiệt tham gia cạnh tranh, hai công ty cạnh tranh đều có người thương vong. Ông tra một chút xem anh ta đóng vai trò gì trong chuyện này!”
Trước đó lúc ở trên con đường kia, Lăng Tức Nhiên nhìn thấy Vương Hưng Lương có ý muốn động đao với bọn họ cho nên đã căn dặn Dạ Cơ điều tra những tin tức liên quan đến đối phương.
Kết quả là sau khi tra được, về cơ bản Lăng Tức Nhiên đã phán anh ta tội tử hình! Vừa nãy sở dĩ Thương Lam phế một cánh tay của anh ta là do Lăng Tức Nhiên bày mưu tính kế, cho anh ta một cơ hội cuối cùng, chẳng qua là bị anh ta lãng phí!
Lần này Lăng Tức Nhiên đến Thủ đô, vốn định giết gà dọa khỉ, nhưng nếu đối phương đã muốn chết như thế thì tất nhiên anh cũng giúp anh ta hoàn thành!
“Ý của Ngài sứ giả là?”
Tạ Vân Hàn sửng sốt một chút, trong lòng mơ hồi có suy đoán.
“Trở về tự điều tra đi!” Lăng Tức Nhiên lãnh đạm mở miệng, hơi dừng lại một chút sau đó nói sang chuyện khác: “Hôm nay Tạ Sở cố ý đến tìm tôi, có phải là có chuyện gì không?”
“Không… Không có chuyện gì…” Tạ Vân Hàn run lẩy bẩy: “Thuộc hạ nghe nói Ngài sứ giả muốn đến Thủ đô điều tra vụ án, cho nên mới cố ý đến báo cáo, xem xem Ngài sứ giả có chuyện gì cần dặn dò hay không thôi!”
Tạ Sở có lòng rồi!” Lăng Tức Nhiên bình thản lên tiếng: “Lúc Ảnh Môn phá án thì không cần trợ giúp từ bên ngoài, mời Tạ Sở trở về đi!”
“Chức vụ của Ảnh Môn không giống Đô Vệ Sở, Ảnh Môn muốn tra án, cũng không thuộc chức trách của Đô Vệ Sở. Hơn nữa Đô Vệ Sở cũng không giúp được!” Lăng Tức Nhiên ngắt ngang lời ông ta nói.
Nói xong, anh khoát tay một cái: “Về đi!”
“Ngài sứ giả, hôm nay có nhiều điều làm mất lòng ngài, xin Ngài sứ giả có thể thứ lỗi cho chúng tôi!” Tạ Vân Hàn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp.
“Nội tình của các môn phái không thể khinh thường được, Ngài sứ giả cũng không được khinh thường, xin ngài hãy chú ý cẩn thận!”
Đối với ông ta mà nói, nhiệm vụ ngày hôm nay xem như đã hoàn thành!
Từ khi vừa bắt đầu, ông ta cũng chưa từng nghĩ sẽ đón Ngài sứ giả đến Đô Vệ Sở. Nếu như Ngài sử giả dễ dàng bị người khác chỉ trỏ trái phải như thế, vậy thì đã không gọi là Ngài sứ giả rồi!
Không chỉ ông ta, mà cả những người sau màn cũng biết rõ chuyện này.
Để cho Tạ Vân Hàn ra mặt, chỉ là muốn ra oai phủ đầu Lăng Tức Nhiên mà thôi. Tất cả mọi người đều biết, một mình Tạ Vân Hàn ông ta không thể nào ngăn được Lăng Tức Nhiên.
Còn về cái chết của Vương Hưng Lương, đơn thuần chỉ là chuyện ngoài ý muốn!
Ông trời làm bậy thì có thể được tha thứ, nhưng người làm bậy thì không thể sống sót, hết thảy đều là do anh ta tự tìm lấy, không trách được ai cả!
“Cảm ơn đã nhắc nhở!” Lăng Tức Nhiên cười nhạt.
“Thần sứ giả, xin cáo từ!” Tạ Vân Hàn khom người rồi chắp tay ra sau lưng rời đi.
Hạ Vân Bác dõi mắt nhìn theo Lăng Tức Nhiên, trề môi một cái, vốn dĩ định nói mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, trên mặt thoáng vẻ không cam lòng xoay người đi mất.
“Trương Lương, anh thế nào rồi?” Đợi đám người Tạ Vân Hàn đi hết, Dạ Cơ nhìn về phía Trương Lương hỏi.
“Cảm ơn Tuần phủ đại nhân quan tâm, tôi không sao.” Trương Lương lắc đầu đáp lại.
“Ừm!” Dạ Cơ khẽ gật đầu: “Anh dẫn các anh em đi xuống trị thương trước đi.”
“Rõ!” Sau khi gật đầu, Trương Lương dẫn theo các binh sĩ Ảnh Môn xoay người rời đi.
“Thần sứ giả, hẳn là Cấm Vệ Tư sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ…” Viên Hoan đi tới bên cạnh Lăng Tức Nhiên nói.
“Hắc Công, yên tâm đi, cho dù mượn được mười lá gan thì ông ta cũng không dám làm bậy!” Phán Quan ở một bên mở miệng trả lời.
“Vương Hưng Lương vốn đáng chết, nếu bọn họ thật sự dám làm lớn chuyện này, người bất lợi nhất chính là bọn họ!”
“Nhưng mà…” Trên mặt Viên Hoan thoáng hiện vẻ lo lắng.
“Hắc Công, đừng lo lắng, một Cấm Vệ Tư mà thôi, chẳng có gì phải băn khoăn cả!” Lục Tần Nam ngắt ngang lời ông ta.
“Hơn nữa, tôi hiểu rõ cái người Tạ Vân Hàn kia. Ông ta cũng được xem như một nhân vật, ắt sẽ biết nặng nhẹ!”
“Vậy… Vậy thì tốt rồi…” Viên Hoan không dây dưa đến cái đề tài này nữa.
“Đại ca, lúc nào thì lên đường?” Truy Hồn nhìn Lăng Tức Nhiên hỏi.
“Người đại ca chờ đến rồi!” Không đợi Lăng Tức Nhiên trả lời, Lục Tần Nam hơi nheo mắt nhìn về phía trước.
“Hử?” Nghe anh ta nói, khoé mắt của năm người tiên phong và Viên Hoan đồng thời co giật.
Một khắc sau, bọn họ lập tức cảm ứng được một cổ khí thế dồi dào đang hướng về phía khu nhà.
“Cường giả Chiến tông?” Trên mặt mọi người thoáng hiện vẻ nghiêm trọng.