Chương 229: Đầu sỏ gây tội
“Chúng tôi đã điều tra nhật ký trò chuyện của Hồ Minh Nhật, xác định trong đó có ba mươi số điện thoại khả nghi.” Thuộc hạ Ảnh Môn tiếp tục nói.
“Các anh em phân công nhau đi kiểm tra thực hư, phát hiện chủ nhân của một số điện thoại trong đó rất khả nghi, hơn nữa trên người của người đó có mùi hương của dược liệu kỳ lạ, hẳn là chính là người chúng ta cần tìm!”
“Bây giờ người đó ở đâu?” Phán Quan trầm giọng hỏi.
“Bây giờ anh ta vừa mới đi vào một nhà hàng để ăn cơm!”
“Gửi địa chỉ cho tôi!” Sau khi Phán Quan nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó thuật lại tình hình cho Lăng Túc Nhiên.
Oanh!
Vài phút qua đi, ba người lái xe đi.
Chưa đến nửa tiếng sau, Huyền Bàn đỗ xe trước một nhà hàng.
“Chào Đốc Soái, chào ngài Phán Quan” Sau khi ba người xuống xe, mười tên thuộc hạ Ảnh Môn bước nhanh tới.
“Còn ở bên trong không?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Còn, đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong sảnh lớn, mặc một bộ áo choàng màu xám đậm.”
“Mấy người canh giữ ở bên ngoài, tạm thời đừng để ai tiến vào.” Sau khi Lăng Túc Nhiên nói xong thì đi vào trong đại sảnh.
Tiến vào đại sảnh, ba người liếc mắt xác định mục tiêu, người này đang ngồi ăn đồ nhắm rượu, bên cạnh đặt một bao tải không lớn không nhỏ.
Sau đó Lăng Túc Nhiên đi thẳng đến chỗ đối phương, còn hai người Huyền Bàn thì chia ra đi từ hai hướng còn lại.
“Khai người sau lưng anh ra, tôi sẽ cho anh được toàn thây!” Sau khi ngồi xuống đối diện người đàn ông, Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói.
Giờ phút này, anh đã hoàn toàn xác định đối phương chính là người mình muốn tìm, mùi hương trên người của người này khác hẳn với người bình thường, Lăng Túc Nhiên vừa ngửi đã biết.
“Cái gì?” Tay cầm chén rượu của người đàn ông hơi khựng lại, trong ánh mắt đồng thời hiện lên một tia kỳ lạ.
“Quý ngài đây đã nhận sai người rồi thì phải?” Người đàn ông một hơi cạn sạch rượu trong ly, rồi nhìn về phía Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Đừng ôm tâm lý may mắn, anh không có chút phần thắng nào đâu, làm như vậy chỉ khiến anh càng thêm thêm đau khổ đến chết thôi!” Lăng Túc Nhiên híp mắt lại.
“Đã nói anh nhận sai người, tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì.” Người đàn ông trầm giọng đáp lại.
Vù!
Lời còn chưa dứt tay đã rung lên, một tiếng tiếng huýt gió cuốn ly rượu đến trước mặt Lăng Túc Nhiên.
Khè! Khè!
Gần như là cùng lúc hai con rắn nhỏ đen nhánh phóng ra từ ống tay áo của anh ta.
Vèo! Vèo!
Lăng Túc Nhiên vung tay lên, một luồng gió đảm qua, nháy mắt ly rượu và hai con rắn độc vỡ ra, máu của con rắn độc nhỏ giọt ở trên bàn cơm phát ra âm thanh xèo xèo.
“Hả?” Hiển nhiên người đàn ông không ngờ rằng năng lực của Lăng Túc Nhiên lại tốt như vậy, lập tức nhíu mày.
Ra!
Ngay sau đó, anh ta lại lật tay, một màn sương đen nhanh chóng bay đến chỗ Lăng Túc Nhiên, hơn nữa thể tích sương đen càng lúc càng lớn.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong sương đen là một đám côn trùng nhỏ lúc nhúc, đồng thời phát ra âm thanh rì rào nho nhỏ.
“Ma thuật tà đạo!”
Lăng Túc Nhiên đảo mắt một cái, sau đó quét ra một chưởng, ngay sau đó trên bàn cơm lập tức bị bao vây bởi hàng ngàn chấm máu tươi.
Rầm!
Ngay lúc đó, thực khách xung quanh được hai người Phán Quan khuyên bảo đồng loạt chạy ra khỏi nhà hàng.
“Sao lại vậy được chứ?” Cả người người đàn ông không ngừng run lên, vẻ mặt ngập tràn sợ hãi: “Sương đen này có kịch độc, sao anh có thể không có vấn đề gì chứ?”
“Chút tài mọn!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt nói: “Còn có chiêu gì nữa không?”
Huýt!
Người đàn ông dường như vẫn chưa chịu thua, trong miệng phát ra một tiếng giống như tiếng huýt sáo.
Khè!
Ngay sau đó, một con rắn độc có màu xanh đậm lao ra từ trong túi nằm bên cạnh, sau đó phóng thật nhanh về phía Lăng Túc Nhiên
Ầm!
Không có bất kỳ việc ngoài ý muốn nào, sao vụ nổ mạnh, nửa người con rắn rớt xuống bàn ăn vặn vẹo vài cái rồi nằm im.
“Đáng chết!”
Người đàn ông trầm giọng mắng một câu, không hề do dự lắc mình một cái rồi chạy ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Thấy độc thuật mà mình am hiểu nhất vào trong mắt đồi phương trở thành trò trẻ con, nếu ở lại chắc chắn chỉ còn đường chết.
Chỉ là, anh ta chỉ là một chiến tướng tu vi võ đạo, sao có thể chạy thoát khỏi tay Lăng Túc Nhiên.
Mới chạy được vài bước, tam cây ngân châm bắn thẳng vào vòng eo anh ta, cả người ngã nhào xuống, nửa người dưới không còn chút cảm giác nào.
“Rốt cuộc… Anh là ai? Vì sao lại không sợ độc?” Người đàn ông khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Đúng là ngu ngốc!” Lúc này, hai người Huyền Bàn đã đi tới: “Chỉ bằng chút tiểu xảo của anh mà muốn làm vua vùng Tây Lưu bị thương sao, đúng là chuyện cười mà!”
“Cái… Cái gì!?” Nghe thấy Huyền Bàn nói, cả người người đàn ông run rẩy, trên mặt ngập tràn hoảng sợ: “Anh… Anh là Lăng Soái!”
Người có tên cây có bóng, chỉ bốn chữ vua vùng Tây Lưu này đã đủ để cho anh ta tuyệt vọng.
Sớm biết rằng, Lăng Soái Tây Vương chính là nhân vật mà những trưởng lão Miêu Cương vừa nghe đã mặt mày biến sắc!
Thế nhưng mình lại đụng phải, đúng là ra cửa không xem hoàng lịch!
“Được rồi, nói một chút đi, ai chỉ thị anh?” Lăng Túc Nhiên đi đến trước mặt: “Nhắc nhở anh trước, đừng ông tâm lý may mắn, nếu không anh sẽ sống không bằng chết!”
Phù!
Người đàn ông há miệng thở ra một hơi thật mạnh, cả người ủ rũ, không còn chút kiên cường nào.
Anh ta biết rõ người trước mặt này, nếu anh tiếp tục cứng rắn thì sẽ là tự tìm đường chết cho mình.
“Là… Là cậu Minh mời tôi ra tay, anh ta hứa hẹn với tôi, chỉ cần tôi giúp anh ta hoàn thành việc này, anh ta sẽ cung cấp cho tôi rất nhiều tài nguyên dược liệu…”
“Là cậu Minh nào?” Lăng Túc Nhiên trầm giọng hỏi.
“Nghiêm Tuấn Minh… Anh là cậu hai nhà họ Nghiêm, một trong bốn dòng họ lớn của Hải Trung…” Người đàn ông đáp lời.
“Còn ai ở Đông Khởi không?” Phán Quan tức giận quát.
“Tôi… Tôi cũng không biết…” Người đàn ông lắc đầu.
“Việc bọn họ lấy người bệnh để thí nghiệm thuốc cũng là anh giúp bọn họ làm? Thuốc là anh phối?” Phán Quan tiếp tục hỏi.
“Không… Không phải… Chuyện… Chuyện này tôi không tham gia…” Người đàn ông lại lần nữa lắc đầu.
“Chém!” Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói, tiếp theo đi về phía cửa.
“Đừng mà…” Người đàn ông hoảng hốt la hét.
Phựt!
Lời còn chưa dứt, một vết máu đã xuất hiện ngay ở yết hầu, cả người anh ta run rẩy và cái rồi bất động.
“Hẳn là Nghiêm Tuấn Minh ở Đông Khởi, lập tức cho người điều ra ra số di động của anh ta, nhanh chóng tra ra anh ta!” Chỉ chốc lát, ba người lên xe, Lăng Túc Nhiên ra lệnh.
“Đã hiểu!” Phán Quan trả lời, sau đó lấy di động ra sắp xếp.
Reng reng reng!!
Xe chạy được khoảng mười lăm phút, di động Phán Quan vang lên.
Nhận cuộc gọi, sau khi nghe xong anh ta mới nói: “Tôi đã biết!”
“Đại ca, quả nhiên Nghiêm Tuấn Minh đang ở đây, hiện tại đang ở trong một nhà riêng có sân vườn.” Sau khi cất điện thoại, Phán Quan nhìn về phía Lăng Túc Nhiên nói.
“Được lắm!” Một luồng khí lạnh tỏa ra từ trên người Lăng Túc Nhiên: “Mấy người nhanh đưa người về Ảnh Môn!”
“Đã hiểu!” Hai người Phán Quan và Huyền Bàn đồng thời gật đầu.
Hai giờ sau.
Phán Quan xách theo một người đang hôn mê đi vào sảnh nghị sự của Ảnh Môn, Huyền Bàn theo ở phía sau.
Bịch!
Sau khi đi đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, Phán Quan vứt tên đó xuống đất: “Đại ca, thằng oắt này chính là Nghiêm Tuấn Minh.”
“Vì sao lại bắt tôi?” Nghiêm Tuấn Minh tỉnh lại, bò dậy khỏi mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Lăng Túc Nhiên lạnh giọng hỏi.
“Ảnh Môn các người đúng là to gan lớn mật, cũng dám đụng đến tôi, có biết tôi là ai không?