Chương 75: Cậu chủ nhà họ Chu
Một trong những chiếc áo khoác có giá gần hai trăm triệu.
Ngoài cái đó ra, giá của một vài mẫu áo khoác khác cũng lên đến mấy chục triệu hoặc hơn năm chục triệu.
“Chậc chậc, mấy cái áo này cũng quá mắc rồi.”
Sau khi Tần Nhã Lệ cầm chiếc áo khoác đắt tiền nhất và sau khi khoa tay múa chân ra hiệu thì cô ấy lè lưỡi: “Một bộ quần áo đủ cho em chi tiêu hơn một năm rồi đó chị.”
“Xin chào cô, đây là mẫu mới nhất mà cửa hàng chúng tôi vừa nhập ạ. Quả thực giá cả có hơi cao.” Người bán hàng cười nói: “Nếu cô thấy đắt quá thì có thể xem những kiểu dáng khác, chúng đều là những mẫu kinh điển. Quý cô đây thật xinh đẹp, chắc chắn mặc lên sẽ rất đẹp ạ.”
“Đắt quá, thôi bỏ đi. Chúng tôi đi qua cửa hàng khác mua vậy, cám ơn cô.” Tần Nhã Lệ lại khoác áo lên mắc áo trả lại cho cửa hàng.
“Không có gì ạ, hoan nghênh quý khách lần sau lại ghé vào cửa hàng chúng tôi.” Người bán hàng mỉm cười.
“Mua không nổi thì đừng đụng vào, còn giả bộ ra vẻ giàu có nữa chứ.” Đúng lúc này, một người phụ nữ phụ trách cửa hàng đi tới.
Cô ta nhìn Tần Nhã Lệ với vẻ chán ghét, sau khi nói xong, cô ta lại quay sang người bán háng có nụ cười ngọt ngào trên môi.
“Này, đây không phải là ngày đầu tiên cô đi làm. Cô làm ơn có mắt nhìn người hơn được không vậy? Ai cô cũng cho đụng vào quần áo lung tung như thế, lỡ bị nhàu nát thì làm sao có thể bán được nữa chứ?”
“Quản lý Vương, họ cũng chỉ vừa xem…” Người phục vụ tên Từ Diễm Lệ trả lời một cách yếu ớt.
“Có gì đáng xem chứ? Nghiện sờ rồi à?” Nhân viên chủ quản họ Vương lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Lần sau cô lại để người ta sờ soạng lung tung như thế này, thì cô đừng hòng nghĩ đến tiền thưởng tháng này nữa.”
“Hả?” Tần Nhã Lệ cau mày khi nghe thấy những lời này: “Sao cô lại nói như vậy được chứ?”
“Tôi thích nói như vậy đấy, nếu cô không thích nghe thì đừng có đứng ở đây làm gì.” Người chủ quản họ Vương cười nhạt tỏ vẻ giễu cợt.
“Những bộ quần áo này đều dành cho những người giàu có để mặc. Mấy người đã không mua nổi thì đừng có ở đây khoa tay múa chân làm gì.”
“Cô…” Tần Nhã Lệ tức giận đỏ bừng bừng mặt.
“Cô à, xin hãy chú đến ý lời nói của cô một chút.” Tần Nhã Khiết khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú lại.
“Bất kể chúng tôi có đủ khả năng mua hay không, nhưng mấy người đã treo quần áo ở đây thì chẳng lẽ không cho khách hàng thử hay sao?”
“Tôi nhấn mạnh lại lần nữa, chúng tôi chỉ cho những khách hàng có tiền thử thôi, còn người nghèo như mấy người đừng ở đây làm lãng phí thời gian của chúng tôi nữa.” Người nhân viên chủ quản họ Vương lạnh lùng đáp lại.
“Tốt hơn là cô nên xin lỗi ngay lập tức đi.” Lăng Túc Nhiên ôm Nhụy Lam trong tay bước tới nói: “Nếu không, cô sẽ sớm mất đi công việc này.”
“Ôi, mạnh mồm như vậy à. Ngược lại tôi còn rất muốn xem anh sẽ khiến tôi mất đi công việc này như thế nào đó.” Chủ quản Vương liếc nhìn Lăng Túc Nhiên với vẻ mặt khinh thường.
Cô ta có lòng tin của mình, đương nhiên là sau lưng cô ta có chỗ dựa, nếu không cô ta đã không thể ngồi vào vị trí này.
“Cô sẽ thấy ngay thôi.” Lăng Túc Nhiên liếc nhìn cô ta rồi không thèm để ý đến cô ta nữa.
Sau đó anh nhìn về phía Tần Nhã Khiết: “Nhã Khiết, chiếc áo khoác này rất đẹp, chắc chắn hai người mặc lên sẽ rất đẹp. Em và Nhã Lệ cùng nhau mua mỗi người một cái đi.”
“Chậc chậc chậc, anh rể, anh đã xem giá chưa?” Tần Nhã Lệ nói.
“Không cần xem. Hai em thích là được.” Lăng Túc Nhiên cười nói xong lại nhìn về phía người bán hàng tên Từ Diễm Lệ nói: “Chào cô, giúp tôi gói hai cái áo này lại.”
“Đúng là biết giả bộ mà.” Chủ quản Vương đứng ở bên cạnh lạnh lùng nói.
Cộp, cộp, cộp.
Đúng lúc này, có tiếng giày cao gót vang lên, sau đó một người phụ nữ cao gầy khoác tay một nam thanh niên bước vào.
Hai người họ, mỗi người đều đeo một cặp kính râm siêu cấp màu đen, trên mặt đều tỏ vẻ kiêu ngạo. Thật là một cặp đôi cao cao tại thượng.
“Cô ta trông quen nhỉ?” Tần Nhã Lệ hơi kinh ngạc sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia.
“Em biết cô ta à?” Tần Nhã Khiết hỏi.
“Chị ơi, chị không biết cô ta à? Là nữ số ba của show ăn khách lúc trước, Hoàng Mai Phương.” Tần Nhã Lệ đáp.
“Chị không biết.” Tần Nhã Khiết lắc đầu.
“Cậu Chu, cô Hoàng ạ. Hai người tới rồi, mau vào trong đi.” Vừa nhìn thấy hai người họ, chủ quản họ Vương vội vàng chạy ra nịnh bợ ton hót họ.
“Có mẫu áo khoác nào mới ra không?” Người phụ nữ tên Hoàng Mai Phương lạnh lùng mở miệng nói.
“Cô Hoàng đến thật đúng lúc. Có hai chiếc áo khoác mới vừa đến cửa hàng chúng tôi ngày hôm qua. Là mẫu mới trong năm nay đó ạ.” Chủ quản Vương cười đáp lại.
Sau đó, cô ta dẫn hai người họ đến trước mặt đám người Lăng Túc Nhiên.
“Ừ, mới nhìn qua có vẻ được đó. Gói lại giúp tôi nha.” Hoàng Mai Phương liếc nhìn sơ qua cái áo khoác.
Sau đó, cô ta vô tình liếc nhìn hai chị em Tần Nhã Khiết rồi nhìn chủ quản Vương: “Chờ đã, có phải hai người họ đã thử mặc cái áo này rồi không? Lấy cho tôi một cái mới đi.”
“Cửa hàng của mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Loại người nào cũng có thể vào đây để mặc thử quần áo à? Mấy người như họ đến đây thử quần áo thì còn ai dám đến mua nữa chứ.”
“Cô Hoàng, tôi xin lỗi, tôi sẽ lấy ngay cho cô một cái mới.” Chủ quản Vương vội vàng cúi gập người xin lỗi.
“Chủ quản Vương, nhưng…” Lúc này Từ Diễm Lệ ngập ngừng nói: “Trong cửa hàng chỉ có hai cái này thôi ạ. Vừa rồi vị khách này nói muốn mua hai cái…”
“Câm miệng cho tôi.” Chủ quản Vương tức giận trừng mắt nhìn cô ta.
“Cô à, vừa rồi cô nói như vậy là có ý gì?” Lúc này Tần Nhã Lệ mới tức giận nhìn về phía Hoàng Mai Phương và nói.
Hôm nay thật sự rất kỳ quái, tại sao lại toàn gặp những người gì đâu không à.
“Cô nghe không hiểu tôi nói gì sao?” Hoàng Mai Phương lạnh lùng nói.
“Con người ta đều có phân biệt cao thấp. Mấy người đã đụng vào quần áo rồi nên tôi sợ bẩn, ai biết mấy người có bị bệnh gì không chứ.”
Bốp.
Lời nói còn chưa dứt thì một tiếng tát tai vang lên rõ mồn một và chiếc kính râm rơi xuống đất cùng với một tiếng loảng xoảng rơi vỡ trên mặt đất.
Yên tĩnh.
Lập tức một bầu không khí im lặng bao trùm lên hiện trường.
Những nhân viên bán háng khác vừa vây quanh nhìn thấy cảnh này đều há miệng kinh ngạc như muốn rớt hàm ra.
Bọn họ đều biết hai người kia, họ biết lai lịch của hai người đó không đơn giản chút nào. Thế mà Lăng Túc Nhiên lại dám tát vào mặt cô ta, đây đúng là một màn kịch hay mà.
“Anh… anh dám đánh tôi sao?” Mãi một lúc lâu sau, Hoàng Mai Phương mới hoàn hồn và hét lên.
“Cái tên khốn nạn này, anh mà cũng dám đánh cô Hoàng sao? Tôi thấy anh đúng là…” Chủ quản họ Vương cũng đồng thời hét lên.
Bốp.
Lại thêm một cái tát nữa vang lên, người chủ quản họ Vương suýt tí nữa thì ngã lăn quay ra đất.
“Anh Mẫn, anh ta đánh em, anh ta mà cũng dám đánh em kìa.” Hoàng Mai Phương nhìn về phía tên cậu ấm kia mà hét lớn.
“Mau kêu người đến xử lý anh ta đi, hôm nay nhất định em phải cho anh ta biết kết cục của kẻ dám đánh em là như thế nào.”
“Nhóc con, mày đúng là lớn mật mà. Ngay cả người phụ nữ của tao mà mày cũng dám đánh hả?” Chu Phác Mẫn nhìn Lăng Túc Nhiên tỏ vẻ tức giận nói: “Mày hãy quỳ xuống ngay cho tao.”
“Nhã Lệ, em dẫn Nhụy Lam qua đó xem đồ chơi đi.” Lăng Túc Nhiên mặc kệ đối phương, anh quay đầu nhìn Tần Nhã Lệ nói.
“Dạ.” Tần Nhã Lệ biết được Lăng Túc Nhiên đang tức giận nên cô ấy bế Nhụy Lam đi tới khu nghỉ ngơi cuối lối đi gần đó.
“Nhóc con, mày không nghe thấy tao đang nói chuyện với mày hả?” Giọng điệu của Chu Phác Mẫn lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Cô ta là người phụ nữ của anh sao?” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng đáp: “Tốt lắm, vậy anh với cô ta hãy cùng nhau quỳ xuống nói xin lỗi đi.”
“Hả?” Chu Phác Mẫn cau mày: “Mày có biết tao là ai không?”
“Nói cho tôi nghe thử xem nào.” Lăng Túc Nhiên hờ hững mở miệng nói.
“Nhà họ Chu, dòng họ đứng thứ sáu ở Đông Khởi. Chắc mày biết nhà họ Chu chứ?” Chu Phác Mẫn lộ rõ vẻ tự hào.
“Nhà họ Chu, đúng không?” Lăng Túc Nhiên liếc mắt nhìn anh ta.
“Trong vòng một phút đồng hồ, nếu anh không quỳ xuống thì tôi sẽ khiến cho bố của anh đích thân tới đây thay anh xin lỗi.”