Kết thúc tiếng nhạc, Quang mở đôi mắt để quan sát mọi người, bên cánh gà là sự hài lòng của anh Huy và anh Phong, phía bên dưới là cái nhìn đầy trìu mến của Tranny và cái gật đầu rất ra vẻ của Việt “bat”. Có vẻ như gã đang rất tự hào với món quà “đặt hàng” dành tặng cho cô bạn Việt kiều sau khi ném qua cửa sổ 2 triệu đồng. Những kẻ công tử chơi ngông như vậy ở đất Hà Thành này, Quang gặp không ít.
Anh Huy đội trưởng nhét vội 200 ngàn vào túi áo ngực gọi là bồi dưỡng cho Quang, gã Rùa không cảm ơn mà cũng chẳng từ chối, thân làm công ăn lương, dùng khả năng để phục vụ niềm đam mê, phục vụ số đông, tiền nào cũng là tiền miễn sao nó trong sạch là được.
Cũng chẳng còn tâm trạng để ở lại, Quang chào tạm biệt mọi người rồi ra về… khi đi ngang qua bàn số 13, Tranny nở một nụ cười rất trìu mến như một lời cảm ơn sâu sắc, đáp lại Quang cũng dành cho cô gái xinh đẹp một cái nhìn thiện cảm. Tranny ngoái theo cái vẻ lãng tử của một anh chàng trông có vẻ bất cần đời, bất chợt có những hình ảnh thân quen đột nhiên xuất hiện, cái dáng đi xiêu vẹo, một tay đút túi quần, một tay đập bình bịch vào bên hông đùi, có vẻ như cô đã nhìn thấy cái dáng đi này ở đâu đó, rất đặc biệt, rất lạ… nhưng cũng không để lại cho Tranny nhiều suy nghĩ… chỉ là 1 chút thoáng qua…
Ra đến cửa… một chiếc xe máy đã chờ sẵn gã Rùa, một cô nàng có đôi chân dài miên man, cái dáng vẻ cong cong, bộ ngực căng tròn và một mái tóc dài xoăn tít… là Hà Phương – cô bạn cùng lớp.
– Quang rảnh không ! mình nói chuyện một lát ! Hà Phương cất lời…
Gã rùa gật đầu, đã gần 2 tháng nay không gặp nhau dù học chung một lớp, Quang biết cô người yêu cũ của thằng bạn chắc cũng có nhiều tâm sự, gã ra hiệu chờ 1 lát để hắn đi lấy xe rồi sau đó cả hai thẳng tiến về quán café quen thuộc.
Trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo của ánh đèn, trông Hà Phương gầy hơn so với trước nhưng cô nàng có phần xinh hơn, đẹp và quyến rũ lạ thường.
– Anh Sơn dạo này thế nào rồi Quang ?
Nhấp một ngụm nước lọc, cô bạn hỏi thăm về mối tình nhiều kỷ niệm.
Quang cười nhẹ, trả lời vu vơ :
– À, nó vẫn vậy, dạo này tâm trạng cũng tốt lên nhiều, cũng hơn nửa năm rồi còn gì…
– Quang vẫn đi thăm anh ấy đều đặn chứ ?
– Uh, tớ cũng mới qua nói chuyện, có chuyện gì vậy ?
Liếm chút nước dính trên môi, Hà Phương không dám nhìn thẳng vào mắt Quang, cô nàng ngước lên tìm ánh đèn nhỏ, giọng cười đầy chua chát :
– Có lẽ lúc này mọi người đang nghĩ tớ là kẻ bội bạc, còn anh ấy thì nghĩ tớ là kẻ phản bội… có đúng vậy không ?
– Tớ không nghĩ vậy ! Đó là chuyện riêng của hai người và cậu có quyền quyết định cuộc sống của mình như thế nào…
– Tớ có quyền ư ? Quang nhầm rồi ? Bố mẹ tớ đã biết tất cả mọi chuyện, họ đã dồn tớ vào chân tường và sẵn sàng ép tớ bỏ học để rời xa Sơn, tớ không thể cãi lời bố mẹ để đi theo 1 người đàn ông đang ngồi tù… cậu hiểu không ?
Đôi mắt Quang đượm buồn, gã cúi xuống nhìn vào cốc café thứ 2 trong buổi tối hôm nay, có lẽ uống hết cốc này, đêm nay Quang sẽ thức trắng !! Nhưng có là gì đâu so với thằng bạn thân chí cốt hầu như đêm nào cũng không ngủ vì ân hận, vì lo lắng cho cô người yêu nhỏ bé, cho người mẹ già đã khổ cả đời vì con…
Hóa ra là vậy, lý do của Hà Phương là vậy… cũng phải thôi, cô ấy có gia đình, đàng hoàng và tử tế, đâu giống hắn và Sơn “tèo” – cô ấy có thể chơi bời, có thể quậy phá, có thể bất cần đời… nhưng khi cần, đôi tay gia đình vẫn sẽ giang rộng và đón cô ấy trở về, đùm bọc và chở che…
– Lần sau vào thăm anh ấy, Quang cho mình gửi lời hỏi thăm… – Hà Phương lúc này đã có thể nhìn đối diện vào Quang.
– …Nhắn với anh ấy, tớ xin lỗi… tớ nợ anh ấy rất nhiều…
– Cậu yên tâm, tớ biết phải làm gì !
Hà Phương cười, nụ cười trong tiếng nấc, có lẽ cô nàng muốn khóc nhưng không thể và cũng không dám khi đã chuẩn bị rất nhiều tâm lý cho cuộc hẹn ngày hôm nay… biết đâu, ngay lúc này đây, cô ấy lại đang ước… giá như mình là kẻ không gia đình thì sao ?
– À lâu lắm rồi không gặp, cậu và Vân Anh vẫn tốt chứ ! Trông hai người thật hạnh phúc và xứng đôi… – Hà Phương đột nhiên chuyển chủ đề.
– Cảm ơn cậu, bọn tớ vẫn ổn, Vân Anh giờ là ủy viên ban thường vụ đoàn trường, cô nàng hay phải đi hát hò lắm…
– Vậy à ! Thế thì tốt quá…Vân Anh hát hay mà, điều này thì tớ cũng đoán ra được từ lâu rồi. Cậu chuyển lời chúc mừng hộ tớ cho em ấy nhé !
– Ừ… tối nay khi về tớ sẽ nói…
Có lẽ ngần ấy là đủ cho những điều muốn tâm sự, Hà Phương xách túi đứng dậy trước, vuốt lại mái tóc cho thật gọn gàng rồi đặt xuống bàn một chiếc hộp nhỏ :
– Tối nay để tớ mời nhé ! Cái này… cậu chuyển cho anh Sơn giúp tớ… không có gì đâu, chỉ là 1 lá thư thôi, có lẽ người ta sẽ cho mang vào đúng không ?
– Ừ, tớ sẽ chuyển, Quang cũng đứng dậy theo.
Hai người không nói thêm lời nào, lẳng lặng đi ra phía cửa, Hà Phương thanh toán tiền café, mãi sau mới thấy cô nàng quay lại, nhìn Quang mỉm cười, một nụ cười rất xinh :
– Có lẽ tớ sẽ về nhà ! Tớ không muốn ở lại nơi này nữa, cảm ơn Quang vì 4 năm qua đã ở bên cạnh mình… thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.
Có đôi chút ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt Quang, nhưng gã không nói thêm lời nào, chỉ gật đầu.
– Nếu có dịp về quê tớ chơi, hãy gọi cho tớ nhé, còn nếu như cậu và cô nàng Vịt con có làm đám cưới, nhất định phải mời tớ đấy, dù bận gì đi nữa, tớ cũng sẽ thu xếp để tới chúc mừng cho 2 người…
– Cảm ơn cậu… tớ sẽ gọi nếu có dịp về nhà cậu chơi…
– Ừ… thôi, tớ về trước nhé… chúc cậu ngủ ngon !
Xong câu nói đó, bất chợt… Hà Phương choàng tay ôm chặt Quang một cái… gã Rùa hiểu, cái ôm này cô ấy muốn Quang sẽ chuyển tới cho Sơn, vì chỉ có ôm người yêu, ôm người mà mình sẽ mãi mãi phải rời xa, người ta mới run run đôi bàn tay và thấm vào vai những giọt nước mắt như vậy…
…
Hải Phòng
Nonstop – thời gian gần đây nổi lên như là một Club ăn chơi có tiếng nhất tại thành phố Hải Phòng, đêm nào nơi đây cũng là thiên đường tụ tập cho vài trăm nam thanh nữ tú của thành phố Hoa Phượng Đỏ, giá mềm, phục vụ nhiệt tình với âm nhạc, ánh sáng, vũ công và các Belly múa cột, Nonstop thực sự vượt xa Galaxy của Tâm “ma xó”, tuy nhiên điều này cũng không khiến ông chủ của khách sạn Thiên Ý phải buồn lòng khi mà hướng đi chính của Tâm lúc này là dồn tâm huyết vào việc mở rộng nhà hàng với ý định sẽ làm thêm một Thiên Ý nữa tại bãi biển Đồ Sơn. Galaxy thời gian gần đây vẫn hoạt động nhưng chỉ ở mức cầm chừng, có lẽ do Tâm khá đề phòng sẽ có những kẻ muốn trả thù và nhằm vào Galaxy thì dễ hơn rất nhiều so với Thiên Ý.
Do Long “cùn” không thích và cũng không có năng khiếu trong món nhà hàng khách sạn, Tâm đã cắt cử đàn em chủ động bên lĩnh vực nghệ thuật, thu tiền bảo kê các quán Bar và quản lý danh sách gần 2 chục tiệm cầm đồ, cho vay nặng lãi trên khắp địa bàn thành phố Hải Phòng. Công việc nhiều là vậy, nhưng Long “cùn” ngày nào cũng bỏ đó cho đàn em lo, còn hắn thì đêm ngày chìm trong những chai rượu mạnh, những em gái đú, âm thanh Hi-end và ánh sáng cuồng ảo.
21h00… chuẩn bị bắt đầu vũ điệu đường cong tại Non-stop khi ánh sáng chuyển về sân khấu chính, giọng MC nam vang lên đầy man rợ :
– Các anh em… Hãy chuẩn bị rung lên theo điệu nhạc với “bàn tay quỷ” !!! Xin giới thiệu DJ Xuân…. Lan….
Đôi mắt Long “cùn” ngay lập tức bị thu hút, từ sân khấu chính, một cô nàng bốc lửa xinh đẹp nhẩy lên giữa bàn DJ, bộ quần áo bóng màu đỏ bó sát người khiến cô giống như nữ hoàng nhạc Pop Britney Spears ngày nào. Xuân Lan nhanh như chớp khua “bàn tay quỷ” của mình lên chiếc bàn âm nhạc – một thứ âm thanh quen thuộc vang lên và tất cả phía dưới sôi động một cách cuồng nhiệt với bản Mix đầy chất lượng.
Long “cùn” không ngừng ngạc nhiên khi trông thấy cái dáng vẻ đầy đường cong của Xuân Lan cùng đôi bàn tay ma quái của cô nàng. Thi thoảng Xuân Lan đón nhận những ánh sáng và cái kiểu lắc lư theo nhạc của cô thì rõ ràng ở đất Hải Phòng này chưa có DJ nào sánh được.
Quay sang thằng đàn em bên cạnh, Long “cùn” thể hiện rõ sự tò mò :
– Ai vậy ?
– VIP Hà Nội !! Anh không biết à ?
– Không ? Đã nghe bao giờ đéo đâu ?
– Chắc bọn Quý “ma” thuê về, con này trên mạng đang nổi đình nổi đám mà anh, nó vừa được phong danh hiệu “bàn tay quỷ” cho DJ nữ số 1 miền Bắc…
– VKL… sao mày biết rõ thế ?
– Anh đéo lên mạng bao giờ có khác, thằng em ngày nào chả online !!
– À..ừ… – Long nghệt mặt…
Cả buổi tối hôm đó, “bàn tay quỷ” của Xuân Lan có vẻ như đã thôi miên Long “cùn” nhưng không phải bằng tiếng nhạc, vì với gã giang hồ đầu trọc hắn mù tịt nghệ thuật, chỉ có gái đẹp là hắn không mù mà thôi…
Hơn 1h sáng hôm đó, Long “cùn” đang ngồi ăn đêm cùng với bọn đàn em sau một tối quậy tới trời tại Non-stop, bỗng nhiên gã trông thấy từ ngoài cửa, một con Acura màu trắng xuất hiện, con biển số 6868 này là của Quý “ma” – ông chủ Non-stop, bạn thân với Tâm “ma xó” và cũng là đàn anh của Long “cùn”.
Nhưng hôm nay Quý “ma” không đi một mình, bước xuống ngay phía sau hắn là Tuấn ‘tờ” – 1 trong 3 “chân vạc” của giang hồ Hải Phòng, sau đó nữa là bọn đàn em lâu bâu, và cuối cùng, một đôi chân dài xuất hiện, đó chính là Xuân Lan.
Trông thấy Long “cùn”, Quý “ma” mở lời trước :
– Ê, thằng em, ngồi lâu chưa ? Nhập bàn luôn với bọn anh !!
Quán toàn khách quen lại rất có số má, bọn nhân viên biết ý xếp bàn thành một dẫy, Long có muốn từ chối cũng chả được, hắn vẫy tay cho 2 tên đi cùng sáp lại làm một với hội của Quý “ma”. Ông chủ mới nổi của Non-stop vừa rót rượu vừa giới thiệu với mọi người :
– Long “cùn” bên Thiên Ý thì chắc anh Tuấn “tờ” đây là gặp nhiều rồi ?
Tuấn “tờ” không đáp, chỉ gật đầu.
– Chú Long, đây là anh Thanh ở Nam Định, nếu chú ra thành phố Nam Định, hiệu vàng nào lớn nhất ở đấy là của anh ấy…
Thành “ba tai” dưới cái tên mới, mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn chạm mặt cánh tay phải của Tâm “ma xó”, kẻ mà theo lời của đàn anh Tuấn “tờ” là đầy bản lĩnh và vô cùng đáng sợ.
– Còn đây là DJ Xuân Lan, DJ nữ số 1 miền Bắc, anh phải đăng ký cả tháng mới mời được em ấy về biểu diễn tại Hải Phòng đấy…
– Gớm, làm gì mà đến 1 tháng !! – Xuân Lan vừa giỗi vừa trau mày trông rất dễ thương.
– À còn giới thiệu với anh Thanh và em Lan đây là Long “cùn”, đệ ruột của thằng bạn em, Long bây giờ đang là quản lý của Club Galaxy mà trước đây là số 1 của thành phố Hải Phòng đấy ! Thôi nào, giới thiệu dài dòng quá, mời mọi người nâng ly mừng gặp mặt.
– Dạ vâng ! Em mời anh ! – Xuân Lan chạm nhẹ chén rượu vào cốc của Long “cùn”, tiếng keng của 2 cái chén từ đôi bàn tay của DJ sao nó thánh thót cứ như tiếng nhạc vậy…
Lúc này Long “cùn” mới có dịp nhìn kỹ Xuân Lan, cô nàng còn rất trẻ, chắc mới chỉ 22-23 tuổi, Xuân Lan đã thay bộ đồ đỏ bó sát kiểu sao hỏa và diện quần đùi ngắn trông rất xì-tin và đẹp. Đôi chân dài, đùi trắng, áo font nữ đầy cá tính… rõ ràng cô nàng quá thừa sức để thu hút đàn em Tâm “ma xó”.
– Em mời anh Long một chén đi. – Quý “ma” tiếp lời, đoạn hắn thêm vào một số câu giới thiệu nghe đầy hấp dẫn :
– Anh em mình chỉ có ngày hôm nay là được ngồi đây uống rượu với em ấy thôi đấy, sáng mai là có người đưa nàng ta về Hà Nội rồi, kín sô quá, đúng là nổi tiếng có khác. May mà là anh em kết nghĩa hồi anh còn học đại học chứ nếu không có bỏ cả trăm triệu cũng không mời được em về nơi này.
– Nãy giờ anh trách em hơi nhiều rồi đấy nhé, thôi được rồi, uống xong với anh Long một cốc, em sẽ uống riêng với anh được chưa nào.
– Được, được… lâu lắm 2 anh em mới có dịp ngồi với nhau, không say không về nhé !
– Anh không về thì không sao, nhưng em không về thì vệ sĩ của em sẽ gây chuyện đấy…
– Chú Long thấy chưa ? Về Hải Phòng với anh mà còn mang theo cả vệ sĩ, em đúng là không tin tưởng vào anh rồi, haiz…
Những chén rượu đúng là có sức đưa đẩy không kém gì mấy thỏi nam châm, những câu chuyện hồi sinh viên nghịch ngợm của Xuân Lan hút toàn bộ ánh nhìn và sự tò mò cũng như sự thích thú của Long “cùn”, gã cười khoái trí với những lần Xuân Lan trộm hết quần áo của các bạn nam trong phòng tắm, rồi những lần chơi nhạc mạnh ngay tại nhà sàn của các đồng bào miền núi khiến họ vừa ngạc nhiên mà lại vừa thích thú…
Sức hút của phụ nữ thường làm đàn ông quên hết mọi nguy hiểm xung quanh, vì thế mà Long “cùn” không biết được, đối diện mình có 2 con sói đang rình mồi. Thành “ba tai” có lẽ chỉ cần ngần ấy thời gian để hiểu rõ hơn về những đối thủ sắp tới, trong khi đó Tuấn “tờ” dường như bước đầu đã thấy kế hoạch có vẻ thành công !
…
Chương 80:
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK