• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Nội

Đêm nay là tết dương nhưng Quang “rùa” không về Hải Phòng, có hai lý do, thứ nhất lịch nghỉ học quá ít và thứ hai, đêm nay gã cùng với CLB tình nguyện của trường tổ chức chương trình “Thắp sáng ước mơ” cho trẻ em nghèo địa bàn ven thành phố, mới tham gia CLB nên Quang rất hăng hái và luôn sẵn sàng làm bất cứ việc gì được giao, sinh viên năm nhất mà đã được lựa chọn vào CLB tình nguyện của trường như Quang không nhiều, trong lớp cũng chỉ có 3 người, ngoài Quang và Hà Phương ra, còn có thêm một bạn nữa quê ở Vĩnh Phúc.



Trước đó, Quang đã gọi điện về cho Vân Anh thông báo là tết dương lịch này có lẽ gã sẽ không về do phải tham gia chương trình của nhà trường, mặc dù nhận được biết bao lời tru tréo mắng nhiếc của cô người yêu ương bướng tuy nhiên Quang cũng rất kiên định với công việc yêu thích của mình, cuối cùng niềm vui và niềm hạnh phúc của Quang cũng đã thuyết phục được Vân Anh :



– Thôi được rồi, anh làm gì cũng được, miễn sao anh thấy vui và thoải mái, nhưng tuần sau thì phải về và mang quà cho em nữa nghe chưa ?



– Vâng thưa tiểu thư… mà nè, anh không ở nhà là không có được đi tụ tập đến khuya đâu đấy nhé, bị ăn hiếp nữa là không có ai ném gạch cứu em đâu à nha…



Vân Anh cười mỉm, nhớ lại hôm 27 tháng 11 năm ngoái :



– Biết rồi mà… em sẽ ở nhà đón năm mới cùng với ba và anh Tâm !! Được chưa nào…



Quang hôn người yêu qua điện thoại, rồi cúp máy !! Lòng thầm cảm ơn Vân Anh rất nhiều, gã cảm thấy tự hào vì mình có một cô người yêu luôn ủng hộ và tin tưởng những việc mình làm, tuần sau nhất định phải về, và phải tặng cho Vịt con một món quà thật ý nghĩa mới được…



Chương trình tình nguyện của CLB trường Quang diễn ra từ 7 giờ đến 9 giờ 30, Quang cùng với Hà Phương và 6 bạn nữa ở vào nhóm trang trí market, làm font và sắp xếp hội trường bên ngoài, công việc tuy đơn giản nhưng cần những người khéo tay và cẩn thận. Việc này thì Quang đã làm nhiều rồi. Hồi còn tham gia ở Hải Phòng, nhưng có lẽ Hà Phương thì chưa thạo lắm, cô bạn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Quang cắt đôi tờ giấy, gấp gấp mấy cái rồi đưa kéo cắt cái xoẹt khi mở ra là đã được ngay một ông sao 5 cánh, nhưng dù rất khâm phục nhưng Hà Phương vẫn bĩu môi :



– Đàn ông con trai mà lại giỏi cái này nhỉ ?



Quang chỉ cười :



– Mình được chỉ dậy hồi tham gia tình nguyện ở Hải Phòng, cái này chẳng qua là tay quen thôi, có gì mà giỏi, hát hay như Hà Phương mới gọi là giỏi chứ…



– Vậy mà tối nay người ta không cho tớ hát, sinh viên năm nhất như bọn mình, không được đồi xử công bằng tẹo nào… – Hà Phương thở dài…



– Thôi nào… chương trình là của nhà tài trợ và các anh chị trong ban chủ nhiệm CLB, lần này không hát thì lần sau, năm nay không hát thì năm sau, có sao đâu ? – Quang vừa ngồi cắt sao, vừa lầm bầm trêu Hà Phương…



– Nói như cậu thì nói làm gì… nếu cậu mà biết hát và thích hát thì cậu mới hiểu được cảm giác của tớ: xin và bị từ chối thẳng thừng…mà thôi cậu chỉ cho tớ cách cắt ông sao đi…



Quang nghĩ bụng “lại một cô nàng rất cá tính nữa đây, không biết Hà Phương tham gia tình nguyện là vì lý do gì nhỉ, yêu thích công việc này hay chỉ muốn thể hiện khả năng của bản thân ?”



Nhưng khi còn chưa chỉ dậy được câu nào, đã có một anh có lẽ là sinh viên năm 2 năm 3 bước lại gần chỗ Quang và Hà Phương, gã này cúi khom người nhìn cô bé rồi hỏi :



– Xin lỗi em, có một người nhờ anh chuyển cho em tờ giấy này…



Nói xong gã bỏ đi mất. Hà Phương mở mảnh giấy ra, bên trong là một hàng chữ :



“Chào em, anh có thể làm quen với em được không ? Hãy nhắn tin cho anh vào số điện thoại này nhé….”



Phương cười nhạt, ngó ngó xung quanh rồi bỏ mảnh giấy vào túi áo… Quang “rùa” tò mò ngước lên hỏi :



– Chuyện gì vậy ?



– Làm quen – cô nàng đáp tỉnh bơ – cái này tớ quen rồi… không thích một tẹo nào…



Chương trình buổi tối hôm đó diễn ra khá vui, rất nhiều món quà đã được hỗ trợ cho trẻ em nghèo ở địa bàn ven thành phố Hà Nội để các em có thể được đón một năm mới ấm áp hơn, Quang thì chạy qua chạy lại hai bên cánh gà, khi thì người này sai lấy micro, khi thì người khác gọi lại dặn kê bàn ghế, xoay lại loa, đi tìm người này người kia… thấy bạn cùng lớp cứ tất bật như vậy, Hà Phương chỉ đứng lẳng lặng một chỗ, cho tay vào túi áo cho ấm rồi lắc đầu :



– Đúng là gã ngốc, tự nhiên lại trở thành tên sai vặt…



Rồi đột nhiên một bản nhạc mà Hà Phương rất thích được ca lên, một chị nào đó năm thứ 3 đang hát bài tủ của cô bé, nhưng có lẽ không hay được như Hà Phương nhưng chẳng sao, cô sinh viên năm nhất vẫn hồn nhiên hát theo đầy say mê, quên hết cả những người xung quanh… cho đến khi bài hát kết thúc, Hà Phương mới thấy giật mình vì tiếng vỗ tay ngay bên cạnh… Một anh sinh viên đã đứng sát cô từ lúc nào :



– Em hát hay lắm…khi nãy anh có nhờ bạn đưa cho em một tờ giấy, em nhận được chưa !



Hà Phương ngớ người, lẩm bẩm “ À hóa ra là anh !!” rồi gật đầu đáp khẽ :



– Có ! Em nhận được rồi…



– Anh chờ mãi mà không thấy em nhắn tin nên mới đi tìm em suốt tối nay, ai ngờ lại được nghe em hát hay đến vậy, mà sao hát hay như em lại không lên đăng ký thế ?



– Em có đăng ký nhưng bị từ chối, vì là sinh viên năm nhất…

Hà Phương vẫn tỉnh bơ, thậm chí không thèm nhìn vào tên sinh viên mới đến…



– Chết thật, bọn anh Linh làm ăn thế này thì không được rồi, em yên tâm, chuyện này hôm sau họp nhất định anh sẽ nói dùm em, lần sau chắc chắn em sẽ được hát…



– Em cảm ơn… nhưng anh không cần phải nói đâu… không mọi người lại hiểu nhầm em…



– Không ! Không ai hiểu nhầm em đâu… à chết nãy giờ quên mất không giới thiệu, anh là Minh – sinh viên năm 3 khoa Khách sạn du lịch…



– Chào anh ! Em là Phương – khoa Quản trị…



Đàm đạo được một lúc, tên Minh nói nhỏ vào tai Phương một câu rồi bỏ đi :



– Tối nay bọn anh có tổ chức một chương trình liên hoan đón tất niên ở gần trường mình, anh mời Phương tham gia nhé ! Nhớ nha…



Hà Phương không nói gì, vẫn hai tay đút túi áo ngó theo cho đến khi tên Minh đi mất, cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rút hai tay ra vẫy vẫy trước miệng cho bớt khói… nhưng chưa hết bức xúc thì đã lại giật mình :



– Cậu làm gì vậy ? – Tiếng Quang rùa vang lên…



Trợn tròn mắt, phải mất đến 3 giây mới lấy lại bình tĩnh Hà Phương ngó sang nạt nộ Quang :



– Cậu không chọn thời điểm nào mà hỏi tớ được à ? Sao lại hỏi ngay lúc này ??



– Không ! Vì tớ đang cần bút mà có nhớ ra là khi nãy cậu có một chiếc bút trong áo, cho tớ mượn đi… anh Linh bảo tớ đi ghi lại danh sách đại biểu mời hôm nay…



Hà Phương nuốt cục tức vào người, lôi chiếc bút bi trong túi áo ngực ra, đưa vào tay Quang :



– Đây ! – Cô nàng nói mỗi một từ cộc lốc…



Quang rùa cười :



– Người làm cậu bực tức là gã khi nãy chứ không phải tớ, chẳng ai đón năm mới giống như cậu cả, hãy hòa đồng với mọi người một chút đi nào…



Hà Phương cắn chặt răng, mím môi :



– Cậu đi làm việc của cậu đi, cậu không hiểu gì về tớ thì đừng có phán xét như vậy… tớ chẳng hiểu sao cậu lại thích bị người khác sai như vậy nữa ?



Quang nhún vai từ biệt :



– Ừ, có lẽ vì tớ chưa biết gì về cậu, nhưng cách đây 10 năm, có rất nhiều các anh chị tình nguyện đã tổ chức những chương trình như thế này cho bọn tớ, và tớ đã hứa sau này khi lớn lên nếu có điều kiện, sẽ trở thành một trong những người như các anh chị ấy…



Hà Phương chợt giật mình khi nghe những lời nói cuối cùng trước khi Quang bỏ đi, bây giờ thì có vẻ như chính cô mới là người không hiểu gì về cậu bạn cùng lớp với mình mới đúng…



Chương trình sau đó diễn ra khá vui với những tiết mục kịch của các anh chị năm 2, những bài hát do chính các em xóm nghèo thể hiện, rồi sau khi anh Linh đội trưởng đội tình nguyện tuyên bố kết thúc chương trình, cảm ơn nhà tài trợ và các đơn vị báo chí đã đến dự, đưa tin, cũng là lúc tất cả bọn trẻ cùng các sinh viên trường Kinh Tế ùa lên sân khấu để chụp ảnh, trong số đông đó, Quang đã rất vui khi nhìn thấy nụ cười và sự xuất hiện của Hà Phương…



Thu dọn bàn ghế xong xuôi, Quang mới nhớ ra quên chưa trả chiếc bút cho Hà Phương, khi nãy vừa mới thấy cậu ấy ở trên tầng 2, chắc lúc này đã ra lấy xe rồi, lần nào mượn người ta cái gì xong cũng quên không trả, chết thật, mình hậu đậu quá !!!



Vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng Quang cũng ra đến cổng trung tâm nhà văn hóa, nhưng vừa ngó lên gã đã thấy trước mắt mình là cảnh tượng Hà Phương đang bị một gã nào đó vây lại… cô bé có vẻ như đang rất cương quyết :



– Em xin lỗi nhưng em không thể đi được, hôm nay em phải về sớm !!



Tên đang nói là Minh, sinh viên năm 3 khoa Khách sạn du lịch, tên này khá nổi tiếng ở trong trường và là thành viên đội bóng đá của Khoa :



– Thôi nào… hôm nay là tết dương lịch, về muộn một chút cũng có sao, anh chỉ mời em có một lát thôi, em qua với bọn anh một chút cho vui rồi anh đưa về…



– Em nói thật là em không đi được… – Hà Phương đang cố gắng thoát ra…



– Anh em mình còn gặp nhau nhiều, em nể bọn anh một chút, thôi lên xe đi, bạn bè anh đang đợi kìa… – nói xong câu này tên Minh nắm tay Hà Phương lôi đi…



Nhưng cũng không vừa, cô bé giật tay lại, giọng vẫn rất dứt khoát :



– Tôi đã nói là tôi không tham gia… Anh buông tay tôi ra…



Nhưng tên Minh vẫn rất lỳ lợm quyết lôi Hà Phương đi bằng được, đến lúc này thì Quang “rùa” không thể đứng yên thêm được nữa… Ngay trong lúc Hà Phương đang cảm thấy bất lực nhất và suýt chút nữa đã giơ tay lên để tát vào mặt tên Minh dê già rồi mặc cho mọi chuyện đến đâu thì đến thì có một đôi tay rắn chắc đã xuất hiện nắm chặt lấy tay tên Minh :



– Người ta đã nói là không đi được, anh cũng nên tôn trọng một chút chứ… – là giọng của Quang…



Thấy có thằng sinh viên năm nhất đến phá đám, tên Minh có vẻ như rất bực tức, hắn gầm gừ :



– Cái gì thế ? Đây là chuyện của anh và Phương, mày bỏ tay ra…



Cũng không vừa, Quang vừa cười vừa bóp chặt hơn vào cổ tay hắn :



– Người phải buông tay ra là anh mới đúng…



Ngay lập tức đòn bóp tay của Quang đã phát huy tác dụng, rõ ràng với lực cổ tay rất mạnh của mình thì tên Minh đã phải run lên vì đau, hắn kêu ú ớ rồi giật tay ra khỏi Hà Phương :



– Thằng chó này, mày thích gây sự à ??



Ngay lập tức mấy thằng bạn của tên Minh liền dựng chân chống rồi xuống xe, trông thấy có thêm 3 thằng nữa đang tiến về phía mình, Quang bóp chặt tay, chuẩn bị cho một trận đánh lộn mà gã tự biết là mình không tránh được…



May sao lúc này anh Linh – đội trưởng đội tình nguyện lại xuất hiện đúng lúc, có lẽ không lạ gì cái tính hay thích gây sự của Minh nên anh Linh can thiệp ngay :



– Định làm gì thế Minh ? Mày muốn tao gọi điện về cho ba mày thông báo là mày đang định gây sự ở nhà văn hóa hả ?



Có vẻ như tên Minh rất nể anh Linh nên chỉ cần có vài lời của anh ấy là hắn đã lầm lỳ rồi kéo đống bạn bỏ đi ngay…



Chờ cho đến khi bọn này đi khuất, anh Linh mới thở dài :



– Thôi bọn em thông cảm, không có chuyện gì cả đâu, hai đứa về đi, mà Hà Phương đi bằng gì về đấy ?



– Em đi xe máy ạ ! Có vẻ như bây giờ Hà Phương mới hoàn hồn trở lại…



– Thế còn Quang ? Anh Linh ngó sang nhìn gã rùa lúc này đã buông tay ra để thả lỏng người…



– Em đợi bạn, chắn bạn em cũng đến đón bây giờ luôn…



– Nếu không bận gì, anh mời hai đứa đi ăn tối với bọn anh, mấy anh chị trong ban chỉ huy đội mình đang gọi anh ra quán trước cổng trường, Quang lên xe anh đưa về luôn…



Quang ngó sang nhìn Hà Phương xem ý cô bạn thế nào, Hà Phương nhún vai rồi gật đầu, một người có chức vụ, lại lịch thiệp như anh Linh mời, chẳng có lý do gì mà cô nàng lại đi từ chối cả.



Trong lúc chờ anh Linh vào đi lấy xe, Quang rút điện thoại, gọi cho Sơn “tèo” :



– Tao về với các anh bên trường luôn rồi nhé, mày không phải đón tao đâu…



Bên kia đầu dây, giọng thằng Sơn hét ầm ầm vào tai nghe, có lẽ bọn nó đang ở quán karaoke :



– Vậy à !! Ừ thế mày về đi, có gì alo cho tao !!



Quán nhậu gần cổng trường Đại học Kinh Tế là nơi tụ tập thường xuyên mỗi khi làm xong một chương trình nào đó của ban chỉ huy tổng đội sinh viên tình nguyện, anh Linh bước vào tươi cười rôm rả :



– Chào mọi người, xin giới thiệu hôm nay chúng ta đón 2 thành viên mới : Quang và Hà Phương – đều là sinh viên năm nhất khoa Quản Trị kinh doanh….



Bữa tối hôm đó diễn ra rất vui, anh Linh xứng đáng là thủ lĩnh khi luôn bắt nhịp câu chuyện rất có duyên, thi thoảng lại xen vào một số bản tin kinh tế, rồi một số thống kê cho thấy ở Việt Nam có bao nhiêu người uống rượu, mỗi năm ngân sách nhà nước chi trả cho bia là bao nhiêu… buổi tối hôm đó Hà Phương đã bị hút vào câu chuyện của anh và có vẻ như cô nàng rất thích lối nói chuyện dí dỏm, thông minh và hải hước của con người này…



11 giờ, Quang xin phép mọi người về trước vì có hẹn lên mạng để gặp Vân Anh, cô người yêu Hải Phòng cũng vừa nhắn tin nhắc Quang sao muộn rồi mà còn chưa về nhà đi, chắc lại tụ tập bia rượu đây mà. Tháng trước, vì điều kiện học tập môi trường Đai học rất cần máy tính để thường xuyên lên mạng theo dõi tình hình thông tin và nộp bài qua email, Quang đã tiết kiệm trong 2 tháng được gần 3 triệu đồng để mua máy tính trả góp ở nhà trường và dặn dò Vân Anh đừng có cho anh Tâm biết kẻo lại bị mắng vì tội nhịn ăn mua máy tính.



Quang gợi ý cho Hà Phương về cùng mình luôn nhưng có vẻ như cô bạn cùng lớp vẫn muốn ở lại thêm một chút nữa, với lại anh Linh cũng đã đảm bảo lát nữa nhóm con trai trong đội sẽ hộ tống từng nàng một về đến tận phòng trọ mới thôi nên Quang cũng an tâm đi bộ ra trước cổng trường chờ Sơn “tèo” qua đón…



Đã gọi từ trước đó đến hơn 10 phút nhưng phải mất thêm một lúc sau nữa thằng Sơn “tèo” mới có mặt, người nó sặc mùi bia rượu :



– Xin lỗi nhé, đang dở cốc bia với mấy ông anh, mà đêm nay năm mới mày về nhà làm gì, đi hát với bọn tao cho vui… đi….



– Thôi, tao có hẹn với bạn rồi, mày cứ đi hát hò đi, đưa xe đây tao đèo cho, mày nhìn như say rồi ấy…



– Say thế chó nào được mà say… lên xe đi ông nội…



Tưởng thằng Sơn “tèo” thế nào, cuối cùng đi được một đoạn thì nó nôn thốc nôn tháo buộc Quang phải dừng xe lại, mất mấy lần như vậy Quang mới đèo được nó về nhà trọ rồi dìu nó lên phòng, một mình Quang phải vật lộn với thằng bạn, hết cởi giầy rồi lại cởi áo sau đó tống nó lên giường cho nó ngủ, đã bận rộn như thế mà tiếng chuông điện thoại Nokia thì cứ vang lên, chắc ở Hải Phòng cô người yêu Vân Anh đang sốt ruột lắm đây…



Đêm hôm đó, Quang nhớ, khoảng 3 giờ thằng Sơn “tèo” tỉnh dậy, nó xộc vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi mò ra ngoài tu hết cả một ca nước, sau đó lại kêu đói khiến Quang phải lóc cóc dậy nấu mỳ tôm cho nó ăn… Húp no nê bát mỳ với xúc xích, Quang để mặc nó với cái máy tính rồi lên giường đi ngủ, nhưng không thể ngờ được, thằng Sơn “tèo” cứ thế lần mò lên mạng vào mấy trang web đen rồi ngồi bật phim sex lên xem, thi thoảng nó lại quay ra hỏi Quang mấy câu đại loại như kiểu mày đã chơi gái bao giờ chưa ? có thích không hôm nào tao dẫn đi… Quang không thèm trả lời, chùm kín chăn, ôm chặt cái gối rồi ngủ thiếp đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK