• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiều ngày sau đó…

Cuối cùng sau bao khó khăn, bao sự chuẩn bị, bao vất vả và chờ mong, ngày khai trương khách sạn Thiên Ý cũng đã đến, hàng trăm thiệp mời được Tâm gửi đi đến các bạn bè, quan khách trong thành phố, sáng mai 8h cả Hải Phòng sẽ lại tề tựu về trước sân khấu lớn của khách sạn để đón xem một trong những lễ khai trương lớn nhất và ấn tượng nhất từ trước đến nay. Tranh thủ dịp nghỉ cuối tuần, cả Quang “rùa” và Vân Anh “vịt con” cũng bắt xe về Hải Phòng để chung vui với anh Tâm nhân sự kiện trọng đại này.



Sân khấu đã được dựng, âm thanh ánh sáng đã đầy đủ, toàn bộ các nhân viên đã được lệnh ngày mai ai cũng phải đẹp, ai cũng phải tươi cho ngày lễ khai trương. Khách sạn Thiên Ý sẽ có một bữa tiệc liên hoan văn nghệ buffe trên tầng 5 dành cho tất cả những ai có vé mời, khách tham dự sẽ rất đông, công việc chắc chắn sẽ là rất nhiều và cùng với đó … những nỗi lo cũng sẽ nhiều hơn, nhất là khi mà thời gian gần đây, bọn thằng Bình “lâm” tỏ ra khá kín tiếng và im hơi trong một thời gian dài. Nhưng Tâm không hề chủ quan, lúc nào gã ma xó cũng căn dặn các anh em phải chủ động, đề phòng và bám sát mọi hoạt động của đối phương…



Cũng trong ngày hôm đó, bọn Bình “lâm” đã lên một kế hoạch khá chi tiết nhằm phá đám buổi lễ khai trương khách sạn Thiên Ý của Tâm “ma xó”. Với Bình “lâm” đây sẽ là cơ hội không thể tốt hơn để hắn trả món nợ khi bị Tâm qua mặt trong vụ áp phe doanh nghiệp VOC của ông Hoàng Tùy, cũng như nhiều lần bị Tâm và Long “cùn” áp đảo trong việc phân chia địa bàn làm ăn. Với hắn, Tâm “ma xó” lúc này như một cái gai trước mắt mà sớm muộn gì thì hắn cũng cần phải nhổ đi, chỉ có điều, tìm ra kẽ hở và thời cơ để hành động trừ khử Tâm lại không phải là một điều dễ dàng…



Nhưng lần này, Bình “lâm” đã vạch ra một kế hoạch khá hoàn hảo khi vô tình hắn nhận ra… gã “ma xó” cuối cùng cũng đã để lộ ra một điểm yếu chết người…



Buổi chiều trước ngày khai trương, sau khi kết thúc buổi tổng duyệt kéo dài đến tận 7 giờ tối, Tâm mới cho các anh em trong đoàn nghệ thuật và các nhân viên được nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai vô cùng quan trọng.



Lúc này, số lượng anh em giang hồ trong đội của Long “cùn” ở lại bảo vệ khách sạn là rất đông, gần như trong bán kính 3km đổ lại, quân của Long đã bao vây toàn khu vực xung quanh nhằm đảm bảo cho ngày mai được diễn ra một cách yên ổn và an toàn nhất. Sự chuẩn bị và đề phòng rất lớn của Tâm “ma xó” tưởng đã là bức tường thành vững chắc, nhưng có một điều mà Tâm vẫn chưa kịp tính đến…



Đó chính là Bảo Trang !!



Buổi tối hôm đó, Tâm chủ động lấy xe đưa Bảo Trang về nhà, tình cảm của hai đứa lúc này rõ là “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, dù không ai nói với ai điều gì nhưng cả hai đều hiểu rõ tình cảm của mình dành cho người kia.



Đậu xe bên phía đối diện nhà Trang, Tâm vẫn vậy, bước ra bên ngoài với bộ quần áo vest trẻ trung, bên trong là chiếc áo len cổ tim mà Bảo Trang mua tặng :



– Em ngủ sớm đi nhé ! Ngày hôm nay cũng mệt rồi…



– Anh mới là người phải đi ngủ sớm ấy !! Mai còn cả lễ khai trương nữa… – Bảo Trang quắc mắc nói như ra lệnh cho người yêu.



Tâm cười, đút 2 tay vào túi quần, chắc vừa từ trong xe ra, gã ma xó cảm thấy lạnh…



– Anh biết rồi mà !!



– Em vào nhà đây ! Anh về sớm, ngủ sớm nha… Lát nữa về thì gọi điện cho em…



Bảo Trang mỉm cười, quay lưng toan bước đi, nhưng ngay lập tức gã ma xó đã túm chặt lấy tay cô… kéo nhẹ về phía mình… rồi ôm cô nàng từ phía sau…



Bảo Trang dù rất bất ngờ nhưng cũng không từ chối, phải gần 1 phút sau Tâm “ma xó” mới lên tiếng:



– Cảm ơn em nhiều lắm !!



– Sao anh lại cảm ơn em ? – gương mặt Trang ngơ ngác…



– Vì đã sưởi ấm cho anh, nãy giờ anh lạnh quá !



– Ơ ?? Thế hóa ra anh chỉ cần em sưởi ấm cho anh thôi à ? Vừa nói cô nàng vừa vùng vằng…



– Chứ sao nữa ?? Biết là ôm em sẽ rất ấm nên anh mới ôm đấy !! Thế em tưởng là vì sao ???



– Trần Đức Tâm !!! Em ghét anh…. Grừ !!



– Thôi nào, thôi nào… anh xin lỗi, anh đùa thôi… Sáng mai anh qua đón em nhé !



– :( Uhm !! Không cần đâu, mai em tự qua được mà, anh còn nhiều việc phải lo, đừng giành thời gian nhiều quá cho em, nha !



– Đi một mình không sợ ma nó bắt đi đấy chứ ?



– Có con ma xó đang giam em ngoài trời lạnh không cho em vào nhà đây này !! Huhu



– Thôi được rồi, vậy mai 6 rưỡi hẹn gặp em tại khách sạn nha !!



– Uhm… anh về đi, em vào nhà đây !



Ngồi trong xe, Tâm cứ mỉm cười khi nhớ lại gương mặt Trang khi nãy, trông cô nhóc thật ngây thơ và đáng yêu, không hiểu sao, nhưng cứ mỗi khi được trông thấy gương mặt đó mỉm cười, Tâm lại cảm thấy bình an rất nhiều, nụ cười đó, gương mặt đó… dường như rất giống một người… phải rồi, là bà Thùy… người phụ nữ nhân hậu nhất mà gã giang hồ từng được biết…



Đang loay hoay với dòng suy nghĩ, chợt gã ma xó phát hiện có cái gì đó xanh xanh đỏ đỏ ở trong hộc tủ đựng đồ linh tinh của mình ở trên xe, Tâm lấy nó ra và vô cùng ngạc nhiên, đó là một chiếc hình nhân bằng gỗ rất dễ thương, bên dưới có kèm theo một mảnh giấy, có lẽ là chữ của Bảo Trang “Anh à ! hôm qua em đi chùa với mẹ, người ta bảo chiếc bùa này sẽ phù hộ cho chủ nhân của nó, em đã đấu tranh mãi mới xin được nó về, anh treo ở trước xe nhé, chúc anh ngủ ngon…”



Cầm món quà nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa trong tay, Tâm lắc đầu, mỉm cười, gã liếm môi và tự nhủ, mảnh ghép của mình là đây chăng…



– Ai đưa con về vậy ? – Là giọng của bà Tùy, mẹ cái Trang…



– Dạ, anh Tâm, hôm nay muộn nên anh ấy đưa con về, sao vậy mẹ…



– Là thằng Tâm à, à không sao, mẹ chỉ hỏi vậy thôi, thế con với nó…



– Mẹ… con với anh ấy chỉ là bạn bè thôi…



– Gớm, bạn bè gì, nó thích con rồi đấy, mẹ nhìn là mẹ biết, con cũng nên xem thế nào, lớn rồi, tính dần đi là vừa…



– Mẹ cứ kệ con… thôi con đi ngủ đây, mai còn phải qua công ty sớm nữa, mai bên con khai trương rồi…



Nhìn con bé ngúng nguẩy bước lên tầng, bà Tùy cười thầm trong bụng, con gái bà rõ ràng là đang yêu !



Trong khi đó tại nhà mình, Tâm ma xó vừa bước chân vào cửa đã không được yên thân:



– Hôm nay trời lạnh mà sao có người về muộn vậy nhỉ ? – Quang “rùa” buông lời trêu trọc…



– Chắc gì đã lạnh hả anh, người ta có đôi có cặp cả mà… – là giọng cao vút đâm vào của Vân Anh…



Tâm không nói gì, nhìn 2 đứa em, lắc đầu ngán ngẩm…



– Anh không phải lắc, bà Tám béo đã khai hết với bọn em rồi… anh vừa dẫn cô nào đi ăn tối ở đó có phải không ? – Vân Anh tấn công



– Ừ, không được sao ? – Tâm phản pháo…



– Khai mau, cô nào vậy ? Xưa đến nay có thấy anh nhắc đến gái bao giờ đâu ?



– Cô nào thì sau này biết, hai đứa bay tính điều tra anh đấy hả ?



– Khai mau, khai mau, để mai em còn xem mặt chị dâu nữa chứ !



– Thôi nào, thôi nào, để anh yên đi… anh mệt quá, cho anh xin, mai anh khai được chưa !!



– Thôi được rồi, tha cho anh hôm nay… anh mà còn giấu bọn em nữa thì lần sau không dễ dàng như thế này đâu… – Vân Anh nheo mắt, buông áo ông anh ra cho Tâm lên phòng đi tắm…



Vừa ném được chiếc điện thoại xuống giường, thay tạm bộ quần áo, tiếng chuông điện thoại của Tâm đã vang lên… gã ma xó sau khi xem qua người gọi, vội tắt máy, đóng chặt cửa rồi bấm nút Recall…



– A lô ! Cháu Tâm đây ạ..



Bên kia đầu dây là 1 giọng đàn ông trầm khàn nghe máy :



– Sao rồi ? Thiên Ý thế nào ?



– Dạ, mai vẫn sẽ khai trương như dự kiến, cháu đã lo xong toàn bộ chương trình, chắc không có gì xảy ra đâu bác…



– Không có người phá đám chứ ?



– Có lẽ là không, cháu đã cho người phong tỏa toàn bộ khu vực, với lại có cả đội công an của thành phố mai họ cũng sẽ có mặt cùng anh em…



– Tốt, cẩn thận đấy !! Nên nhớ bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, cháu phải luôn đề phòng mọi tình huống…



– Dạ vâng ! Cháu biết rồi ạ…



Tâm cúp máy, bấm nút delete cuộc gọi đi và đến, cắm điện thoại sạc bên đầu giường rồi đi vào nhà tắm. Gã không để ý có một sự việc đang diễn ra trong căn phòng này, một việc rất hệ trọng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK