• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tết năm đó lạnh bất thường, trời rét đậm và thi thoảng có mưa phùn, tháng trước thằng Sơn “tèo” gọi điện ra thông báo, trởi rét quá toàn bộ số mạ vừa mới xuống của nhà nó đã chết sạch, hầu như toàn bộ các nhà trong làng cũng chịu chung số phận, bây giờ nó đang có công việc mới ở dưới quê, người dân ở đây sợ sẽ có đợt rét tăng cường nên nhà nào cũng lo làm chuồng cho trâu bò, nó thầu được gỗ, tuyển được thợ nên đứng ra làm mấy vụ này kiếm thêm đồng ra đồng vào lấy tiền tiêu tết với mua thuốc chữa bệnh cho mẹ.

Quang “rùa” giấu anh Tâm, dùng số tiền quà tết của mình mua quà, quần áo với gửi tiền về quê mừng mẹ thằng Sơn “tèo”, thời đó số tiền 2 triệu là lớn lắm. Thằng Sơn nhất quyết gọi điện ra không nhận, bảo mày mua quà được rồi, còn tiền tao không nhận đâu nhưng Quang cũng từ chối, bảo mày cứ cầm tiền mua thuốc cho mẹ, bây giờ sức khỏe của mẹ mày mới là quan trọng nhất, tao cũng không tiêu gì cả đâu. Thằng Sơn “tèo” vừa nghe điện thoại của bạn, vừa rưng rưng nước mắt.



“… Chẳng phải hồi bé chỉ vì nhà bọn mình nghèo, mẹ tao không có tiền mua thuốc chữa bệnh nên cuối cùng ốm, kiệt sức mà mất đấy sao… mày đừng suy nghĩ gì cả, tao có điều kiện, tao giúp được mày cái gì tao sẽ giúp …”



Đứng bên ngoài cửa, Vân Anh đang ôm chiếc gối bông định sẽ vào nằm cùng với Quang vì hôm nay anh Tâm có việc phải đi tiếp khách từ sớm, nhưng chân con bé cứ run run khi nghe hai người đàn ông ấy nói chuyện, nước mắt bỗng nhiên trào ra, Vân Anh lặng người đi một lúc khi chợt nhớ đến mẹ, nhớ ba… rồi con bé bỏ về phòng.



Biết Quang “rùa” đưa hết tiền tết cho bạn nên không có quần áo mới, Vân Anh rút tiền tiết kiệm của mình, định bụng sẽ đi tìm mua cho người yêu một chiếc áo thật ấm. Không phải nhà không có tiền, nhưng anh Tâm đã chỉ định rõ ràng số tiền tiêu hàng tháng của từng đứa, tiền thưởng tết và tiền chi phí cho học hành. Ngoài ra, vì là con gái nên Vân Anh sẽ được cấp thêm tiền mua quần áo, nữ trang, son phấn. Vân Anh cũng đã lớn và cô bé cũng đủ hiểu, từ ngày ba mất, mọi chuyện trong nhà bây giờ chỉ một mình anh Tâm phải đứng ra lo lắng hết nên cũng không đòi hỏi nhiều, bên cạnh đó con bé cũng còn một quyển sổ tiết kiệm trong ngân hàng mà ông Phi đã cho từ trước nhưng khi chưa có việc lớn Vân Anh cũng chưa dám đụng vào.



Trong khi đó với Tâm, chỉ khi đứng vào vị trí của Phi “đen”, Tâm mới hiểu rõ áp lực của một người đứng đầu như thế nào. Công việc làm ăn lúc này đang thực sự rất khó khăn khi Tâm phải trả lương cho rất đông anh em làm việc ở nhà hàng Thiên Ý và vũ trường Galaxy. Ngoài ra là số tiền dùng để kinh doanh hàng ngày tại hai địa điểm này, cũng may là những người thân cận nhất với Phi “đen” đang giữ những vị trí quan trọng của cả bên nhà hàng lẫn vũ trường vẫn đang rất trung thành để ở lại giúp sức với Tâm.



Mười mấy ngày nghỉ tết cuối cùng cũng đã trôi qua, đã đến lúc Quang “rùa” phải ra Hà Nội nhập học còn Vân Anh cũng bước vào học kỳ 2 của năm học cuối cấp. Chỉ còn mấy tháng học nữa thôi hai đứa sẽ được đoàn tụ với nhau, cứ nghĩ đến ngày đó, Vân Anh lại cảm thấy vui, không hiểu sao nhưng cô nhóc lại rất thích cuộc sống sinh viên, được tự do làm những gì mình thích, được tham gia nhiều hoạt động, thể hiện được nhiều khả năng của bản thân, được ở bên cạnh người yêu, ngày ngày sau giờ học hai đứa sẽ đi chợ, sẽ cùng nhau nấu cơm… nghĩ đến đó Vân Anh đã ao ước thời gian ơi hãy trôi qua thật nhanh để sớm đến ngày đoàn tụ.





– Ngày hôm nay CLB Tình nguyện trường mình tổ chức một bữa tiệc liên hoan nhỏ, cậu có tham gia không ?

Là giọng nói của Hà Phương, cô bạn gái bí ẩn đã đứng ngay sau lưng Quang tự lúc nào.



– Mấy giờ vậy ? Ở đâu cơ ? Sao lại tổ chức vào hôm nay ?



– Anh Linh nhắn tin cho tớ, 6 giờ chiều nhé, đừng có ăn cơm đấy, vẫn tại quán cũ mà. Cậu đi đi, lớp mình có mỗi hai đứa mình, cậu mà không đi chả lẽ có một mình mình tớ ?



– Uhm ! Thôi được rồi, mới ngày đầu đi học đã gặp cậu, biết ngay là số đen rồi mà !



– Gớm ?? Tôi làm gì mà ông đen ? Vậy nhé ! Hẹn gặp lại…



Sau cái vụ được anh Linh giải cứu hôm đi làm từ thiện, có vẻ như Hà Phương rất để ý đến anh đội trưởng đội tình nguyện, mà không để ý sao được, người ta vừa đẹp trai, học giỏi, lại khéo ăn khéo nói mà còn quyền cao chức trọng nữa. Nhưng, tại sao một người như vậy mà đến giờ này vẫn chẳng có cô người yêu nào bên cạnh nhỉ ? Quang “rùa” nhún vai thắc mắc, nhưng rồi cũng cho qua vì dù sao nó cũng là chuyện của người ta.



Đúng 6 giờ chiều cả nhóm tập trung ở quán Vua Gà, hôm nay anh Linh thông báo muốn gặp mặt anh em ngày đầu xuân để tiến cử một số thành viên mới vào ban chỉ huy tổng đội sẽ kiện toàn lại vào đầu tháng 3. Ngoài ra cũng liên hoan luôn cho những anh em năm thứ 4 chuẩn bị đi thực tập cuối kỳ.



Bữa tiệc đã diễn ra rất vui với thịt gà và rượu, Quang “rùa” để ý thấy hôm nay Hà Phương đi cùng với anh Linh đến quán, mà lại còn ngồi cạnh bên anh ấy nữa. Cô bạn cùng lớp cũng tự nhiên hơn ngày trước nhiều, cười cười nói nói suốt cả buổi, hôm nay Hà Phương mặc một chiếc áo khoác lông màu đen trông rất đẹp, cô nàng còn búi tóc cao nên trông trẻ trung và xinh xắn hơn nhiều. Gì thì gì, trong số 30 người đang ngồi ở đây, nhìn Hà Phương vẫn cứ là nổi bật nhất. Hà Phương vừa được anh Linh tiến cử vào ban chỉ huy tổng đội khóa mới do có năng lực và khả năng giao tiếp tốt, cộng với giọng hát hay và có thể sẽ giữ vai trò ngoại giao cho tổng đội kiêm thư ký cho tổng đội trưởng. Anh Linh vừa tuyên bố xong, toàn thể anh em đã ồ lên như kiểu biết ngay mà, nhưng ai ai cũng nhất trí rồi cứ thế mỗi người một ly chúc mừng cho Hà Phương.



Sau màn đo nồng độ cồn là chuyển sang phần giao lưu văn nghệ với những bài nhạc mạnh để anh em xả hơi, cả đoàn campuchia tiền ăn rồi kéo nhau sang quán hát, Hà Phương hơi ngà ngà say nhưng vẫn nhảy tót lên sau xe anh Linh, nói đến văn nghệ thì đúng là sở trường của cô nàng rồi. Quang lắc đầu ngán ngẩm nhưng cũng đang vui nên tiếp tục tham gia tăng hai với mọi người.



Vừa vào đến phòng, cô nàng đã giật mic chọn ngay mấy bài tủ để làm một liveshow khoe giọng hát của mình, mấy anh sinh viên năm cuối thì không phải nói cổ vũ nhiệt tình, nhưng để ý phản ứng của chị em thì có thể nhận thấy, chẳng ai ủng hộ chút nào. Mặc kệ, hôm nay là ngày của Hà Phương mà…



Cứ hát xong một bài là lại có người đưa rượu cho cô nàng gọi là tặng hoa, Hà Phương không từ chối cốc nào, ngửa cổ lên nốc sạch, thế là ở dưới lại ồ lên những tràng pháo tay rộn rã của các đấng mày râu.



Hát hò nhảy múa được mấy bài, nóng nực cô nàng cởi phăng chiếc áo khoác, để lộ khuôn hình bên trong với những đường cong đẹp đến đáng sợ. Chiếc áo len cổ cao bó sát, chiếc quần tất đồng màu và đôi dép cao gót quện vào nhau giúp cho Hà Phương thực sự quyến rũ với cái tuổi 19 của mình.



Ngồi xuống salon, cô nàng đớp ngay mấy miếng bưởi vào miệng cho giã rượu rồi tu luôn một lúc nửa chai La vie. Hà Phương xoay ngang xoay dọc, tìm xem đồng đội Quang “rùa” đang ở đâu và khi thấy Quang đang ngồi ở phía đối diện thì cô nàng mới mỉm cười đắc chí. Quang giơ ngón tay cái ra điều “cậu đúng là number one”, còn Hà Phương thì chúm chím môi trả lời “tớ mà !! – hôm nay phải vui hết cỡ nha”



Vừa dứt lời xong, tự nhiên bụng Quang sôi ùng ục, quái, chả lẽ bụng mình lại yếu thế kia à ? Cố gắng ngồi chịu đựng thêm được 5 phút nữa, gã Rùa không chịu nổi, chắc tại do rượu mạnh quá đây mà liền lết ngay vào nhà vệ sinh để giải quyết.



Cái nhà vệ sinh ở quán hát chia làm hai gian riêng biệt, hái hoa riêng mà đi vũ trụ riêng, ngăn cách nhau bằng một tấm vách, thế cho thoải mái chứ không người này lại làm mất thời gian người kia.



Xả hết đống đồ ăn trong bụng, thấy nhẹ cả người, Quang thở phào nhẹ nhõm giật nước rồi vươn vai ngồi dậy… nhưng khi chưa kịp xô cửa bước ra ngoài thì đã nghe có tiếng người ở phòng bên, có một giọng nói quen thuộc xen lẫn tiếng sè sè của một loại nước gì đó đang tuôn ra :



– Sao rồi mày !! Sắp nuốt được chưa ?



Gã kia giọng cũng quen thuộc, cũng trả lời với tiếng sè sè :



– Nó chết mê chết mệt tao rồi, để xem đêm nay có thích hợp không đã…



Thằng ban đầu lại đêm vào :



– Check hàng xong nhớ cho anh em thưởng thức với nhé ! Tao cũng kết lắm nhưng mà thôi nhường cho mày đấy…



Thằng sau, kéo khóa quần lên, chốt hạ :



– Thì công của mày mà, lần sau, lại đến lượt tao cho mày trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, được chưa nào ??



Thằng ban đầu cũng kéo khóa :



– Mẹ kiếp !! Lúc nãy nhìn nó uốn éo nhảy nhót mà tao chỉ muôn lôi nó ngay vào phòng phang cho một cái…



Hai thằng đi ra, chỉ còn giọng thằng sau :



– Bọn năm nhất mà, đú lắm !!



Ngồi trong căn buồng đi vũ trụ sát kế bên, Quang đoán ra ngay hai kẻ vừa nói chuyện là ai, bọn chó này chính là thằng Minh và thằng Linh, hóa ra đây là trò của bọn nó, thằng Minh sẽ giả vờ trêu gẹo, dọa dẫm cho thằng Linh đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, rồi sau đó sẽ dùng những lời ngon ngọt, hứa hẹn để lừa những đứa con gái năm thứ nhất mà người bọn chúng đang nhắm vào chính là Hà Phương.



Trở lại phòng hát với con mắt đầy khinh miệt, Quang thấy ngay một cảnh tượng chướng tai gai mắt, lão Linh tổng đội trưởng đang ngồi ngay sát Hà Phương, một tay gác lên đùi, tay kia rót rượu… đáng thương cho Hà Phương đã đem lòng yêu thương một thằng khốn nạn, yêu râu xanh. Hình như thằng Linh còn lên kế hoạch sẽ quay phim Hà Phương cho bọn còn lại xem, mẹ kiếp, nghĩ đến đây với thấy nó đang cười khà khà, sao máu nóng trong người Quang nổi điên lên, không ngờ cái người mà Quang rất nể phục, tôn trọng và yêu quý lại là cái loại người khốn nạn như vậy, đôi mắt Quang lúc này như mắt sói, cứ nhìn chằm chằm vào cặp đôi uyên ương đang ngồi đối diện.



Hà Phương hất cằm ý hỏi “có chuyện gì mà cứ nhìn chằm chằm vậy ?”, Quang lắc đầu, thôi không nhìn nữa rồi quay sang cầm chén rượu uống cạn. “Mẹ bọn chó, để xem chúng mày sẽ làm gì”, nghĩ đến đây, Quang rút điện thoại nhắn tin cho Sơn “tèo” “lát tao gọi mày qua đón tao với nhé, có chuyện quan trọng”.



Ngồi thêm 30 phút, Hà Phương lại nạp vào người biết bao nhiêu là rượu, còn thằng chó Linh vẫn cứ giả vờ tử tế, ân cần rót nước cho cô uống, đưa bưởi cho Phương ăn, mẹ nó, cái mắt nó thì cứ nhìn chăm chăm vào hai miếng bưởi con nhà người ta mà cứ làm ra vẻ con nhà gia giáo. Lại thêm thằng Minh, cái thằng cộng sự đắc lực của nó, cũng ra mời rượu, xin lỗi Hà Phương chuyện đáng tiếc hôm trước, hai thằng mày cứ thi nhau mà chuốc rượu đi, đúng kế hoạch rồi đấy.



Lúc này Hà Phương đã loáng choáng say, chưa ngấm đâu, lúc này vẫn đang sung nên vẫn còn nhảy được hát được, chỉ một lát nữa thôi khi ra ngoài kia ngồi lên xe nó, đi vòng vòng 2 vòng quanh hồ, gặp gió vào là sẽ nôn và lả đi ngay, chắc chắn thằng này sẽ đưa Hà Phương vào nhà nghỉ, hoặc sẽ đưa về phòng trọ nó, yếu tố 1 dễ xảy ra hơn.



Để ý thấy buổi liên hoan sắp kết thúc, Quang gọi điện cho Sơn “tèo” qua đón, rồi chủ động xin phép các anh ra về trước cho bọn nó đỡ nghi, Quang cũng không quên dặn lại một vài câu với anh Linh :



– Anh đưa Phương về giúp em với nhé ! Cẩn thận, hôm nay bạn ấy say rồi…



Ngay lập tức cái đứa con gái năm nhất ngu ngốc liền cự lại ngay :



– Say đâu mà say ? Ăn nói vớ vẩn ?? Cậu chưa uống với tớ chén nào, đứng lại, làm một ly đã rồi mới đi đâu thì đi…



Ôi giời, nãy giờ nó uống cả chai rồi, thêm một ly cho sập hẳn cũng tốt, nghĩ vậy, Quang rót rượu, cụng với cô bạn cùng lớp, đưa lên miệng uống cái ực rồi đặt xuống, Hà Phương cũng không vừa, đưa cái chén úp ngược lên lòng bàn tay, không rớt một giọt rượu nào.



Ra đến cổng đã thấy Sơn “tèo” chờ ở phía trước, nó hỏi dồn dập :



– Có chuyện gì vậy ?



– Không nói gì, hôm nay mày đi theo tao… nhanh, phi ra đầu ngõ đi…



Hai thằng leo lên xe, phóng ra ngã ba, Quang “rùa” bảo nó dừng xe lại, tìm một góc kín, rồi ngồi chờ đợi.



Đúng 10 phút sau, các con mồi đã xuất hiện, thằng Minh giả vờ về trước nhưng chắc chắn nó sẽ đi loanh quanh, khi nào có điện thoại sẽ đi thuê phòng đây mà.



Hà Phương vẫn còn tỉnh nhưng không chắc có táo không, thấy cô nàng không mặc áo mà chỉ cầm trên tay, đi bên cạnh thằng chó Linh, chân nọ đá chân kia, có vẻ cũng say lắm rồi…



– U, chu choa, con bé nào mà ngon thế kia ??? – Thằng Sơn “tèo” xuýt xoa…



Quang quay sang bịt mồm nó :



– Bạn tao, lát mày chở tao đi theo nó ? Nhớ đi xa xa ra kẻo nó phát hiện.



– Cái gì ? Bồ mày hả ? Trời !! Sao mày đào hoa dữ vậy ?



– Im đi, bồ nào mà bồ, bạn cùng lớp, tao đang sợ nó bị lừa…



– Bị lừa hả ?? Ờ, đẹp vậy, bị lừa cũng đúng thôi…



Cuối cùng thằng Linh cũng dắt xe ra, nó ngồi lên trước rồi Hà Phương nhẹ nhàng leo lên, cô nàng có vẻ mệt nên gục ngay đầu vào lưng nó. Chiếc Nouvo cứ thế rồ ga lao vụt đi, bên kia đường, thằng Sơn tèo cũng bịt ngay khẩu trang nổ máy phóng theo….



Đúng như những gì Quang đã dự đoán, thằng Linh cho xe chạy lòng vòng ra hồ chắc nó định câu giờ để chờ cho Hà Phương lịm hẳn đây mà.



Ngồi đằng trước, Sơn “tèo” liên tục đặt câu hỏi còn Quang “rùa” cứ thế trả lời, hai đứa cứ như thí sinh với chị Tùng Chi đang chơi đường lên đỉnh Olympia vậy. Nào là “con bé ấy tên gì”, “nó bị làm sao”, “ai lừa”, “bây giờ phải thế nào”… cuối cùng nó cũng kết luận được một câu ngon lành “Mẹ kiếp, tao ghét nhất mấy thằng đàn ông giả vờ chi thức để đi lừa gái như bọn này, hôm nay gặp ông mày thì đời bọn mày tàn rồi con ạ”….



Cuối cùng có vẻ như mọi kịch bản đã được quy về một mối, Hà Phương gục hẳn sau khi gặp gió và nôn thốc nôn tháo ở bên lề đường, thằng chó Linh ghé sát vào tai Phương nói nhỏ gì gì đó, thấy Phương không nói gì, cứ lắc đầu quầy quậy. Lúc này nó mới móc trong cốp xe chai Lavie đưa cho Phương uống súc miệng, rồi cầm tay cô nàng đặt lên xe, sau đó chuyển hướng rẽ sang bên đường khác, lần này chắc chắn là đi tìm nhà nghỉ rồi.



Chưa bao giờ thấy Sơn “tèo” hào hứng như hôm nay, bây giờ chuyện của Hà Phương không còn là chuyện riêng của Quang nữa mà đã là chuyện của nó tự lúc nào, chờ cho con xe Nouvo đi khuất, Sơn “tèo” bịt khẩu trang, nổ máy con Dream chiến, rồi bám theo phía sau !



– Mà sao không chặn đường đánh bỏ mẹ nó đi rồi đem bạn mày về ? Vừa đi nó vừa ngoái lại đằng sau để hỏi…



– Mày điên à ? Đã có bằng chứng gì đâu mà đánh nó ? Cứ bám theo đi chắc chắn tao không nghe nhầm đâu !



Đúng như Quang “rùa” tính, thằng Linh cho xe rẽ vào một ngõ nhỏ, Quang xuống xe, nhường sân chơi lại cho Sơn “tèo” :



– Mày vào đi, nhớ làm theo kế hoạch nhé !



– Mày yên tâm !! Đêm nay đến lượt tao làm anh hùng cứu mỹ nhân…



– Thôi đừng nói linh tinh nữa, bám theo đi kẻo mất dấu, tao chờ ngoài này…



Còn lại một mình, Sơn “tèo” tiếp tục làm theo kế hoạch hai đứa đã vạch ra, đó là sẽ giả vờ làm khách vào thuê phòng, chọn phòng bên cạnh thằng Linh rồi sau đó bất ngờ úp sọt thằng chó đó ngay khi nó định giở trò với Hà Phương… Nghĩ đến cảnh sau đó sẽ gọi taxi rồi tự tay bế em Hà Phương lên xe để về nhà và ngày mai nhận được 1 cuộc điện thoại cảm ơn từ em ấy, tim thằng Sơn “tèo” đập thình thịch, nó nhún vai, hít một hơi thật sâu rồi dừng xe lại cách thằng chó Linh chỉ còn chưa đầy chục mét…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK