Tôi nói, tôi không phải người thích trò chuyện. Nếu cầm điện thoại lên, có thể chỉ nghe được tiếng im lặng. Kể cả tiếng “alo”, cũng không. Cô chấp nhận.
Hai giờ sáng, tôi gọi, cô ấy vẫn nghe máy. Cô không hỏi. Cũng không cần tôi phải nói gì cả, chỉ cần nghe nhịp thở, biết tôi còn ở đó, vậy là được.
Về sau này tôi vô tình tạo cho mình thói quen xấu như thế. Mỗi khi mệt quá lại cầm điện thoại gọi. Thường thì người bên kia sẽ “alo” nhiều lần, có người lẩm bẩm “rảnh” “điên” “phiền phức”. Có người từ đó về sau thấy tôi gọi đã không còn nghe máy nữa.
Cô ấy, vẫn là người duy nhất chịu đựng nổi tôi.
...
Tôi nói, tôi có sở thích “biến thái”. Chỉ muốn nghe hát “chay”. Cô ra điều kiện tôi phải nói gì đó, để cô không cảm thấy bản thân như đồ dở hơi, cầm điện thoại độc thoại như bệnh lâu năm.
Tôi im lặng.
Một ngày sau, cô gọi lại. Tôi im lặng. Cô bắt đầu hát. Tôi ấn ghi âm, cô hoàn toàn không biết.
Giọng con gái Hà Nội, thật sự rất hay. Tôi cũng biết cô đã phải tập đi tập lại rất nhiều lần.
Đó là người đầu tiên hát cho tôi nghe. Tôi còn giữ bản ghi âm, đến nay đã sáu năm rồi.
Cô ấy, vẫn là người duy nhất chịu đựng nổi tôi.
...
Cô dặn, mỗi khi nói về em với ai đó, dù là trước mặt hay sau lưng cũng đừng bao giờ gọi bằng “Nó”. Đó là câu tôi nhớ nhất. Đến tận hôm nay, tôi thường dùng để nhắc nhở lũ bạn, nhắc cả đứa em trai khi nghe chúng kể về cô gái nào đó.
Chúng tôi nói với nhau, đừng gọi nhau hai tiếng “mày/tao” kể cả khi không còn là gì. Đừng nặng lời. Nếu cáu bẩn thì nên nhớ lại những lời yêu thương từng dành cho nhau. Nếu hết thương, sẽ thành thật. Nếu cả hai có người mới, sẽ thật tâm cầu mong hạnh phúc.
Chúng ta, chẳng phải khi thương cũng vì luôn mong người kia hạnh phúc hay sao. Đến cuối cùng vẫn sẽ luôn như vậy.
Cô ấy, là người duy nhất nói với tôi cách tôn trọng người thương mình đến mức tối thiểu.
...
Mỗi ngày vừa về đến nhà, cô đều nhắn tin hỏi tôi hôm nay có ổn không. Có buồn chuyện gì không.
Tôi im lặng.
Cô gửi cho tôi một cái ôm. Một cái ôm cách hơn một nghìn ba trăm cây số.
Cô chưa từng thấy mệt mỏi khi tôi im lặng. Vì giữa chúng tôi đều hiểu đằng sau sự im lặng là gì.
Về sau này, tôi không còn được nghe câu hỏi đó nữa. Vì mỗi người đều bận rộn với cảm xúc của riêng mình. Nỗi buồn, như đứa trẻ mang mầm bệnh luôn bị cách ly. Tôi nuôi dưỡng một đứa trẻ như thế.
Cô ấy, vẫn là người duy nhất chịu đựng nổi tôi.
...
Năm ấy tôi 19.
Cô ấy đã từng là ...
Hihi, lâu lâu tác cảm xúc dở hơi về người yêu cũ 1 xíu!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK