• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian gần đây, Quang bắt đầu cảm thấy có nhiều điều khác biệt giữa gã và Vân Anh…

Vân Anh căng tràn sức sống, luôn hoạt bát, nhanh nhẹn, là đầu tầu trong mọi hoạt động văn nghệ của nhà trường… trong khi đó Quang vẫn như vậy, vẫn là anh sinh viên trầm tính, có tài nhưng ít nói và vẫn không thích cuộc sống quá cạnh tranh, xô bồ…



Nếu ví Vân Anh như một con thuyền thì cô đã sẵn sàng vươn mình ra biển lớn… nhưng Quang “rùa” dù ấp ủ bao giấc mơ song vẫn chỉ là một gã rùa “rụt cổ” chẳng thể hiện được nhiều điều giữa một Hà Nội tấp nập, ồn ào và không thiếu sự ganh đua…



Thời gian gần đây… Vân Anh có nhiều chương trình đi biểu diễn văn nghệ cùng với nhà trường, lúc thì 26 tháng 3, khi thì vì phong trào tình nguyện, rồi các buổi lễ giao lưu, liên hoan, kết nghĩa… cô nàng với sức sống tuổi 20 không khi nào vắng mặt và dần dần trở thành một phần không thể thiếu trong các chương trình hoạt động nghệ thuật của nhà trường.



Tất nhiên – bông hoa đẹp như vậy đâu thiếu người muốn hái…



Dù vẫn biết Vân Anh đã có người yêu, nhưng thầy giáo trẻ Duy Minh vẫn không ngừng tấn công … thân là bí thư liên chi đoàn khoa, Duy Minh cùng với Vân Anh gần như lúc nào cũng bên nhau những khi có các chương trình, sự kiện… và lần nào cũng vậy, sau mỗi bài biểu diễn của cô nàng, sẽ lại là 1 bó hoa tươi thắm của anh chàng giáo viên trẻ tuổi đẹp trai lên tặng khiến cho biết bao quan khách cũng như khán giả hào hứng bàn tán sôi nổi về một mối tình thầy trò, những lúc đó… có mấy ai nhớ đến Quang ?



Gã “rùa” vẫn vậy, chỉ lặng lặng bên chiếc bàn học cùng cái máy vi tính, cặm cụi cho những bài khóa luận cuối năm, miệt mài bên đống sách vở và luôn luôn tự hỏi mình ? Có phải mình đang thực sự hạnh phúc không ?



Và gã tự trả lời… dường như… KHÔNG !



Mối quan hệ của Duy Minh và Vân Anh mỗi lúc một lên cao trào, có nhiều khi Vân Anh chủ động chia sẻ với Quang về sự đồn đoán của mọi người, Quang chỉ cười trừ và nói rằng anh không quan tâm, và chính nụ cười yên bình đó đã khiến Vân Anh càng thêm tin tưởng vào tình yêu của 2 đứa, một thứ tình cảm đã được mài dũa qua tháng năm cũng như đi qua biết bao cung bậc cảm xúc…



Phòng trọ của Vịt con ngày càng nhiều những bó hoa của thầy giáo trẻ, chiếc ô tô màu trắng đậu trước ngõ ngày càng xuất hiện nhiều hơn, những bữa cơm chiều cũng vơi dần theo từng bữa, sự vô tư và tin tưởng của Vân Anh dường như đang vô tình giết chết tình yêu nơi Quang… nhưng… vịt con nào hay biết !!



– Vân Anh này ! Thầy muốn mời em đi uống nước, có được không ?

Giọng nói ấm áp của Duy Minh nhẹ nhàng như một khúc nhạc dịu dàng bên tai Vân Anh, cô nàng nở nụ cười nhẹ nhàng đáp :



– Để khi khác được không thầy ? Hôm nay em hơi mệt, với lại cũng muộn rồi…



– Cũng mới có 10h thôi mà, thầy chỉ xin em đúng 15 phút thôi, sau đó sẽ đưa em về nhà ngay…



Hơi lưỡng lự một chút, nhưng không có lý do để từ chối, Vân Anh gật đầu !



Duy Minh chọn 1 quán cà phê vỉa hè để tạo sự thoải mái cho cô học trò xinh xắn, và La Terrasse du Metropole của khách sạn Sofitel Metropole có lẽ là một quán café vỉa hè đặc biệt nhất Hà thành. Nơi đây giống như một góc Paris giữa lòng Thủ đô.



– Thầy đã nhắn tin cho em rất nhiều có lẽ em biết… – Duy Minh bắt đầu câu chuyện…



– Dạ vâng ! Em xin lỗi vì đã không nhắn lại…



– Không sao… thầy hiểu, à… thầy cũng đã tiếp xúc một vài lần với bạn trai em…



– Dạ, có chuyện gì không thầy ?



– Không ! Cậu ấy theo như thầy biết, rất hiền lành và học giỏi…



– Dạ…



– Nhưng… có vẻ như, Vân Anh này…



– Dạ…



– Nếu thầy nói sai, em cũng đừng giận nhé ! Thầy chỉ nói theo suy nghĩ của mình thôi…



– Dạ, vâng thầy cứ nói ạ…



– Bạn ấy có vẻ như… không hợp với em… Thầy thấy em như một cơn mưa rào luôn năng động và khiến mọi người không thể rời mắt…còn bạn trai em lại quá trầm và không thể giúp em có nhiều cơ hội trên con đường nghệ thuật mà em đã chọn…



– “Con đường nghệ thuật” ạ… – Vân Anh che miệng cười khúc khích…



– Sao thầy nói có gì không đúng à ? Nếu em theo nghệ thuật, chắc chắn em sẽ thành công và thầy hứa sẽ tạo mọi điều kiện cho em phát triển…



– Thầy nhầm rồi… em không theo con đường ấy đâu, ca hát chỉ là sở thích của em thôi và hơn nữa, người yêu em có lẽ hiểu em hơn thầy rất nhiều…



Nhấp một ngụm cà phê, Vân Anh có lẽ lần đầu tiên bầy tỏ những cảm xúc của mình về người yêu cho một người khác nghe, cũng là dịp để cô kiểm chứng lại tình yêu và sự lựa chọn của mình…



– Em yêu một người đàn ông có nụ cười hiền, một người biết sống vì người khác, một người chưa bao giờ ngừng nỗ lực để dạy dỗ em, em biết hát cũng nhờ từ những phím đàn của anh ấy, em biết cười cũng từ sự động viên của anh ấy, em biết nấu ăn cũng từ bàn tay của anh ấy, và quan trọng hơn tất cả… em biết sống cũng vì anh ấy…



Rồi Vân Anh lại cười :



– Cái con người mà thầy nói là trầm lặng và hiền lành ấy, có lẽ thầy không hiểu đâu, người ấy đã trải qua đủ sóng gió để hiểu như thế nào là sự bình yên, đã trải qua đủ mất mát để hiểu thế nào là sự chân tình… có lẽ anh chàng đó chẳng phải 1 người đàn ông hoàn hảo, với nhiều vết sẹo và nhiều nỗi lo toan… nhưng với em… đó là mảnh ghép mà em cảm thấy yên bình nhất mỗi khi ở bên…



Thầy giáo Duy Minh có lẽ trong cuộc đời đi dậy chưa bao giờ lại được nghe những câu chuyện tình yêu sinh viên nhẹ nhàng và cảm động đến vậy… khác với rất rất nhiều những tình yêu sét đánh, tạm bợ, chắp vá mà bấy lâu nay anh thường nghe tới… Có lẽ cảm nhận được nhiều điều từ những lời nói của Vân Anh, Duy Minh chỉ còn biết chia sẻ với cô học trò :



– Thầy sẽ chúc cho em được hạnh phúc … và nên nhớ một điều nhé cô bé, bất kể khi nào em cần, thầy sẽ luôn ở bên, ừm… nói gì thì nói thầy cũng vô cùng rất tiếc vì không quen em trước tiên… chứ thực ra thầy cũng nhiều cái hay lắm đấy… vừa nói vừa cười, Duy Minh kéo tay Vân Anh đứng dậy:



– Về thôi, quá 15p một chút rồi, xin lỗi nhé !!



– Không sao ! Em cảm ơn thầy rất nhiều…



Những người luôn tin vào tình yêu và cảm nhận được hạnh phúc, họ sẽ chẳng bao giờ tự hỏi mình và đi tìm xem hạnh phúc là gì hay nó ở nơi đâu, nhưng sai lầm lớn nhất của Vịt con đó là cô đã quá tin vào cái gọi là hạnh phúc đó… khi mà có một người vẫn cứ mãi tự hỏi mình và mãi đi tìm…



Giá như, ông trời đừng để Rùa và Lọ Lem gặp lại nhau thì tốt biết bao !!





Tối nay là tối thứ 3 – như thường lệ, Quang “rùa” lại có mặt tại quán Tre café để cùng ban nhạc hòa mình vào những tiếng đàn guitar đậm hồn dân tộc. Đã hơn 1 năm kể từ ngày đầu tiên được một anh bạn dẫn vào đây nghe nhạc, Quang đã yêu luôn cái khung cảnh mộc mạc ấm cúng của quán và sau một thời gian thì cu cậu đã quyết định gia nhập những người yêu nhạc Trịnh tại thủ đô Hà Nội. Công việc nhẹ nhàng, mang lại nhiều phút giây thư giãn cùng với đó là nhiều hôm được trả cat-xê cao giúp Quang có thêm 1 khoản thu nhập ổn định.



Người ta bảo khi chơi nhạc Trịnh thì trong lòng phải đượm chút buồn, trong tâm phải gợn chút sóng và trong tim phải chứa vài mối tình thì bản nhạc mới có thể hay và da diết được… những ai đang yêu khi nghe nhạc Trịnh sẽ thấy cuộc sống thật tươi đẹp, thật đáng sống, những ai đang cảm thấy buồn, không thiết tha tình yêu và công việc, khi nghe nhạc Trịnh sẽ thấy vơi đi biết bao nỗi niềm…



Trong cái không gian ấm áp, mộc mạc đó, có 2 con người hoàn toàn khác nhau đang ngồi phía dưới, nhấp những ngụm café ngọt mà đắng và thưởng thức âm nhạc… một người yêu nhạc Trịnh, yêu quê hương, yêu sự bình dị, bay bổng trong tiếng đàn ghita – đó là Tranny.



Còn một người, tất nhiên rồi, chẳng có chút kiến thức gì nhưng có sự nhiệt tình với bạn gái … đó là Việt “bat”.



Lần đầu tiên sau hơn 8 năm, Tranny được trông thấy anh Rùa bằng xương bằng thịt, anh đang ngồi đó, nhắm nghiền đôi mắt và lướt những ngón tay theo tiếng đàn cùng ban nhạc… nhưng cô đâu thể nhận ra, chỉ cảm nhận, chỉ yêu vậy thôi…



Trong trái tim nhỏ bé của Lọ Lem, hình ảnh anh Rùa cũng thật mộc mạc, thật dễ thương như những bản tình ca của Trịnh Công Sơn vậy, một cậu bé đen đuốc, gầy guộc nhưng cứng cáp…



Một cậu bé xấu xí nhưng có trái tim rất đẹp và nụ cười hiền khô, anh chạy rất nhanh, leo rất giỏi, luôn nghĩ được mọi cách để khiến Lọ Lem thêm yêu cuộc sống, hình ảnh về Rùa trong tâm trí Lọ Lem luôn là một cậu nhóc nghịch ngợm, sôi động, ham chơi, giỏi giang và tình cảm.



Vậy làm sao Lọ Lem có thể liên tưởng được với Quang của ngày hôm nay ? Một chàng trai trắng trẻo, khỏe mạnh, có chút gì đó lãng tử và thật sự trầm lắng ?



Giữa họ chỉ có 1 mối lương duyên duy nhất, đó là chiếc nhẫn Lọ Lem ngày xưa, nhưng sau 8 năm, ai còn nhớ chiếc nhẫn ấy trông như thế nào … và liệu nó có còn được người bạn nhỏ nâng niu, trìu mến ?



Tiếng nhạc kết thúc cũng là lúc Quang mở lại đôi mắt và trở về với thực tại, phía bên dưới những tràng vỗ tay vang lên, dù rất bé nhưng cũng đủ làm ấm lòng những nghệ sĩ guitar, trong số những người thích thú nhất, Quang để ý thấy có cô bé tóc vàng – chắc là một việt kiều, Quang đoán vậy vì trông cô ấy rất trắng, rất xinh và có chút gì đó tây tây…



Nhưng rồi những ấn tượng ban đầu cũng đi qua nhanh chóng, giờ chơi nhạc đã hết, gã vội vã thu dọn đàn, ra cổng lấy xe, bắt tay chào vội mấy anh em trong đội rồi lại lang thang một mình trên đường phố Hà Nội…



Về đến nhà, chưa kịp thay chiếc áo là đã có tiếng tin nhắn điện thoại từ Vân Anh : “rùa yêu … anh đi chơi nhạc về chưa, em pha sẵn nước cam cho anh đấy … anh uống xong nhớ nhắn tin lại cho em nha…”



Ném chiếc điện thoại lên giường, Quang ngó lên bàn, một cốc nước cam được đậy cẩn thận bằng một chiếc đĩa, có lẽ lúc chiều, Vân Anh tạt ngang qua phòng trọ rồi pha nước cho hắn !



Một hơi tu hết cốc nước, Quang nhắn tin lại cho người yêu với nội dung cụt lủn “cảm ơn em nhé … anh hơi mệt, anh ngủ trước nha !”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK