Tiết tự học buổi tối kết thúc, Kiều Ảnh đi bộ về nhà.
Thời tiết cuối tháng 4 vẫn còn se lạnh, Kiều Ảnh sáng nay đã lục tung các ngăn tủ quần áo nhưng không thể tìm được một cái áo dài tay nào, lúc này cô vẫn phải mặc cái áo ngắn tay đã sử dụng được hai ba năm, vẫn may còn có áo khoác đồng phục.
Mưa vẫn đang nhẹ nhàng rơi, đêm nay gió thổi lạnh buốt.
Kiều Ảnh đút hai tay vào túi, thong thả đi về nhà.
Đi đến trước một chung cư cũ, cô chợt dừng lại, đèn đường phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Nếu còn không ra tay thì tao sẽ về nhà đấy!”
Kiều Ảnh vừa dứt lời, bốn năm tên côn đồ ngạo mạn từ trong bóng tối bước ra, kẻ cầm đầu cầm điếu thuốc, tóc nhuộm xanh đỏ, nhe hàm răng vàng ra.
“Con nhỏ này cũng thông minh đấy!”
Kiều Ảnh lười phản ứng, chỉ ung dung đứng đó, chờ đợi mấy tên côn đồ tiến tới rồi vây quanh mình.
Kiều Ảnh biết mấy tên này, chính xác mà nói thì là người quen của nguyên chủ, mấy tên côn đồ này suốt ngày lảng vảng ở gần Thất Trung đòi tiền bảo kê của học sinh, học sinh Thất Trung rất sợ chúng, nguyên chủ cũng vậy.
“Tuổi còn nhỏ, nhưng can đảm đấy.” Tên cầm đầu nhìn Kiều Ảnh, thổi khói vào mặt cô: “Hơi béo chút, nhưng cũng khá xinh đẹp.”
Khóe miệng Kiều Ảnh hơi nhếch lên, trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại toát ra sự lạnh lẽo: “Chưa có ai dám nhả khói vào mặt của tao đâu.”
Tên côn đồ vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, nhìn thấy Kiều Ảnh bây giờ đã gầy đi rất nhiều, lộ ra các đường nét thanh thú trên khuôn mặt, nụ cười của hắn ta dần trở nên dâm đãng.
“Thật sao? Vậy sẽ như thế nào đây?” Tên côn đồ mở miệng với hàm răng vàng khè, vươn tay muốn chạm vào mặt Kiều Ảnh.
Vừa vươn tay thì đã bị một bàn tay trắng nõn đột nhiên tóm lấy.
Trông có vẻ như cô chẳng dùng tí sức lực nào cả, nhưng lại khiến tên côn đồ nhíu màu vì đau đớn.
Hắn muốn vùng ra, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể cử động được, đôi bàn tay tưởng chừng như yếu ớt lúc này lại giống một chiếc kìm kẹp chặt lấy tay hắn.
“Sẽ chết!” Kiều Ảnh nhàn nhạt nói ra hai chữ.
Giây tiếp theo, cô thêm chút lực xoay cánh tay của tên côn đồ, ngay lập tức tiếng gãy xương răng rắc vang lên.
Cô mạnh mẽ bẻ gãy tay của hắn ta.
“Ah!!!”
Dường như chỉ trong chớp mắt, bọn côn đồ bị kéo mạnh ngã rạp xuống đất, bọn chúng hiện tại không gãy tay thì cũng gãy chân, tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên.
Kiều Ảnh thong thả đút hai tay vào túi rồi cúi xuống nhìn tên cầm đầu đang nằm trên đất với tứ chi vặn vẹo.
Cô nhấc chân giẫm mạnh lên ngực hắn: “Vui vẻ lên, tao bây giờ không tiện vứt xác nên tha cho mạng chó của tụi mày.”
“Ai kêu tụi mày tới?”
Tên côn đồ đau đến mức không nghe được Kiều Ảnh nói gì, chỉ biết la hét.
“Ai sai mày tới đây?” Kiều Ảnh kiên nhẫn hỏi lại, tiếp tục dùng sức ở dưới chân.
Tên côn đồ cảm thấy ngực mình như sắp bị giẫm nát, hắn hét lên: “Là...là học sinh của Thất Trung.”
Diệp Tinh Ninh.
Chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng đoán ra là cô ta.
“Ngu xuẩn!” Kiều Ảnh chửi thầm trong lòng.
Trước đây đã tha cho cô ta một lần, vậy mà lần này cô ta còn muốn tìm chết, không biết sợ là gì.
Nếu vậy cô sẽ cho cô ta toại nguyện, dù là ám sát hay ra tay ở nơi công cộng, cô cũng có thể dễ dàng thần không hay quỷ không biết mà lấy mạng cô ta.
Tuy nhiên, cô ta không thể nào chết dễ dàng như vậy được.
Có rất nhiều cách để đối phó với loại người như cô ta.
Cô không ngại vui đùa một chút với cô ta đâu.
Kiều Ảnh rũ mắt xuống nhìn tên côn đồ ở dưới chân mình, trong nháy mắt cô nảy ra một ý tưởng.
_
Tâm tình của Diệp Tinh Ninh sáng nay đặc biệt tốt, lúc tới cổng trường, xuống xe cô ta còn vẫy tay tạm biệt tài xế.
Gia đình của Diệp Tinh Ninh rất khá giả, cha cô ta là quan chức nhà nước, chú cô ta điều hành một nhà máy lớn, còn sở hữu rất nhiều nhà hàng ăn uống, vậy nên cô ta đích thị là một bạch phú mỹ.
Từ nhỏ đi học đã được tài xế đưa đón đến trường, điều này khiến các bạn học khác rất ngưỡng mộ.
Vừa xuống xe, cô ta tình cờ gặp Từ Minh Thần cũng vừa xuống xe, Diệp Tinh Ninh nồng nhiệt chào hỏi: “Chào buổi sáng, Minh Thần!”
Từ Minh Thần liếc nhìn cô rồi lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Cũng tính là lịch sự đáp lại, rồi quay lưng bước đi.
Diệp Tinh Ninh cảm thấy có chút không vui, nhưng sau đó cô ta nhanh chóng chạy theo.
Từ Minh Thần không những đẹp trai mà còn là học bá, cha là thị trưởng, tương lai sáng lạn.
Từ khi còn nhỏ Diệp Tinh Ninh đã quen biết Từ Minh Thần, và cũng luôn thích thầm anh ta, tất cả mọi người xung quanh cô ta đều biết điều này, vậy nên khi biết Kiều Ảnh cũng thích Từ Minh Thần thì đã tìm mọi cách để bắt nạt cô.
Cô ta nghĩ rằng việc Kiều Ảnh thích Từ Minh Thần, quả là một sỉ nhục lớn đối với anh ta.
“Minh Thần, cậu quyết định đăng ký thi vào trường nào chưa? Tớ tính sẽ vào Kinh Đại. Chú tớ đang ở Kinh Thành, tớ qua đó cũng sẽ có người chăm sóc.”
Nghe cô ta nói sẽ nộp đơn vào Kinh Đại, Từ Minh Thần vốn không để ý đến cô ta, không khỏi quay lại rồi chủ động nói: “Tôi nhớ là bài kiểm tra giữa kỳ của cậu được 650 điểm. Khả năng thi được vào Kinh Đại là rất cao.”
“Cậu còn nhớ thành tích của tớ sao?” Tim Diệp Tinh Ninh đập nhanh hơn, hai má đỏ ửng lên.
“Cố gắng lên nhé!” Từ Minh Thần lạnh nhạt nói, sau đó nhanh chóng rời đi.
Học xong hai tiết, đàn em vội vàng tới báo cho Diệp Tinh Ninh biết, cô ta nhìn thấy Kiều Ảnh vẫn bình an vô sự tới trường đi học.
“Con heo mập chết tiệt không bị sao cả? Làm sao có thể chứ?” Diệp Tinh Ninh không tin nổi, vội chạy đến lớp của Kiều Ảnh và tận mắt thấy cô vẫn đang ngồi trên ghế của mình.
“Mấy tên đó làm việc kiểu gì vậy? Có chút chuyện cũng làm không xong, còn mặt dày lấy tiền của tao.”
Diệp Tinh Ninh tức giận mãi đến trưa mới bình tĩnh được.
Cô ta vốn không quen đồ ăn trong căng tin, hơn nữa cảm thấy bực bội trong lòng, nên muốn ra ngoài ăn.
Không ngờ, vừa mới ra khỏi cổng trường, đã bị một đám người vây quanh, cô ta hét lên sợ hãi.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra chính là bọn côn đồ đó.
Nhưng lúc này, mặt mũi của bọn chúng đều bị bầm tím, sưng tấy, không bó bột tay thì cũng chống nạng, khiến Diệp Tinh Ninh cực kỳ hoảng sợ.
Trong căng tin, mọi người đang vui vẻ ăn cơm thì nghe thấy một vài học sinh vội vàng chạy vào.
“Mau ra cổng trường nhìn xem, hot girl trường chúng ta bị mấy tên côn đồ chặn lại, bọn chúng đều nói bị như thế này là do hot girl sai bọn chúng đánh một học sinh trong trường, kết quả đánh không lại nên giờ gãy tay chân, đang ầm ĩ đòi hot girl tiền viện phí kìa!”
“Mau ra xem đi, hot girl trường bị dọa đến phát khóc. Cô ấy cứ la hét không liên quan gì đến mình, nhưng bọn côn đó lại đưa ra bằng chứng.”
Kiều Linh Linh nghe vậy, liền không ăn nữa, đứng dậy đi xem náo nhiệt.
Từ Minh Thần khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi cũng đứng dậy cùng vài người đi kiểm tra.
Lát sau, tất cả mọi người trong căng tin đều đi mất.
Kiều Ý ngẩng đầu, chẳng còn nhìn thấy ai.
Lúc này trong căng tin rộng lớn chỉ còn lại cậu và chị gái của mình, cậu nhìn thấy chị đang ngồi gần cửa sổ, chẳng hề quan tâm hay tò mò chuyện gì đang xảy ra.
Kiều Ý bưng đĩa cơm đi tới.
“Em không đi xem náo nhiệt sao?” Kiều Ảnh mở lời.
“Không có hứng thú.” Kiều Ý vẫn tiếp tục ăn mà không ngẩng đầu lên.
Kiều Ảnh liếc nhìn đĩa thức ăn đạm bạc của Kiều Ý, rồi lấy đùi gà từ đĩa của cô đặt lên đĩa của cậu.
“Đúng thật chẳng có gì để xem, sau này có cơ hội chị dắt em đi xem những thứ thú vị hơn!”
Kiều Ý ngước mặt nhìn cô, không để tâm lắm những điều cô vừa mới.
Thế nhưng cậu phát hiện ra chị cả của cậu hình như lại gầy đi rồi.