Từ Minh Thần tình cờ nghe được, cau mày quay lại nhìn Kiều Ảnh, tự hỏi cô lại đang giở trò gì để thu hút sự chú ý của anh ta.
Hừ, nhưng cô làm gì cũng vô ích mà thôi.
Suốt tiết học, Kiều Ý có chút mất tập trung, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh Kiều Ảnh bá đạo túm lấy cổ áo tên nam sinh kia và buộc cậu ta phải xin lỗi.
Càng nghĩ Kiều Ý càng hưng phấn.
Tiết học vừa kết thúc, nhiều nam sinh kéo đến tìm cậu.
“Kiều Ý, con heo béo chết tiệt lớp ba đó là chị gái của mày à? Tại sao tao chưa bao giờ nghe nói qua?”
“Chị gái mày mập như vậy, chắc hẳn điều kiện gia đình mày cũng không tệ nhỉ, làm sao không có tiền chữa chân cho mày? Không phải là cha mẹ mày thiên vị đó chứ?”
“Tao lại nghĩ chị gái nó đã ăn hết tiền chữa bệnh của nó rồi. Hơn nữa mày nhìn quần áo chúng nó mặc xem, có khi cả nhà đã bị chị nó ăn cho đến nỗi chẳng còn đồng nào.”
Kiều Ý vẫn ngồi bất động, nắm chặt lòng bàn tay nhẫn nhịn.
“Này, tụi mày thật sự là chị em ruột sao? Tại sao thành tích của mày tốt, mà của chị mày lại tệ như vậy? Tao còn nghe nói bài thi nào của cô ta cũng toàn 5, 10 điểm; tao nhắm mắt thi còn cao hơn đấy.”
Kiều Ý dường như không thể nhẫn nhịn được nữa.
“Này ~ Sao nói như thế được? Mà phải nói là chỉ đặt bài thi dưới đất sau đó giẫm lên thì cũng có thể đúng bốn năm câu trắc nghiệm. Điểm số thấp như vậy cũng chỉ có chị gái nó mới làm được thôi ha ha ha”
“Chị gái tao không ngốc!” Kiều Ý tức giận ngẩng đầu lên.
“Đúng là không ngốc, mà phải gọi là quá ngu ngốc ha ha ha.” Mấy nam sinh cười lớn rồi bỏ đi.
Mặt của Kiều Ý đỏ bừng, cũng không biết cậu đang tức giận hay xấu hổ.
Lúc này Kiều Ảnh thẫn thờ ngồi trong lớp.
Cô ngay cả điện thoại cũng không có, vẫn nên kiếm tiền trước cái đã.
Không có tiền, có rất nhiều việc cô không thể giải quyết được.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô nhận ra rằng những cách mà cô có thể kiếm tiền, thì đều có chút phạm pháp.
Giáo viên vẫn đang thao thao bất tuyệt giảng bài, thì nhìn thấy Kiều Ảnh đang ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, lập tức bực bội.
“Kiều Ảnh?”
“Kiều Ảnh!”
Thấy cô không trả lời, giáo viên rất tức giận: “Có một số người gia cảnh không tốt, điều kiện bản thân cũng chẳng có mà không chịu cố gắng tiến bộ, suốt ngày chỉ biết lãng phí thời gian, làm ảnh hưởng đến không khí học tập của cả lớp thì thôi đi, còn kéo điểm trung bình của cả lớp tụt xuống, đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”
“Cô đang nói tôi sao?” Kiều Ảnh quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Kiều Ảnh, như thể muốn nói không nói cô thì còn nói ai?
“Tự nhận thức được là tốt. Mau lên bảng làm câu hỏi này đi.” Giáo viên gõ lên bảng đen, Kiều Ảnh chưa kịp phản ứng thì đã nghe cô ta chế nhạo: “Đầu óc em như vậy, bỏ đi, mau ngồi xuống đi.”
Kiều Ảnh vẫn đứng dậy.
“Em đang làm cái gì vậy? Thật sự biết làm sao? Mau ngồi xuống, đừng có mà lãng phí thời gian của mọi người.”
“Cô ơi, cứ để cô ta làm đi. Cô ta còn không sợ xấu hổ thì chúng ta sợ cái gì?” Tất cả bạn học đều muốn xem trò cười.
Kiều Ảnh nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp bước lên bục, lấy một viên phấn và bắt đầu viết.
Khác hẳn với nét chữ của nguyên chủ trước đây, nét chữ hiện tại của Huyết Ảnh sinh động và mềm mại, giống hệt như rồng bay phượng múa vậy, công bằng mà nói chữ viết của cô còn đẹp hơn cả giáo viên gấp mười lần.
Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Kiều Ảnh tự tin viết kín bảng đen, cách giải của cô vừa đơn giản và dễ hiểu hơn so với cách cô giáo dạy, hơn nữa còn trình bày các bước rành mạch, rõ ràng. Tiếng nói cười chế nhạo cô dần dần không còn nữa, bọn họ đều không thể tin nổi những gì đang xảy ra.
Cô giáo nhìn chằm chằm vào bảng rồi đẩy kính lên.
Sau khi viết xong chữ cuối cùng, Kiều Ảnh ném viên phấn vào hộp, nói: “Là một giáo viên, nên có nhân phẩm tốt.”
Rồi ung dung trở về chỗ ngồi của mình.
Cô giáo đỏ mặt tía tai, nhất thời không biết nói gì.
Một lúc lâu sau mới thốt ra câu: “Mèo mù vớ được cá rán.”
_
Sau tiết tự học buổi tối, Kiều Ảnh vốn tưởng rằng Kiều Ý sẽ đợi cô, nhưng cậu lại không làm vậy.
Gần về đến nhà, cô mới nhìn thấy Kiều Ý đi khập khiễng trước mặt cô, nghĩ đến hôm nay ở trường cậu bị người khác gọi là tên què, có thể hình dung được cậu cũng thường xuyên bị bắt nạt như cô.
Đáng tiếc hiện tại trong tay cô không có đồng nào, nếu không cô nhất định sẽ chữa trị chân cho em trai này của mình.
Kiều Ảnh tăng tốc độ để đuổi kịp Kiều Ý.
Cậu nhìn thấy cô nhưng sau đó lại quay bước đi.
Kiều Ảnh cũng không để ý, giữa hai người vốn cũng không có nhiều chuyện để nói.
“Chị sẽ thi tốt kỳ thi tuyển sinh đại học chứ?” Kiều Ý đột nhiên hỏi.
“Tất nhiên!” Huyết Ảnh cô làm sao có thể để thua người khác?
Sau khi về đến nhà, Kiều Ảnh thay quần áo, đang định ra ngoài chạy bộ thì bị Lý Lệ Liên chặn lại để rửa bát.
Đống bát này bình thường Lý Lệ Liên đều chờ cô tan học về rồi rửa.
Kiều Ảnh quay lại nhìn, rồi trực tiếp xem bà ta như không khí.
“Con nha đầu chết tiệt này!” Lý Lệ Liên tức giận chửi rủa.
Kiều Ý vừa buông cặp sách xuống, liền yên lặng đi vào bếp rửa bát.
Ngay cả khi Kiều Ảnh đã bước ra khỏi cửa, cô vẫn còn nghe thấy tiếng Lý Lệ Liên đuổi con trai về phòng làm bài tập, rồi tiếp tục chửi bới và rửa bát.
Kiều Ảnh mỗi ngày đều kiểm soát khẩu phần ăn của mình, hơn nữa còn kiên trì chạy bộ sáng tối, sau vài ngày, kết quả thật đáng kinh ngạc, cô đã giảm được rất nhiều và cằm cũng thon gọn hơn.
Không có tiền, Kiều Ảnh quyết định bỏ luôn bữa tối, cô cũng không có ý định ngửa tay xin tiền Lý Lệ Liên, vì cô không chắc liệu mình có thể kiềm chế được trước sự mắng mỏ của bà ta hay không.
*
Đến khuya cô mới quay về nhà, đi tắm xong rồi về phòng ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ cách kiếm tiền.
Đột nhiên, cô nghe thấy động tĩnh gì đó.
Cô bật dậy lăn xuống giường.
Một đám người không biết từ đâu tới đang chạy vào khu phố của bọn họ.
Phía trước là một người đàn ông đang cố gắng bỏ chạy với vết thương bị đạn găm vào bụng.
Bước chân hắn ta không hề vững, cảm giác như sắp ngã xuống.
Đám người phía sau tạm thời vẫn chưa đuổi tới, nên người đàn ông liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhờ vào ánh trăng, Kiều Ảnh đi qua phòng khách, bước vào sân.
Bây giờ đã cuối tháng 4, hoa quế trong sân vừa nở rộ, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Người đàn ông chẳng cần hình tượng, ngồi phịch xuống đất dựa vào tường, trên bụng chảy ra rất nhiều máu, hơi thở có chút rối loạn.
Đột nhiên, hắn ta nhận ra điều gì đó, cảnh giác ngẩng đầu lên thì thấy cửa của một ngôi nhà đang từ từ mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, Kiều Ảnh khẽ nhướn mày.
Gương mặt thật quen!
Cô nhanh chóng lục lại tất cả kí ức để tìm xem danh tính của người đàn ông này là ai.
Sau đó Kiều Ảnh đi ra, ngồi xổm xuống.
Người đàn ông che bụng, thô bạo nói: “... Nếu không muốn chết thì đi vào.”
Điều hắn ta không ngờ tới chính là cô gái mũm mĩm này lại bình tĩnh hỏi: “Cần giúp không?”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô nhưng vẫn cảnh giác.
“Vết thương không sâu lắm, không chết được, nhưng nếu nửa giờ sau vẫn không cầm máu thì chẳng có gì bảo đảm cả.” Kiều Ảnh liếc nhìn vết thương, chậm rãi nói.
Sau đó một loạt tiếng bước chân đang đến gần, có thể nhận ra rằng những người này đã được huấn luyện bài bản.
Người đàn ông cũng nghe thấy tiếng động, nhưng vẫn nâng cao cảnh giác.
Kiều Ảnh bình tĩnh lấy ra một cây bút từ trong túi áo vest của người đàn ông, sau đó dưới ánh mắt hoang mang và cảnh cáo của hắn ta, cô dùng bút nâng ống tay áo của hắn ta lên, để lộ ra phần nhỏ cổ tay, động tác này dường như khá ghét bỏ máu trên tay hắn ta.
Kiều Ảnh lấy bút viết một dãy số lên cánh tay người đàn ông.
Sau đó đậy nắp bút và đặt nó trở về vị trí cũ.
Kiều Ảnh: “Vào cửa này, rồi ra bằng cửa sau, nếu chưa chết thì đừng quên chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.”
Người đàn ông chăm chú nhìn cô.
Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp suy nghĩ thì tiếng bước chân dồn dập ngày càng gần, đành chật vật đứng dậy đi vào trong sân Kiều gia...
Hắn ta vừa bước vào, mấy người đàn ông mặc áo đen kia cũng vừa đuổi tới.