Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đồ mập, mở cửa, có nghe không, mở cửa."

"Bây giờ biết sợ rồi à, tôi nói chị biết, chị trốn trong đó cũng vô dụng thôi, mở cửa, có nghe không, nếu không mở tôi nói mẹ đánh chết chị."

Kiều Linh Linh không ngừng gõ cửa, hét lớn.

Không ngờ người bên trong đột nhiên mở cửa, Kiều Linh Linh gác một chân lên cửa, bất ngờ không kịp phòng suýt chút ngã xuống đất.

Cô ta ổn định cơ thể, tức giận, trong lòng thầm chửi Kiều Ảnh, nhưng không mắng ra thành tiếng, bởi vì còn có chuyện quan trọng hơn.

Khoảnh khắc Kiều Ảnh mở cửa, suýt chút không khống chế được bóp cổ Kiều Linh Linh, thấy lớn nhỏ nhà họ Kiều đều đang đứng ngoài cửa, khó khăn lắm cô mới dừng tay lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám người."

Trên mặt cô viết rõ hai chữ thiếu kiên nhẫn và thật phiền phức, như là đang cảnh cáo mấy người này biết điều một chút.

Đương nhiên bọn họ không biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mẹ Kiều Lý Lệ Liên thấy Kiều Ảnh ra ngoài, lập tức mắng: "Nha đầu chết tiệt, cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi à."

Tư thế và ánh mắt đó như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống Kiều Ảnh.

Trong tay bà ta là quần áo mới Kiều Ảnh mua cho Kiều Ý, nếu không phải Kiều Linh Linh nói cho bà ta biết quần áo này đắt cỡ nào, một bộ cũng bốn năm ngàn tệ, bà ta chắc chắn sẽ ném đống quần áo này vào mặt Kiều Ảnh.

"Từ lúc mày sinh ra đến giờ, tao chỉ biết nha đầu chết tiệt mày là sao chổi, tao không ngờ gan mày lại lớn đến vậy, còn làm việc phạm pháp, một mình mày đi ăn trộm là đủ rồi, sao còn dám dẫn em trai mày theo."

Mẹ Kiều trừng mắt như muốn ăn thịt người: "Nói, trộm tiền ở đâu? Trộm tiền của ai? Hôm nay mày không nói rõ ràng tao đánh chết mày."

Mẹ Kiều nhìn xung quanh tìm cây để đánh Kiều Ảnh.

Cũng may có cha Kiều ngăn lại: "Đừng động tay động chân, Tiểu Ý cũng đã nói tiền này không phải ăn trộm rồi, bà nghe con nói đi."

"Không phải ăn trộm thì không lẽ là người ta cho nó sao? Sao tao không biết mày còn quen người có tiền như vậy?" Mẹ Kiều kích động chỉ vào đồ mới giày mới và laptop mới để trên bàn.

"Có tiền như vậy sao không cho tôi, không cho ông? Ông che chở cho con nha đầu chết tiệt kia cũng được thôi, nhưng nếu muốn hại con trai tôi, tôi liều mạng với ông ông có tin không?!"

"Mấy thứ này ít nhất cũng bốn năm vạn, cha đoán xem sẽ bị phán ít nhất bao nhiêu năm?" Kiều Linh Linh đứng bên cạnh châm dầu vào lửa.

Cha Kiều sợ hãi, không biết nên làm sao.

Ông ấy vừa trở về từ công trường còn chưa hiểu rõ chuyện gì, mà quần áo giày này trông đắt như vậy, nghĩ có đắt thế nào cũng chỉ mấy trăm tệ thôi. Nhưng ông ấy biết mẫu điện thoại kia, chủ đầu tư ở công trường có một cái giống hệt, giá gần mười ngàn, hai tháng tiền lương của ông ấy cũng không đủ.

Bây giờ nghe Kiều Linh Linh mấy thứ này thêm bốn năm vạn nữa, cha Kiều cảm giác sắp tiêu đời rồi.

"Con đã nói là chị không trộm tiền rồi mà." Kiều Ý hai mắt đỏ ửng, căn răng đứng phía sau.

Cậu muốn giúp Kiều Ảnh, nhưng cậu cũng không biết Kiều Ảnh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, muốn giải thích cũng không được.

Vừa rồi cậu đang làm bài tập trong phòng, Kiều Linh Linh đi chơi về liền chạy vào khoe chiếc váy mới mua với cậu, sau đó cũng phát hiện ra đôi giày mới của cậu.

Kiều Linh Linh: "Không phải trộm? Chị ta như vậy lẽ nào còn có thể đi bán thân sao?"

"Linh Linh, con nói chuyện kiểu gì vậy? Đây là chị con đó!" Cha Kiều trừng mắt nhìn Kiều Linh Linh.

Kiều Linh Linh bĩu môi, nhìn đi chỗ khác: "Hay thật, còn mua cả máy tính." Cô ta nhìn vào cửa phòng đang mở của Kiều Ảnh.

Trong lòng nghĩ Kiều Ảnh mua cho Kiều Ý nhiều đồ như vậy, chắc chắn sẽ mua cho mình nhiều hơn. Quả nhiên vẫn để cô ta phát hiện ra rồi.

"Chị tưởng chị giấu được sao? Mau tránh ra cho tôi." Kiều Linh Linh nói xong đẩy Kiều Ảnh ra xông vào phòng lấy máy tính.

Kết quả vừa đụng vào Kiều Ảnh, đã bị Kiều Ảnh nắm chặt cổ tay, đau đến mức hét to.

"Cô là ai mà dám chất vấn tôi?" Ánh mắt Kiều Ảnh lạnh như băng, cả người càng lạnh hơn.

Trong giọng nói chứa đựng sát ý nặng nề.

Nếu không phải bởi vì nguyên chủ, từ lúc mẹ Kiều nói, Kiều Ảnh sẽ khiến bà ta không còn cơ hội mở miệng nữa.

"Mẹ, mau cứu con với, tay con sắp bị chị ta làm gãy rồi."

"Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau thả Linh Linh ra."

Kiều Ảnh vặn cánh tay Kiều Linh Linh, đẩy cô ta về phía mẹ Kiều, hai người va vào nhau ngã xuống đất, rất náo nhiệt.

"Nha đầu chết tiệt này, ngay cả mẹ mày cũng dám đánh, mày sẽ bị trời đánh." Mẹ Kiều ngã không nhẹ, bình thường ở nhà máy bà ta chuyên ăn hiếp người khác, chưa từng bị ai ăn hiếp, đây lại còn là con gái mình.

Bà ta ngồi dưới đất khóc om sòm: "Kiều Sinh Toàn, ông xem con gái ông kìa, hôm nay nó dám đánh tôi, ngày mai nó sẽ đánh luôn cả ông.

Kiều Ảnh đi về phía cửa, xoay người giật lấy quần áo trong tay mẹ Kiều mà không thèm nhìn bà ta một cái, đưa quần áo cho Kiều Ý.

Cô lạnh lùng nhìn hai mẹ con ngồi dưới đất, vẻ mặt hờ hững.

"Tôi chịu đựng hai người đều là vì cha và Kiều Ý, đừng thách thức giới hạn của tôi nữa, từ hôm nay trở đi tốt nhất ngậm chặt miệng cho tôi, nếu không tôi không ngại khiến hai người câm miệng đâu."

Sau đó nhìn về phía Kiều Linh Linh: "Nếu tò mò tiền của tôi từ đâu mà có thì cứ đi báo cảnh sát là được rồi."

"Nhưng tôi phải nhắc cô, nếu tôi không bị bắt, vậy tôi sẽ dùng tội phỉ báng tống cô vào tù."

"Yên tâm, tôi có năng lực này."

Nói xong cũng không để ý mấy người bọn họ đang há hốc mồm, Kiều Ảnh xoay người trở về phòng.

Mẹ Kiều ngây ngốc ngồi dưới đất, trong đầu toàn là ánh mắt lạnh lùng đó của Kiều Ảnh, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Chỉ có Kiều Ý là bình tĩnh.

Cậu đã sớm biết sự thay đổi của Kiều Ảnh, nhưng thái độ của Kiều Ảnh đối với mẹ vẫn khiến cậu có chút bất ngờ.

Kiều Linh Linh ở trường từng nghe nói lần trước hoa khôi chặn Kiều Ảnh trong nhà vệ sinh cuối cùng bị gậy ông đập lưng ông, cô ta vốn dĩ không tin.

Cho đến lúc nãy, liên tưởng đến sự thay đổi của Kiều Ảnh mấy hôm nay.

Phế vật này, đúng là thay đổi thật rồi.

Kiều Ý cầm lấy đồ trên bàn rồi trở về phòng mình, đi được vài bước, cậu dừng lại nói: "Chị không trộm tiền cũng không làm chuyện xấu hổ kia, tiền này do chị ấy viết chương trình kiếm được."

Đây là lần đầu tiên Kiều Ý nói dối, cậu biết Kiều Ảnh cũng không cần, nhưng cậu vẫn không muốn Kiều Ảnh phải chịu những lời nói ác ý đó.

Bên tai Kiều Ảnh yên tĩnh chưa tới nửa giờ, Lý Lệ Liên lại bắt đầu làm loạn, ở trong phòng khóc lóc om sòm mắng Kiều Ảnh nuôi ong tay áo, nếu không phải cha Kiều ngăn lại, có lẽ còn muốn đến tìm Kiều Ảnh tìm đường chết.

Kiều Linh Linh giả vờ an ủi mẹ, không tin phế vật Kiều Ảnh này có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Nhưng thái độ kiên quyết của Kiều Ảnh lúc bảo cô ta đi báo cảnh sát, tuy rằng ngoài miệng không chấp nhận, nhưng trong lòng cũng đã chuyển sang ghen tị.

Đột nhiên, cửa phòng Kiều Ảnh mở ra, hai mẹ con nghe thấy tiếng động lập tức yên tĩnh lại.

Cha Kiều ra xem, thấy Kiều Ảnh rời khỏi nhà.

Ông ấy muốn gọi cô lại, nhưng bàn tay nâng lên cuối cùng vẫn buông xuống.

Lúc này ở chân một ngọn núi nào đó ở ngoại ô có một nhóm nam nữ tụ tập, hưng phấn dị thường, tiếng ồn ào và tiếng động cơ rầm rú, náo nhiệt cả chân núi.

Kiều Ảnh đi taxi đến, nhập bọn với nhóm người này.

"Cậu Hoắc, cậu Hoắc, cậu Hoắc..."

Nhóm người lớn tiếng hô.

Bọn họ tự giác tách ra hai bên, còn giơ cả băng-rôn, mấy chiếc xe thể thao mui trần đỗ bên cạnh.

Biến con đường vừa mới làm xong trở thành trường đua xe cho nhóm con nhà giàu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK