Ba chiếc xe thể thao tranh tiền thưởng xuất hiện ở giữa sườn núi, lao về phía chân núi trong tiếng hò reo cổ vũ của nhóm nam nữ trẻ tuổi.
Dẫn đầu là một chiếc xe thể thao màu bạc.
Trong sự mong đợi của mọi người, chiếc xe màu bạc không phụ kỳ vọng đoạt được hạng nhất, xung quanh vang lên những tiếng hoan hô: "Cậu Hoắc, cậu Hoắc!"
Khi mọi người đều đang tâng bốc chủ nhân của chiếc xe, Kiều Ảnh trong đám đông cũng nhướng mày, nhưng cô lại chú ý thứ khác: "Xe không tệ."
Ba chiếc xe thể thao phía sau cũng đuổi theo sát.
Hoắc Thừa Đông nhảy xuống khỏi xe trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Anh ta trạc tuổi Kiều Ảnh, trên người mặc đầy hàng hiệu còn đeo thêm đủ loại trang sức như một con công lòe lọe, vừa thấy là biết đây chính là một tên công tử nhà giàu.
Nữ sinh thân hình cao gầy mái tóc uốn xoăn tiến lên, nũng nịu gọi một tiếng: "Cậu Hoắc~"
Hoắc Thừa Đông thuận thế ôm lấy, đối với loại chủ động yêu thương nhung nhớ này, dù là ai anh ta cũng không từ chối.
Mấy người bạn cũng xuống từ ba chiếc xe thể thao phía sau: "Tính năng chiếc xe mới này của cậu đúng là..." Ba người giơ ngón cái lên, rồi đi đến ngắm chiếc xe màu bạc.
Hoắc Thừa Đông: "Ha, chủ yếu vẫn là do kỹ thuât của ông đây, lúc trước tôi lái xe cũ cũng không thấy mấy cậu thắng tôi bao giờ."
Hoắc Thừa Đông châm một điếu thuốc, nói với bọn họ: "Ba cậu mỗi người năm trăm ngàn tệ, nhớ chuyển vào tài khoản cho tôi đó."
"Cậu thắng cả một đêm rồi, mấy chiếc xe này của chúng tôi không so với cậu được, kỹ thuật cũng không so với cậu được, chơi như vậy thật vô nghĩa."
"Đúng là vô nghĩa, mấy cậu thế nào tôi đều rõ ràng cả rồi." Hoắc Thừa Đông rít thuốc, cũng không cảm thấy vui vẻ gì: "Thế này đi, giống như tối qua, ở đây ai có thể thắng được tôi thì tôi sẽ cho người đó một triệu tệ, tôi còn để người đó xuất phát trước hai mươi giây."
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặc đều nóng lòng muốn thử, nhưng qua hồi lâu cũng không có ai thật sự dám đứng ra.
Đám nhà giàu này đều tới từ Kinh Thành, nghe nói ở đây mới xây quốc lộ nên mới đặc biệt chạy đến tìm niềm vui.
Bình thường họ đều học lái xe thể thao.
Lại nhìn bản thân mà xem, đừng nói có thể chạm vào chiếc xe thể thao đó, ở Vân Thành nhỏ bé này từ lúc sinh ra đến giờ chỉ nhìn thấy nó mấy lần, hầu hết bọn họ đến cả xe còn không biết lái.
Đêm qua có mấy học sinh to gan mặc kệ thắng thua chỉ muốn lái thử xe thể thao, kết quả đều thê thảm, có người suýt chút bị tai nạn ở giữa sườn núi, có người suýt chút bị Hoắc Thừa Đông làm cho tàn phế.
Nghe nói Hoắc Thừa Đông là con trai một của nhân vật lớn ở Kinh Thành, căn bản không có ai dám động vào.
Ngay cả con trai của thị trưởng bọn họ cũng phải đi theo làm người hầu cho anh ta.
Đứng phía sau mấy công tử nhà giàu kia chính là con trai của thị trưởng, Phong Văn Trung.
Phong Văn Trung vì để lấy lòng bọn họ, đứng ra hỏi có ai dám lên thi đấu không.
Nhưng hỏi một vòng cũng không có ai.
Lúc này, một giọng nữ lạnh nhạt vang lên.
"Để tôi."
Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy một cô gái bước ra từ trong đám người.
Cô gái này hơi mập một chút, nhưng ngũ quan tinh xảo, gầy xuống chút nữa nhất định rất xinh đẹp. Tuy trông cô không có gì nổi bật, nhưng sự bình tĩnh và tự tin không để ai vào mắt kia lại vô cùng thu hút người khác.
Không ai ngờ được trong đám đông, người dám đứng ra vậy mà lại là một cô gái.
Mọi người không khỏi bội phục dũng khí của cô.
"Cô?"
Phong Văn Trung vẻ mặt như bị táo bón nhìn Kiều Ảnh, bảo cô đừng làm loạn, thầm nghĩ tuy rằng ngũ quan không tệ nhưng muốn mượn cớ này thu hút sự chú ý của đám công tử nhà giàu kia thì đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nếu gầy xuống chút nữa nói không chừng còn có thể.
"Sao vậy, thi đấu cũng quy định nam nữ sao? Hay là sợ thua một cô gái thì rất mất mặt?" Sắc mặt Kiều Ảnh cực kỳ thản nhiên.
Đám nhà giàu này đã chơi ở đây được hai ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Ảnh đến. Lý Lệ Liên ở nhà khiến cô cảm thấy phiền lòng, sợ không nhịn được sẽ có án mạng nên mới chạy đến đây.
Nhân tiện xem thử có thể kiếm chút tiền không.
Nửa tháng sau cô phải đến Kinh Thành lấy đồ, khoản tiền chưa trả kia với cô bây giờ cũng không phải con số nhỏ.
Tuy cô cũng có chút giao tình với ông Minh, nhưng cũng không định mượn thân phận của Huyết Ảnh để lấy không.
Hoắc Thừa Đông vứt điếu thuốc rồi ôm lấy mỹ nữ trong lòng, hưng phấn nhìn Kiều Ảnh, hất cằm cười nói: "Biết lái xe không? Giữ được tay lái không? Ngã chết tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Kiều Ảnh: "Lời này anh giữ lại cho mình thì hơn, anh ngã chết tôi cũng không chịu trách nhiệm."
Hoắc Thừa Đông không để ý: "Có xe không?"
Kiều Ảnh quét mắt về phía chiếc xe taxi còn đang xem náo nhiệt bên ngoài vẫn chưa rời đi.
Cô đáp: "Có."
Sau đó Kiều Ảnh đi về phía chiếc xe taxi kia trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô gõ cửa kính xe: "Bác tài, cho tôi thuê xe của bác lái lên núi một vòng, tôi trả bác hai mươi ngàn."
Tài xế taxi ngồi yên không nhúc nhích, nhìn Kiều Ảnh bằng ánh mắt hoài nghi cô gái này có thể lấy ra được hai mươi ngàn không. Ông ta đang chuẩn bị phất tay bảo cô tránh ra một chút đừng chắn đường ông ta ngắm xe thể thao thì thấy Kiều Ảnh lấy điện thoại ra quét mã qr trên xe taxi.
Sau đó nghe thấy: "Wechat nhận được hai mươi ngàn."
Tài xế taxi trừng mắt thật to, sau đó xuống xe: "Lái tùy thích đi."
Kiều Ảnh ngồi vào ghế lái.
Tài xế taxi ghé vào cửa xe: "Không phải chứ, cô muốn lấy xe của tôi đua với xe thể thao của bọn họ sao?"
Tài xế taxi nghĩ một hồi, lương tâm có chút do dự. Ông ta không muốn thấy cô thua rồi nghĩ quẩn rồi làm chuyện ngốc, dù sao hai mươi ngàn cũng không phải là số tiền nhỏ.
Vì thế ông ta có lòng tốt nhắc nhở: "Cô cũng liều quá rồi đó, một triệu tệ không dễ kiếm vậy đâu. Kia là xe thể thao đó, chiếc xe nát này của tôi sao có thể so với xe của bọn họ chứ."
"Đua xe không phải so xe ai tốt hơn thì thắng." Kiều Ảnh vịn tay lái rồi lái xe vào giữa mấy chiếc xe thể thao.
Chiếc xe taxi màu xanh đầy bụi đứng giữa những chiếc xe thể thao xinh đẹp giống như một tên nhà quê mới lên thành phố vậy.
Mọi người thấy vậy trực tiếp bật cười, nhìn Kiều Ảnh và chiếc xe taxi kia như nhìn kẻ ngốc.
"Cô ta tới làm trò cười hả? Lấy chiếc xe này đua với xe thể thao sao?"
"Cậu Hoắc sẽ không nổi giận rồi đập vỡ xe của cô ta luôn chứ?"
"Bị ngốc à? Trông cô ta bình thường vậy mà?"
Hoắc Thừa Đông cố kiềm chế cảm xúc, nhưng vừa nhìn thấy chiếc xe màu xanh kia, vẫn không thể nhịn nổi, trực tiếp mắng một câu: "Mẹ nó!"
"Đây là xe mà cô nói sao? Cô lấy chiếc xe này đua với tôi?"
Kiều Ảnh thản nhiên đáp: "Đua xe là đua kỹ thuật."
Tài xế taxi vừa nghe vậy, trong lòng nghĩ thầm: Kỹ thuật? Với chiếc xe nát này của ông ta, đạp gãy chân ga cũng không đi nổi.
Hoắc Thừa Đông nghe vậy cười thành tiếng nhưng trong mắt không hề có ý cười, như thể bị chọc tức đến bật cười. Anh ta đứng đó bất động, chỉ lo hút thuốc tán tỉnh cô gái trong lòng, có vẻ như không định lãng phí thời gian với Kiều Ảnh.
Kiều Ảnh thấy vậy nói: "Sao đây, không dám? Cùng lắm tôi thua tôi trả anh một triệu tệ."