Cô bị nhốt ở phòng thí nghiệm ngầm Nam Dương hơn sáu tháng, trước đó cũng đã ở ẩn một thời gian, lâu rồi không trải nghiệm đua xe tốc độ cao.
Xe thể thao chính là xe thể thao, không phải thứ chiếc taxi nát vừa rồi có thể so sánh được.
Kỹ năng lái xe của bạn Hoắc Thừa Đông cũng xem như là khá, hơn nữa vừa rồi chứng kiến thao tác độ khó cao của Kiều Ảnh, anh ta tuyệt đối không dám xem thường Kiều Ảnh, cả đoạn đường đều không dám phân tâm.
Thấy Kiều Ảnh bị mình bỏ phía sau một khoảng rất xa, anh ta mừng thầm trong lòng. Vừa rồi Kiều Ảnh lái taxi cũng có thể thắng siêu xe của Hoắc Thừa Đông, nếu bây giờ anh ta thắng được Kiều Ảnh lái siêu xe không phải rất đỉnh sao?
E là sau này Hoắc Thừa Đông cũng phải gọi anh ta một tiếng anh.
Nhưng còn chưa vui được hai giây đã thấy chiếc xe vốn đã bị anh ta bỏ rất xe hiện lên trong kính chiếu hậu, bóng dáng màu bạc quỷ mị đang đuổi theo bằng tốc độ đáng sợ.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, đánh tay lái muốn cản đối phương vượt qua, nhưng Kiều Ảnh đã nhanh tay hơn, lợi dụng khúc cua phía trước để vượt lên bằng tốc độ cực nhanh.
Cậu thiếu gia kia chỉ cảm thấy chiếc siêu xe màu bạc như một viên đạn lướt ngang qua bên tai anh ta, cùng với tiếng lốp xe ma sát với mặt đất và tiếng la hét hưng phấn của Hoắc Thừa Đông.
Nhìn chiếc xe thể thao vượt qua rồi biến mất không thấy bóng dáng, anh ta ngây ngốc hết hai giây.
"Ôi!" Hoắc Thừa Đông ngồi ở ghế phụ lái kích động đến mức trực tiếp đứng dậy nhìn người bạn tốt của mình bị bỏ một khoảng xa, hưng phấn vô cùng.
Đua xe không chỉ có kỹ năng tốt, gan cũng phải lớn.
Hoắc Thừa Đông luôn cảm thấy mình gan lớn, không ngờ một cô gái như Kiều Ảnh còn lớn gan hơn anh ta.
Mỗi lần qua các góc cua anh ta đều giảm tốc độ, nhưng Kiều Ảnh không giảm mà ngược lại còn tăng tốc, anh ta có thể cảm nhận được lốp xe rời khỏi mặt đất bay lên không trung.
Hoắc Thừa Đông trong lòng trực tiếp tiếp quỳ trước Kiều Ảnh.
Không đợi Hoắc Thừa Đông phản ứng lại, xe đã xông lên đỉnh núi sau đó chạy xuống chân núi.
Xuống núi còn kích thích hơn cả lên núi, cả quãng đường Hoắc Thừa Đông không ngừng la hét.
Mọi người ở chân núi đều đang chờ đợi, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra đếm thời gian.
Nghe thấy tiếng động cơ, còn chưa đợi bọn họ nhìn kỹ, một cái bóng đã vụt qua trước mắt.
Khoảnh khắc xe dừng lại, hai chân Hoắc Thừa Đông đã mềm nhũn. Anh ta ngồi ở ghế phụ lái không cử động, mặt đã bị gió thổi tê rần.
Hai bên tai anh ta ong ong, chỉ nghe thấy Kiều Ảnh nói: "Ba triệu tệ, đừng quên chuyển vào tài khoản cho tôi."
Đợi anh ta ngẩng đầu nhìn thì Kiều Ảnh đã xuống xe, ngồi vào chiếc taxi màu xanh.
"... Này?!" Hoắc Thừa Đông phản ứng chậm chạp, đợi đến khi anh ta nhớ ra mình muốn nói gì thì xe đã rời đi.
Anh ta vội vàng chạy vào đám người tìm gì đó: "Cái đó, cậu gì đó, cậu đó." Anh ta nhìn Phong Văn Trung.
Phong Văn Trung chỉ vào bản thân, lập tức chạy lên: "Cậu Hoắc, cậu tìm tôi sao?"
Hoắc Thừa Đông chỉ theo hướng Kiều Ảnh rời đi: "Cậu quen cô ấy không?"
Phong Văn Trung lắc đầu, chỉ nhận ra đồng phục của Kiều Ảnh là của Thất Trung.
Mà lúc này, bạn tốt của Hoắc Thừa Đông --- Vị thiếu gia kia còn đang trên đường xuống núi...
Trên đường đi, người tài xế vui vẻ trò chuyện không ngừng.
Nếu không việc chạy quá tốc độ sẽ bị phạt thì ông ta cũng muốn mặt dày bảo Kiều Ảnh lái xe chở mình đi lòng vòng.
Ông ta nghĩ đến việc khi mình còn trẻ cũng ước mơ được đua xe.
Kiều Ảnh lướt qua khu dân cư cũ nát dưới ánh trăng sáng vằng vặc lạnh lẽo.
Hương hoa quế ngọt ngào cứ như từ phía khoảng sân xa xôi nào đó bay tới, cứ quẩn quanh mũi cô, thoang thoảng mãi không tan.
Kiểu Ảnh đến trước cửa nhà họ Kiều, cô giơ tay định đẩy cửa ra thì trong góc tối vang lên tiếng thở rất khẽ khiến cô dừng lại.
Kiểu Ảnh thản nhiên quay người về phía góc tường, nhờ ánh trăng cô nhìn thấy vết máu hôm qua ở góc tường đã bị cô dùng đất lấp lại, dường như vết máu đã bị trận mưa lớn đêm qua rửa trôi hết.