Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của mấy người đàn ông mặc đồ đen, đối với Huyết Ảnh có xuất thân sát thủ mà nói, có thể dễ dàng nhận ra khí tức trên người bọn họ có chút quen thuộc, cô chợt cảm thấy thật hoài niệm.

Tất nhiên cô đang đề cập đến hơi thở giết chóc của bọn họ.

Chỉ là những người này ngay cả cánh cửa của Ám Ảnh còn không được chạm vào, thì làm sao có đủ tư cách quen biết cô.

“Có nhìn thấy một người đàn ông đi ngang qua đây không?” Tên cầm đầu giấu súng đi, lạnh lùng hỏi Kiều Ảnh.

Kiều Ảnh nghiêng người về phía họ, dùng chân cào đất như đang nghịch bùn.

Mùa mưa sắp kết thúc, gần đây trời liên tục đổ mưa nhưng không lớn lắm, mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt.

Con đường trước cửa nhà họ Kiều vẫn chưa được làm, vẫn là đường đất, chân tường được đắp một lớp đất dày để tăng cường độ vững chắc.

Kiều Ảnh bình tĩnh dùng chân đào đất lên, lặng lẽ chôn vết máu do người đàn ông vừa để lại dưới con mắt của vài người đàn ông mặc đồ đen.

Tên cầm đầu ngửi thấy trong không khí có mùi hoa quế thoang thoảng pha lẫn với mùi máu tanh, nhìn Kiều Ảnh càng nghi hoặc hơn.

Hắn ta vừa định hỏi rõ ràng thì đã thấy cô giơ tay mập mạp chỉ về một hướng: “Hướng đó!”

Tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào cô, tuy nghi hoặc nhưng vẫn vội vàng đuổi theo.

Kiều Ảnh trở lại trong sân, đóng cửa rồi lại tiếp tục đi ngủ.

_

Sau khi Tần Dục Sâm trốn thoát từ cửa sau nhà họ Kiều, hắn ta nhanh chóng được người Tần gia đến đón, chữa trị vết thương rồi vội vã trở về Kinh Thành trong đêm.

Kinh Thành, Tần gia

Tần Dục Sâm sống ở biệt viện phía đông nam của trang viên Tần gia, sau khi vào cổng, hắn ta rực tiếp lên lầu thay quần áo rồi đi gặp chú ba của mình.

Không ngờ vừa thay quần áo xong, người đàn ông đã ngồi trên ghế sofa ở sảnh dưới, bắt chéo đôi chân thon dài chờ đợi hắn.

“Chú ba!” Tần Dục Sâm kính cẩn bước tới trước mặt người đàn ông.

Mới rạng sáng, người đàn ông ấy đã nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, hắn có gương mặt anh tuấn, trang phục chỉnh tề, bộ vest màu xám phối hợp với hoa văn tối màu khiến hắn trông rất quý phái và quyền uy. Cho dù chẳng nói một lời nào, nhưng cũng khiến tất cả mọi người có mặt ở đó, kể cả Tần Dục Sâm cũng cảm thấy sợ hãi.

Người đàn ông này hiện tại chính là người đứng đầu của Tần gia - Tần Việt Hàn.

Hắn là con trai của đương gia vừa thoái vị.

Dù được tiểu bối Tần gia kính trọng gọi là chú ba nhưng hắn chỉ mới hai mươi chín tuổi.

“Chú ba, sao chú lại đích thân tới đây?” Mọi chuyện không ổn rồi, Tần Dục Sâm cảm thấy lạnh toát sống lưng, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông.

“Dục Sâm vô dụng, chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, không những để mất hàng, còn khiến mình trở nên chật vật như thế này.” Tần Dục Sâm rầu rĩ nói.

Tuy rằng chú ba và hắn ta bằng tuổi nhau, nhưng chú ba từ lâu đã có thể độc lập, năng lực cường đại, hô mưa gọi gió, ai cũng phải cung kính gọi một tiếng “chú ba”, không giống như hắn ta...

“Chờ trời sáng hẳn con sẽ đi nhận hình phạt.” Tần Dục Sâm càng nói càng cúi đầu.

Giọng nói của Trần Việt Hàn lạnh lùng trầm thấp: “Cậu là người của Tần gia, không phải vệ sĩ hay sát thủ, đây là lần đầu tiên cậu đi làm nhiệm vụ, khó tránh khỏi có chút sai sót, bản thân không sao là tốt rồi.”

Tần Việt Hàn luôn bao dung với tiểu bối của mình.

Nói xong, hắn chậm rãi ngước mắt lên nhìn Tần Dục Sâm: “Thương thế thế nào?”

Tần Dục Sâm nhanh chóng trả lời: “Không có tổn hại nghiêm trọng. Viên đạn đã được lấy ra, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn ạ.”

Tần Dục Sâm lấy tay ôm phần bụng đang băng bó, một dãy số trên cánh tay đã thu hút sự chú ý của Tần Việt Hàn: “Đây là cái gì?”

Hắn tưởng rằng đó là thông tin quan trọng được Tần Dục Sâm mang về.

Tần Dục Sâm cúi đầu nhìn, vừa rồi hắn ta lau máu trên tay rất tỉ mỉ, chỉ sợ bản thân không cẩn thận lau mất dãy số đó.

Thấy chú ba hỏi, hắn ta nhanh chóng giải thích: “Hàng bị cướp ở ngoại ô Vân Thành. Trong lúc tình thế nguy cấp may mà có một cô bé giúp đỡ, đây là số tài khoản của cô ấy ạ?”

“Ồ ~ cô bé?” Trần Việt Hàn tựa hồ không có hứng thú với chuyện này, chỉ thản nhiên đáp lời.

“Dạ vâng, cô ấy có vẻ vẫn còn là học sinh. Cô ấy nói nếu sống sót thì hãy chuyển tiền vào tài khoản cho cô ấy.” Tần Dục Sâm cực kỳ ấn tượng với cô gái điềm tĩnh và bạo dạn này.

“Cần giúp không?”

“Vết thương không sâu lắm, không chết được, nhưng nếu nửa giờ sau vẫn không cầm máu thì chẳng có gì bảo đảm cả.”

“Vào cửa này, rồi ra bằng cửa sau, nếu chưa chết thì đừng quên chuyển tiền vào tài khoản cho tôi.”

Tần Dục Sâm nhớ rõ ba câu mà Kiều Ảnh đã nói với hắn ta, cũng như hành động điềm tĩnh của cô lục túi áo lấy bút để viết số tài khoản của mình.

Thật sự là một cô gái rất đặc biệt.

“Tôi sẽ phái người đuổi theo hàng hóa đã bị cướp, không thể mất được đâu, còn cậu cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, chờ bắt được người sẽ để cho cậu xử lý.” Tần Việt Hàn đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tần Dục Sâm suy nghĩ một chút, chờ Tần Việt Hàn chuẩn bị rời khỏi cổng, hắn ta vội đuổi theo và nói: “Chú ba, con… con muốn đến Vân Thành lần nữa để đích thân cảm ơn cô bé ấy.”

“Đó là việc của cậu.” Trần Việt Hàn vẫn tiếp tục đi, nhưng đi được vài bước lại dừng lại, nhắc nhở: “Nhưng cậu phải biết cậu là người của Tần gia, có bao nhiêu cặp mắt đang lén lút theo dõi cậu? Vân Thành nhỏ như vậy, đừng có làm gì khiến cô bé gặp phiền phức. Không phải cô ấy đã nói rõ cách cảm ơn rồi sao? Cần gì phải bận tâm như vậy?”

“Vâng, con hiểu rồi. Cảm ơn chú ba đã nhắc nhở .” Tần Dục Sâm cảm thấy có chút hối hận.

Tần Việt Hàn: “Trong thời gian này cậu không cần phải đến công ty, ở nhà dưỡng bệnh đi.”

Tần Dục Sâm: “Con không sao.”

Trần Việt Hàn: “Nếu cậu không thể ngồi yên được thì hãy tìm một bác sĩ tốt có thể phẫu thuật cho ông nội cậu.”

Tần Dục Sâm: “Dạ!”

Huyết Ảnh không còn, bọn họ đều biết rằng bệnh tình của ông nội gần như là vô vọng.

Sau khi tiễn Tần Việt Hàn đi, Tần Dục Sâm lên lầu, nhìn số tài khoản hồi lâu đã được ghi lại trên giấy.

Chuyển bao nhiêu là tốt đây?

Dù sao cũng là ơn cứu mạng, chuyển bao nhiêu cũng được, nhưng cô bé vẫn còn là học sinh, chuyển một lúc quá nhiều có dọa sợ người ta không? Điều đó liệu có đem lại rắc rối cho cô không?

Suy cho cùng, dù có bản lĩnh đến đâu thì cô vẫn chỉ là một học sinh còn nhỏ tuổi.

Mười triệu tệ sợ rằng cô sẽ không thể xử lý tốt được.

_

Sau khi Kiều Ảnh tỉnh dậy, cô vẫn chạy bộ buổi sáng như thường lệ, sau đó xách cặp đi ra ngoài.

Kiều Ý đang đợi cô ở cửa.

“Cho chị!” Kiều Ý đưa ra năm mươi tệ.

Kiều Ảnh nhướn mày như muốn dùng ánh mắt hỏi cậu.

“Không phải thẻ cơm của chị không có tiền sao?” Kiều Ý đáp.

Kiều Ảnh suy nghĩ một chút rồi cầm lấy, nhìn năm mươi tệ trong tay, cô thật sự cảm thấy rất vui, đời trước Huyết Ảnh cô tất cả đều thuận buồm xuôi gió, tiền bạc cũng vậy, nhiều đến nỗi cô muốn tiêu như thế nào chẳng được, thế nhưng bây giờ lại phải dựa vào năm mươi nhân dân tệ mà người em trai đưa cho.

Kiều Ảnh: “Ở đâu ra vậy?”

Kiều Ý: “Em nói với mẹ là thẻ ăn của em hết tiền rồi.”

Kiều Ảnh: “Cho chị rồi, thẻ ăn của em thì sao?”

Kiều Ý: “Trong thẻ của em vẫn còn có hai mươi tệ.”

Kiều Ảnh đeo cặp sách lên vai, đi theo Kiều Ý, hai tay đút vào túi áo, hỏi: “Sao em biết thẻ ăn của chị hết tiền?”

“Trước kia mỗi tuần chị đều xin tiền mẹ một lần, nhưng lần này đã hơn một tuần rồi, em cũng không thấy chị xin tiền.” Kiều Ý nói.

Kiều Ảnh không nói gì, nhìn xuống đôi giày thể thao sắp hư của cậu trong lòng thầm nghĩ, cậu em trai này thật tốt.

Tới cổng trường Thất Trung, Diệp Tinh Ninh đứng trên lầu, nhìn thấy Kiều Ảnh đang nhàn nhã đến trường, trong mắt tràn đầy nham hiểm.

“Đã tìm được người chưa?” Diệp Tinh Ninh hỏi đàn em bên cạnh.

“Chị yên tâm, con heo mập chết tiệt này dám đắc tội chúng ta, tối nay nó sẽ lãnh hậu quả.” Nhỏ đàn em hung hãn nói, nóng lòng nhìn thấy Kiều Ảnh quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Hừ!” Diệp Tinh Ninh khoanh tay, hừ lạnh một tiếng, con mập kia, dám bắt nạt tao, đúng là muốn tìm chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK