"Một triệu tệ, nhớ chuyển vào số tài khoản của tôi."
Kiều Ảnh để tờ giấy lên trước xe thể thao màu bạc rồi đút tay vào túi quần, xoay người rời đi.
"Đợi đã!"
Cuối cùng Hoắc Thừa đông cũng phản ứng lại, anh ta gọi cô lại.
"Còn có chuyện gì sao?"
Kiều Ảnh quay đầu, khẽ nhướng đôi mi thanh tú khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng không nói nên lời, còn lộ ra chút lưu manh.
Khí chất tự tin và mạnh mẽ trên người cô luôn khiến người ta phải bỏ qua vóc dáng của cô.
"Có dám đua thêm lần nữa không." Hoắc Thừa Đông kiềm chế sự hưng phấn và kích động trong lòng, cầm lấy tờ giấy rồi đưa một ngón tay: "Một triệu tệ."
Kiều Ảnh nhìn anh ta, không nhúc nhích.
Hoắc Thừa Đông tăng giá: "Hai triệu tệ."
Kiều Ảnh nhướng mày: "Đua thế nào?"
"Đơn giản." Thấy cô đồng ý, Hoắc Thừa Đông không giấu được sự vui vẻ, anh ta gọi ngư bạn đua xe giỏi nhất của mình đến.
Nói với Kiều Ảnh: "Cô lái xe đua với cậu ấy, nhưng có một điều kiện... Tôi muốn ngồi ghế phụ lái."
Kiều Ảnh: "Chốt kèo."
Hoắc Thừa Đông chỉ là một thiếu gia ăn chơi, không quá sâu sắc. Anh ta đang nghĩ gì, Kiều Ảnh nhìn vẻ mặt anh ta là có thể thấy rõ.
Hoắc Thừa Đông ôm vai bạn mình, hưng phấn vỗ vỗ: "Dùng hết tất cả kỹ năng của cậu đi, đạp ga mạnh vào."
Nói xong, anh ta không thể chờ đợi thêm nữa đi đến trước chiếc xe thể thao của mình, mở cửa kéo cô gái gợi cảm còn chưa kịp hoàn hồn xuống rồi ngồi vào ghế phụ lái.
Kiều Ảnh ngồi vào ghế lái.
"Biết lái không? Chiếc xe này của tôi là phiên bản giới hạn, trên thế giới không đến mười chiếc, tôi còn cải tiến nó. Cô có cần lái một vòng làm quen trước không." Hoắc Thừa Đông muốn xem thử kỹ năng lái xe cả Kiều Ảnh tốt đến mức nào!
Cô lái một chiếc taxi cũ còn có thể bay lên, hoàn thành động tác có độ khó cao như vậy. Hoắc Thừa Đông vừa nghĩ đến là cảm thấy hứng thú.
Kiều Ảnh thắt dây an toàn: "Không cần đâu, trong gara nhà tôi có hai chiếc như này."
Không chỉ vậy, trong gara của cô còn có một chiếc tốt hơn.
Mẹ, giàu vậy à?
Đây là phản ứng đầu tiên của Hoắc Thừa Đông.
Hoắc Thừa Đông có chút không tin, nhìn Kiều Ảnh: "Không phải cô là người Vân Thành sao? Vân Thành nhỏ bé này có người mua nổi loại xe này sao? Lại còn hai chiếc?"
Kiều Ảnh không trả lời, ngồi chờ trận đấu bắt đầu.
Đột nhiên nhớ ra loại xe này không bán trực tiếp nên có tiền cũng không mua được, anh ta phải ở nhà ngoan ngoãn hai tháng, cha anh ta mới giúp anh ta mua nó.
"Cô nói cô có hai chiếc? Giống chiếc này?" Hoắc Thừa Đông vỗ tay vịn, cười nhạo nói: "Cô đúng là gì cũng dám nói."
Nghĩ đến lúc nãy anh ta nhất thời không kịp phản ứng, suýt chút nữa để Kiều Ảnh gạt rồi, Hoắc Thừa Đông trực tiếp trợn mắt.
Nể tình kỹ năng lái xe của cô mới không khiến cô mất mặt đó.
Kiều Ảnh lười nhiều lời.
"Tôi là Hoắc Thừa Đông, cô tên gì vậy? Mặc đồng phục là còn đang đi học sao? Cấp ba rồi? Thi vào đại học ở Kinh Thành đi, tôi đang học ở Kinh Đại, như vậy chúng ta có thể bàn chuyện đua xe rồi. Hay là lát nữa trao đổi phương thức liên lạc nhé? Lần sau rảnh tôi đến tìm cô... Nè nè, trận đấu bắt đầu rồi, đi mau đi chứ."
Theo khẩu lệnh của Phong Văn Trung, trận đấu bắt đầu, xe của bạn Hoắc Thừa Đông đã lao lên trước nhưng Kiều Ảnh lại bình tĩnh không nhúc nhích, Hoắc Thừa Đông không khỏi sốt ruột nhắc nhở cô.
Kiều Ảnh: "Gấp gì chứ, chấp anh ta hai mươi giây cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ để anh ta thua hai triệu tệ một cách tâm phục khẩu phục."
Hoắc Thừa Đông càng hưng phấn.
Kiều Ảnh nói xong, lúc này mới ung dung đạp chân ga.