• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành Đạt đứng trong một cái hang động lớn dưới lòng đất. Nơi đây không có ánh sáng mặt trời mà chỉ được chiếu sáng bởi mấy viên quang thạch, một loại đá có khả năng tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo như ánh sao, nhỏ bé gắn trên tường. Không khí ngột ngạt, hôi hám không thể tả. Cách chỗ gã không xa có một cái hồ nhỏ chỉ chừng một mẫu, có lẽ còn bé hơn, nước đen như mực, đặc như keo. Từ hồ nước, một cảm giác nguy hiểm khôn tả lành lạnh tỏa ra làm Thành Đạt khiếp sợ. Khi vừa đến đây, nhìn thấy cái hồ nước này, Thành Đạt liền giật mình kinh hãi rồi lập tức vui sướng đến muốn phát điên. Gã từ khi biết được các thức chế tác Huyết Trì thì đã bị món pháp bảo kỳ quái độc ác này mê hoặc, dốc lòng dốc sức nghiên cứu các biện pháp luyện chế thứ ma khí này. Từ những nghiên cứu đó, gã đi đến kết luận rằng muốn đào luyện ra một Huyết Trì thật tốt thì tốt hơn hết nên bắt đầu luyện chế từ những ao nước độc hại sẵn có, trong tự nhiên. Nếu như ao nước đó đã có sẵn oán khí, tử khí, máu huyết xác thịt sinh vật thì càng tốt. Từ khi biết được điều này gã lập tức khổ khổ tìm kiếm địa phương thích hợp mà không được. Thật không ngờ hôm nay lại tìm được một ‘bảo bối’ tốt đến như vậy ở ngay đây. Ao nước đen kia chứa đầy thứ nước tà độc là điều không cần nghi ngờ. Dựa vào oán khí, tử khí,... bốc ra từ ao nước đó thì chắc chắn hàng trăm năm nay, đây chính là nơi mai táng thi thể những người nô lệ xấu số. Thực sự khó có bất kỳ ao nước nào trên đời thích hợp hơn để gã tiến hành tế luyện Huyết Trì. Ách! Gã còn chưa có nguyên liệu phụ trợ khác nha!

Cố gắng đè nén sự hưng phấn trong lòng, Thành Đạt quay qua đám người trước mặt. Họ đều là con người nhưng mức độ tang thương, khổ não của họ thê thảm đến mức Thành Đạt không biết dùng từ ‘con người’ để chỉ họ có còn chính xác nữa hay không. Thành Đạt từng là một đứa trẻ lang thang, sống lay lắt nơi đầu đường góc phố. Gã những tưởng bất kể đau đớn khổ sở đến như thế nào gã cũng đã nếm qua, bất kỳ hạng người gì gã cũng đã gặp... Đến tận bây giờ gã mới biết, trên thế giới này còn tồn tại những con người thê thảm đến mức, nếu so sánh với họ thì cuộc sống của một đứa trẻ lang thang như Thành Đạt khi xưa vẫn còn hạnh phúc chán. Ăn mày là tầng lớp thấp nhất, cặn bã nhất trong xã hội loài người. Nhưng dù thấp hèn hay cặn bã đến đâu thì ăn mày vẫn cứ là con người! Còn nô lệ? Nô lệ thậm chí còn không được coi là con người! Thật là một xã hội không còn gì để nói nữa! Đôi mắt Thành Đạt khẽ léo lên ánh phẫn nộ hận thù sâu sắc.

Thành Đạt đưa mắt nhìn đoàn người lên đến gần một trăm người trước mặt. Ánh mắt bọn họ giống như một lũ con rối vô hồn. Nơi đây là một lò giết mổ. Họ là những con bò, con dê hai chân bị mang đến đây chờ để giết mổ. Tất cả những việc họ đang nỗ lực, liều mạng làm chẳng qua chỉ để kéo dài chút hơi tàn của họ, đẩy lùi ngày họ bị ném vào trong chiếc ao đen đặc kia mà thôi. Ánh mắt họ không còn chút nào gọi là sức sống mà chỉ còn lại vẻ cam chịu, chấp nhận số phận an bài. Thành Đạt đâu biết nô lệ trong tu tiên giới cũng được chia làm rất nhiều phẩm cấp khác nhau. Những nô lệ bị bắt đi đào quặng mỏ là những nô lệ có phẩm chất kém cỏi nhất, giá cả cũng rẻ nhất. Thiên Linh Phái vì muốn tiết kiệm tiền của đầu tư nên không chịu bỏ tiền ra mua những tên nô lệ mạnh khẻo mà bỏ tiền ra để mua những ‘hàng thải hồi’ của những chủ nô khác rồi dùng sức mạnh tàn bạo để ép bọn họ phải lao lực điên cuồng đến tận lúc chết. Đám nô lệ này, hầu hết đã trải qua đến hai, ba đời chủ nô. Bất kể là ý chí hay thể lực đều đã bị vắt kiệt đến mức không còn bất kỳ một chút íu sinh lực gì nữa. Đứng nói đến đấu khí hay quyết tâm tu luyện những công pháp khổ tu như Huyết Luyện Ma Pháp, ngay đến cả chút hận ý, oán khí đối với mấy gã chủ nô họ cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Họ chỉ còn là những cái xác biết đi, làm việc vì sợ bị đánh đập, chém giết mà thôi.

“Từ hôm nay trở đi, ta là chủ quản của các ngươi!” Thành Đạt hững hờ nói. Những câu nói này của gã không tạo được chút phản ứng nào từ đám nô lệ này. Trí tuệ của họ đã khô kiệt đến mức không còn lại chút gì nữa rồi. Đôi tai họ có lẽ chỉ còn nghe được những câu mệnh lệnh như ‘đi làm’, ‘nghỉ’, ‘ăn’,... mà thôi. Mọi thứ khác đối với họ đều hoàn toàn vô dụng. Thành Đạt cũng không buồn để ý đến bọn họ. Ngay từ đầu gã đã chủ tâm không để ý gì đến sự sống chết của bọn họ mà quyết tâm biến bọn họ thành những nguồn cung cấp máu cho Huyết Trì của gã. Còn việc đào luyện họ thành Huyết Binh như trong Huyết Luyện Ma Pháp ư? Việc đó hiện tại chưa thể làm. Thứ nhất là do thực lực của gã còn quá non yếu, không thể cai quản được một đạo quân hung tà lên đến cả trăm người. Thứ hai, muốn đào tạo quân đội thì phải có tiền, thậm chí nếu hiện tại muốn khơi dậy ý chí cầu sinh của đám người gỗ này cũng cần không ít tiền của để đầu tư. Hiện tại, gã không có tiền!

“Quy củ các ngươi đã biết.” Thành Đạt tiếp tục nói “Cứ như thế tiến hành. Không cần đến làm phiền ta. Kẻ nào làm loạn. Giết.” Nói xong gã mặc kệ bọn họ, thản nhiên quay đi. Nhưng nói vậy chứ gã cũng chẳng lần nào ra tay hạ sát họ, thỉnh thoảng còn giúp đỡ họ chút việc này việc khác. Tính cách của Thành Đạt xưa nay vẫn vậy. Gã căm thù kẻ mạnh, nhất là những kẻ có tài hơn gã, nhưng luôn biết thương xót kẻ yếu, kẻ khốn cùng, cho dù đó chỉ là chút lòng dạ mềm yếu của đàn bà, thấy người khổ sở thì thương nhưng không thấy thì cũng không nghĩ đến người khổ. Một kiểu nhân từ đặc trưng của lũ ‘công tử môn’ mà Thành Đạt ghét nhất!

Hơn một tháng sau, mùa thu hoạch linh lương lại đến. Năm nay, do Thành Đạt đã tiếp nhận nhiệm vụ trông coi cai quản khu mỏ quặng khai thác của bản môn nên gã không những không phải nộp thuế thân cho môn phái mà ngay đến tô địa thuê linh điền cũng được một phái triết khấu cho không ít. Vì thế, vụ mùa năm nay, lợi tức Thành Đạt thu được dư ra đến gần 500 viên linh thạch cấp một, một số lượng không hề nhỏ. Có linh thạch, gã lập tức chạy đến thị trấn Sơn Đông mua một đống linh đan, sách vở, pháp quyết... thích hợp với bản thân, tiêu tốn hết 300 viên linh thạch, số linh thạch còn lại, gã bỏ ra mua những tài liệu cần thiết để luyện chế cái ao nước kia thành Huyết Trí, vẫn còn dư ra một ít, gã quyết định dùng số linh đan này cải thiện chút đời sống cho đám nô lệ trong khu mỏ kia. Đây là phương pháp hữu hiệu nhất mà Thành Đạt nghĩ ra được nhằm kích khởi lại ham muốn sinh tồn trong đám nô lệ, từ đó tạo căn cơ cho việc gã huấn luyện chúng thành Huyết Binh, nhân tiện mua chuộc bọn chúng luôn thể. Một miếng khi đói bằng một gói khi no! Đám người khốn khổ này trong tình cảnh khốn cùng hiện nay chỉ cần có người đối xử tốt với chúng một chút, chúng sẽ tận trung với họ đến mức không thể hình dung. Đương nhiên gã cũng không có ý định bỏ qua không gài chút cấm chế lên người bọn chúng. Cẩn tắc vô áy náy. Dù sao đối với đám nô lệ kia, Thành Đạt cũng là một tên chủ nô, mà chủ nô chính là kẻ thù chung của chúng. Nghĩ lại thì Thành Đạt cũng không thể trách họ vì những suy nghĩ này. Trong những ngày làm quản đốc tại khu mỏ này, dù gã không hề đôn đốc, cưỡng ép nô lệ làm việc để lấy sản phẩm thì hàng ngày đều có người mới chết, ít thì cũng phải mười một mười hai người, nhiều có khi lên đến hai mươi người mỗi ngày. Lúc đầu, gã còn lo sợ nô lệ chết quá nhiều khiến cho sư môn nổi giận. Nhưng không ngờ, bất kể gã báo lên trên hôm đó nô lệ chết bao nhiêu người thì ngay hôm sau, lập tức sư môn đưa đến một nhóm nô lệ khác đến bổ sung, không hỏi một câu đến những người chết yểu kia. Sự lạnh lẽo, vô tình đó khiến cho cả kẻ luôn nuôi trong lòng những suy nghĩ tà độc như Thành Đạt cũng phải lạnh tim. Thế mới biết. Trên thế giới này, những kẻ máu lạnh gấp gã hàng nghìn lần vẫn còn rất nhiều. Chúng chả chui rúc nơi rừng rú xa xôi nào cả mà chễm chệ ngồi trên cung vàng điện ngọc, đón nhận những lời ca tụng của những kẻ phàm nhân vô tri. Đời!

Thành Đạt sau khi thu mua đủ những thứ cần dùng lập tức trở về Lãnh Vụ Cốc. Đầu tiên gã gọi đám nô lệ đến tuyên bố việc gia tăng thêm khẩu phần ăn mỗi ngày khiến cho chúng nhân kinh hỷ không thôi, cảm tạ luôn miệng rồi quay qua cái ao nước đen kia. Cái ao nước này trong suốt một tháng nay đã tiếp nhận máu huyết của hơn ba trăm con người, đã được Thành Đạt làm phép thuật đặc biệt nên đã dần có những chuyển biến nhất định. Nước trong ao vẫn đặc sệ như cũ những bắt đầu có xuất hiện những đốm huyết hồng như máu trên làn nước đen kịt kia. Thành Đạt thấy vậy thì vui mừng khôn xiết lập tức bắt tay vào việc thiết lập cấm chế quanh ao nước hòng ngăn cản người khác vô tình phát hiện ra dụng ý của gã đối với ao nước này rồi mới bắt tay vào lập trận pháp từ từ tôi luyện cả ao nước. Trận pháp này tuy bây giờ mới là lần đầu tiên gã chính thức chế luyện nhưng trong gần ba năm qua, qua đã dốc tâm dốc sức nghiên cứu, thực hành, thử lập không biết bao nhiêu lần nên vô cùng quen tay, không có bất kỳ sơ sót gì. Chẳng bao lâu sau, một tế đàn cổ xưa, toàn thân tối đen, tỏa ra quỷ khí lẫm lẫm được hình thành bao quanh cái ao nước. Tế đàn vừa hình thành lập tức khiến cho tử khí, oán khí trầm trọng tích lũy trong ao không biết bao nhiêu năm tháng bị khiêu động. Nhìn đám mây dày đặc lãnh lẽo, hùng hậu do oán khí, tử khí trong ao tích lũy thành nhanh chóng tụ tập trên mặt ao kia, Thành Đạt không khỏi lạnh buốt tim gan. Gã không thể tưởng tượng nổi có bao nhiêu oan hồn, thi thể đã bị chôn vùi nơi đây mới có thể khiến cho oán khí chất chồng nhiều đến như vậy. Một vạn. Mười vạn... có lẽ phải lên đến hàng triệu người chứ chẳng chơi! Thật khó tin. Cái ao nhỏ bé chưa đến một mẫu vuông này lại là bằng chứng không thể chối cãi về những tội ác không thể dung thứ của Thiên Linh Môn.

Thành Đạt hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu làm phép. Gã thi triển một loại phép thuật tương tự như phép tạo ra Linh Vũ trong Linh Thủy Thuật, có khác chăng chỉ là Linh Thủy Thuật thì huy động thủy linh khí trong thiên nhiên còn phép này thì huy động oán khí, tử khí, sát khí... vô chủ và tạo thành một cơn mưa oán khí hóa thủy, lộp bộp rơi xuống đầm nước, nhẹ nhàng hòa lẫn vào nước đầm. Phép thuật này giúp cho oán khí, máu huyết và nước hồ trộn lẫn vào với nhau một cách hoàn mỹ hơn theo đúng yêu cầu của việc chế luyện Huyết Trì.. Tiếp theo đó, Thành Đạt vận dụng trận pháp cấm chế bao quanh kia liên tục khuấy động, luyện chế hồ nước. Thỉnh thoảng, gã lại ném thêm vào trong một cái thây người mới, cung cấp tử khí, máu huyết cho Huyết Trì đang dần hình thành kia. Chẳng bao lâu sau, Huyết Trì đã dần thành hình. Ao nước đen độc hại kia từ từ chuyển hóa thành một Huyết Trì thực thụ. Đến giai đoạn này, trận pháp cấm chế có thể từ từ tự vận hành, luyện chế Huyết Trì mà không cần sự điều khiển của Thành Đạt nữa. Từ giờ, gã chỉ có việc liên tục cung cấp tử khí, oán khí và máu huyết cho cái ao này và chờ đợi đến khi Huyết Trì được luyện chế thành công nữa là xong.

“Tốt lắm! Bước thứ nhất đã thành công về cơ bản rồi. Từ giờ, ta có thể chuẩn bị bước tiếp bước thứ hai rồi. Chỉ còn chờ đám nô lệ bắt đầu nảy sinh ý cầu tồn là có thể bắt đầu.”

Thời gian chầm chậm trôi qua trong yên lặng và sự kiên nhẫn kinh người của Thành Đạt. Gần ba tháng sau khi gã hoàn thành giai đoạn đầu của việc luyện chế Huyết Trì, tức là gần sáu tháng sau khi gã tăng khẩu phần ăn cho đám nô lệ, những dấu hiệu mà gã chờ đợi bao lâu nay đã xuất hiện. Khoảng thời gian này, nhờ được Thành Đạt cho ăn uống đầy đủ và không bị ép buộc phải lao động quá sức, tỷ lệ tử vong của đám nô lệ giảm hẳn xuống. Giờ đây, mỗi ngày, họ chỉ còn chết có hai, ba người so với hàng chục người như trước. Sức lực dần xuất hiện trở lại trong cơ thể họ và ý chí cầu tồn cũng càng ngày càng mãnh liệt. Một đợt sóng ngầm dần hình thành nơi những kẻ cùng khổ. Mỏ khai thác này dần bị chuyển mình thành một đồng cỏ khô, chỉ cần một mồi lửa là bùng lên thành một đám cháy dữ dội, thiêu trụi tất cả lũ mặt người dạ thú ăn trên ngồi trốc kia. Thành Đạt chờ đợi cơ hội này đã lâu sao có thể bỏ qua. Gã lập tức thi triển những thủ đoạn khống chế trong Huyết Luyện Ma Pháp. Nơi đây oán khí ngập trời, tử khí tràn lan. Thủ thuật Ngưng có thể giúp cho Thành Đạt tận dụng được chúng, tiết kiệm thể lực bản thân. Khống thuật giúp Thành Đạt đặt cấm chế lên người đám nô lệ khốn khổ kia... Sau vài ngày thực hành liên tục hai thủ đoạn này, kết hợp với phép công tâm, uy hiếp và dụ dỗ thông thường khác, Thành Đạt hoàn thành việc đặt cấm chế lên cơ thể hai trăm con người có số phận hẩm hiu kia. Sau đó, càng không cần phải nói dài dòng văn tự thêm nữa, gã lập tức truyền cho đám nô lệ này công pháp tu luyện Huyết Luyện Ma Pháp rồi dùng cả thủ đoạn luyện quân áp dụng lên bọn họ với lý do hết sức đơn giản

“Cho các ngươi tăng cường sức lực, nâng cao khả năng sống sót.”

Đám nô lệ khốn khổ kia cũng chẳng biết phải làm sao chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu làm theo. Sau đó, khi thấy thân thể thực sự khỏe lên không ít, tỷ lệ tử vong giảm hẳn hàng mấy ngày mới có một, hai người uổng tử thì cả đám vui mừng khôn xiết. Lòng trung thành mà họ đặt vào Thành Đạt nhanh chóng phát triển như nấm sau mưa, càng ra sức khắc khổ tu luyện công pháp mà gã truyền cho họ. Thành Đạt thấy kế hiểm thành công thì rất đắc ý. Gã một mặt tiếp tục đặt điều, lừa dối sư môn để được cung cấp thường thường nô lệ mới, nhanh chóng đưa số nô lệ dưới trướng lên đến gần một nghìn người, một mặt ra sức chuẩn bị cho những bước tiếp theo của kế hoạch hiểm trá của gã.

Thêm sáu tháng nữa trôi qua, một vụ mua thu hoạch mới lại đến cùng với một tin tức chấn động Thiên Linh Phái: ba tên trong đám đệ tử quyền quý, tu vi cao cường của môn phái trong một đêm đồng loạt mất tích. Đối với một môn phái nhỏ như Thiên Linh Phái, sự kiện này thực sự làm lung lay đến cả căn cơ của họ, khiến cho cao tầng trong môn phái phải nhốn nháo lên một khoảng thời gian khá dài rồi mới từ từ lắng xuống. Trong khi đó, Thành Đạt cười lạnh nhìn ba tên sư huynh đệ thường ngày cao cao tại thượng đang ngâm mình trong Huyết Trì vừa mới luyện thành bán thành phẩm của gã. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đám khốn nạn này thường ngày ỷ quyền ỷ thế mà vênh mặt với đời, bắt nạt, cướp bóc trắng trợn đám sư huynh đệ đồng môn nghèo khổ bọn gã, làm như thế gian này chẳng có ai có thể so sánh được với chúng. Thế mà chỉ cần thi triển chút kế mọn, gã lập tức tóm cổ được bọn chúng dễ dàng như bắt một đôi gà nhép. Hiện giờ, cả ba tên đều ngâm mình trong Huyết Trì. Hai mắt họ nhắm nghiền, khuôn mặt thỉnh thoảng lại vặn vẹo biến dạng, thể hiện sự đau đớn vô hạn. Từng sợi huyết khí hòa lẫn oán khí và sát khí nồng đậm theo làn nước trong trì lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể họ, từ từ lan ra khắp châu thân. Chỉ cần chờ thêm vài ngày nữa thôi, cho Huyết Trì luyện hóa hoàn toàn bọn họ, bọn họ sẽ trở thành một đám Huyết Yêu, những con rối hình người được luyện chế ra chỉ để phục vụ cho mục đích chiến đấu. Đến khi đó, kết hợp ba tên này với hơn một ngàn tên nô binh tu luyện Huyết Luyện Ma Pháp và bản lĩnh chiến tướng của Thành Đạt, gã đã tập trung đủ cuốc xẻng để đi đào mồ cho lũ tu sĩ quyền quý, pháp lực cao thâm mà gã ghét cay ghét đắng rồi. Vấn đề còn lại chỉ là thời cơ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK