Nửa năm sau, Thành Đạt ung dung dời khỏi căn phòng luyện công của mình, thản nhiên đi thẳng đến Huyết Trì của gã. Trong Huyết Trì, thân hình lão sư tổ Trần Khoáng vẫn chìm nổi không ngừng trong đó. Toàn thân lão đã chuyển màu huyết dụ, như một người máu. Trên trán lão nho lên một chiếc sừng nhỏ, vô cùng yêu dị. Thành Đạt kiểm tra Huyết Trì một lúc, rồi gật đầu hài lòng. Gã không nói một câu dư thừa mà lập tức bắn một đạo pháp quyết vào trong ao máu. Cả ao máu sôi lên sùng sục rồi từ trong lòng ao, ba tên Huyết Yêu gã luyện chế ra khi trước từ từ chui lên. Thành Đạt móc trong nạp giới ra một đống vật phẩm tài liệu, chất thành một đống bên bờ ao rồi lại bắn một đạo pháp quyết nữa lên người ba gã Huyết Yêu kia. Ba gã liền đi đến bên đống tài liệu, há mồm, phun ra một đạo pháp quyết màu huyết bầm vào chúng, bắt đầu tế luyện đống tài liệu đó. Thành Đạt không nhìn về phía bọn chúng nữa mà móc trong nạp giới ra một chiếc lọ nhỏ, khẽ đổ ra tay một viên linh đan màu trắng bạc, tự lẩm bẩm nói một mình
“Thật không ngờ lão già này lại có cất giấu một viên Thiên Phong Táng Hồn Đan trong người. Lão ta định hãm hại ai vậy nhỉ? Hắc hắc hắc... Chắc chắn lão ta không thể ngờ được rằng viên ma đan này lại có ngày sử dụng trên chính cơ thể lão ta. Thật tiện nghi cho ta biết bao!”
Cảm khái một lát, Thành Đạt xiết chặt bàn tay, bóp viên linh đan thành một đống bột trắng đục. Gã khẽ vung tay lên, đám bột đan dược liền hóa thành một làn gió, nhẹ nhàng bay đến, chìm sâu vào trong cơ thể lão sư tổ Trần Khoáng. Cơ thể lão sư tổ liền run lên bần bật như lên cơn sốt rét, gương mặt huyết bầm vặn vẹo dữ dội, thần sắc cực kỳ đau đớn. Tiếp đó, làn da huyết bầm của gã bỗng biến động mạnh mẽ như sóng biển, từng đám từng đám nhấp nhô không ngừng rồi nhanh chóng chai lại. Chẳng mấy chốc, một tầng da kỳ quái, vừa trơn bóng như bạch ngọc, vừa mềm mại như da mỹ nữ, vừa vô cùng dẻo dai, bền chắc. Chiếc sừng trên đầu từ từ thu lại vào trong trán, biến mất như chưa từng tồn tại. Chưa dừng lại tại đó, Thành Đạt lại móc trong người ra thêm một vài tài liệu quý giá khác rồi tung nhẹ lên. Đám tài liệu nhẹ nhàng rơi vào trong Huyết Trì, nhanh chóng bị Huyết Trì luyện hóa thành một thứ dung dịch đặc sệt, màu đen kịt. Thành Đạt không chút chậm chễ, bắn một đạo pháp quyết vào trong Huyết Trì. Đám dung dịch kia liền tự động di chuyển đến bên cơ thể lão sư tổ, phát ra một âm thanh bì bõm mấy cái rồi từ từ chui vào trong người lão ta. Huyết Trì lại sôi lên sùng sục thêm một lần nữa. Thân thể lão sư tổ lại từ từ chìm sâu vào trong Huyết Trì, không nổi lên nữa. Thành Đạt lại móc trong nạp giới ra một thanh kiếm pháp bảo ngũ phẩm, pháp bảo tùy thân của vị sư tổ Trần Khoáng bị gã chiếm lấy và một bộ bảo giáp tứ phẩm, ném vào trong Huyết Trì. Huyết Trì chỉ khẽ nổi sóng nho nhỏ rồi im lìm nuốt chửng hai món pháp bảo. Thành Đạt thấy vậy liền gật đầu đầy hài lòng rồi cất bước rời đi.
Thành Đạt ra lệnh triệu tập đám người Tả Khuynh và Nguyệt Dao đến gặp mặt. Đám người này nghe thấy ông chủ xuất quan thì vui mừng vô cùng vội vàng chạy đến tiếp kiến. Thành Đạt đứng chắp tay sau lưng, quay mặt nhìn xuống đám người, toát ra vẻ oai nghiêm vô hạn của một vị chủ nhân đầy quyền thế mà tiếp kiến bọn họ. Đây cũng là một thủ đoạn công tâm mà gã tự đúc rút được khi đọc biết bao sách vở về phép trị người. Kẻ làm chủ muốn cai trị thuộc hạ thật tốt thì phải luôn thể hiện cho đám thủ hạ dưới trướng thấy được sự vượt trội hơn hẳn của gã so với bọn họ. Có làm được như vậy thì mới có thể làm cho thuộc hạ tin cậy, coi là chỗ dựa vững chắc, có thể nương nhờ. Nhất là trong tinh huống hiện tại, Thành Đạt đã bế quan không lý gì đến thế sự suốt hơn sáu tháng trời. Điều đó đồng nghĩa với việc đám người trước mắt kia đã có hơn sáu tháng để làm quen với mùi vị của quyền lực và thực trạng tự do, tự tại, không bị ai khống chế. Có giời mới biết liệu bọn họ có những chuyển biến kinh khủng gì. Thành Đạt không thể không thể hiện một chút để bọn họ nhớ rõ, mối quan hệ chủ tớ giữa hai bên.Việc làm này chắc chắn sẽ bị lũ nhà văn ngu xuẩn lúc nào cũng tung hô những thứ vớ vẩn kiểu như bá khí trời sinh hay chủ tớ đối xử với nhau chân thành, hòa nhã như anh em mọt nhà..., cực lực phản đối. Lũ ngu ngốc chỉ biết ngồi một chỗ mà nói dóc chuyện thiên hạ đó làm sao biết được ý nghĩa trọng đại của quyền uy của người thống lĩnh với sự tồn vong của một tổ chức đông đảo. Ngươi không làm cho người khác tin rằng ngươi ưu việt hơn bọn họ, người ta dựa vào đâu để tin tưởng vào lời nói và mệnh lệnh của ngươi sao? Đâu phải vô cớ mà mọi gã hoàng đế, vua chúa trên thế gian đều tự xưng là chân mệnh thiên tử hay thần thánh sống!
“Trong khi ta bế quan, các ngươi tu luyện đến đâu rồi?” Thành Đạt hững hờ hỏi Tả Khuynh. Đây là câu hỏi mà gã đã cân nhắc, lựa chọn rất kỹ lưỡng từ trước. Nó vừa thể hiện phong thái đĩnh đạc tự tin của gã, như thể trên đời không có việc gì có thể làm gã phải lo lắng, sợ hãi vừa thể hiện được sự quan tâm của gã đến đám thủ hạ. Đúng như Thành Đạt tính toán, đám Tả Khuynh vốn xuất thân là nô lệ luôn bị người đời khinh bỉ chà đạt, chưa từng bao giờ được người khác quan tâm hỏi han như vậy nên cực kỳ cảm động. Tả Khuynh cung kính hồi báo
“Thưa ông chủ. Nhờ ơn ông chủ ban cho linh đan, linh thạch nên tốc độ tu luyện của chúng tôi tiến bộ hết sức nhanh chóng. Hầu hết anh em đều đã tiến đến tầng thứ tư của Luyện Khí kỳ chỉ còn một số ít anh em là vẫn còn ở tầng thứ ba ạ!”
Nói đến đây, Tả Khuynh trộm đưa mắt nhìn Thành Đạt, dáng vẻ ngập ngừng như có điều gì đó muốn nói mà chưa dám. Thành Đạt biết được nhưng không có ý nói ngay đến chuyện đó mà tiếp tục hỏi những chuyện khác
“Tu luyện công pháp như vậy là rất tốt! Vậy còn luyện tập trận pháp thì sao?” Thành Đạt hững hờ hỏi
“Dạ! Thưa ông chủ. Do không có ngài làm lãnh đạo chỉ huy toàn cục nên chúng thuộc hạ dù đã cố hết sức cũng không thể luyện thành được thêm một trận pháp nào mới cả. Nhưng những trận pháp cũ mà chúng thuộc hạ đã luyện thành từ trước, hiện giờ đã tinh thông hơn không ít. Một số trận pháp đã có thể đưa vào sử dụng được ạ!” Tả Khuynh cung kính thưa.
“Ngoài ra còn chuyện gì nữa không?” Đến tận lúc này Thành Đạt mới kết thúc biểu diễn, ‘làm trò’ khẳng định địa vị, quyền lực của bản thân với đám thủ hạ để cho phép Tả Khuynh thông báo chuyện quan trọng mà gã ta muốn nói nãy giờ.
Tả Khuynh vội vàng bẩm báo
“Dạ thưa chủ nhân. Số là đúng như chủ nhân trước đây đã dự liệu. Sau khi ngài bế quan không bao lâu thì một đám đông tu giả khắp nơi kéo đến Thiên Linh Sơn chúng ta cướp phá. Một số tên cũng đã phát hiện ra vị trí đóng quân của chúng ta, đã liều mạng công kích vào. Chúng thuộc hạ không có sự chỉ huy của ngài nên chỉ biết liều mạng chống cự kẻ địch. Kẻ địch không chỉ rất đông và rất mạnh mà còn cực kỳ lợi hại và khôn ngoan. May nhờ chủ nhân thần cơ diệu toán, tính toán như thần, chọn hiểm địa là Lãnh Vụ Cốc để đóng quân nên anh em mới có thể dựa vào địa thế và cấm chế nơi đây để liều mạng chiến đấu chống lại chúng. Nhưng do thế địch quá mạnh nên chỉ e... chúng thuộc hạ không thể chống cự lại chúng được bao lâu nữa. Thỉnh mong chủ nhân ra tay tiêu diệt kẻ địch, cứu giúp anh em.”
Thành Đạt không vì điều này làm cho bất ngờ. Cho dù đội quân Huyết Luyện này của gã có tu luyện công pháp đặc biệt đến đâu, chiếm giữ địa lợi mạnh mẽ đến thế nào đi nữa, nhưng những điều đó cũng khó có thể bù đắp được nhược điểm trình độ pháp lực yếu kém quá mức của họ. Nếu như bọn họ bất ngờ tập kích, đánh lén kẻ địch thì bất kỳ ai trên thế giới này cũng có thể phải nếm trái đắng dưới tay họ, nhưng nếu như trực diện chiến đấu trong một thời gian dài với kẻ địch đã có chuẩn bị thì họ sẽ khó có đất mà giãy dụa với đối phương.
“Thiệt hại ra sao?” Thành Đạt nhíu mày, ra vẻ quan tâm hỏi
“Bẩm chủ nhân!” Tả Khuynh có xúc động thưa “Đã có hơn 50 anh em xấu số tử nạn và hơn một trăm anh em khác bị thương ở nhiều mức độ khác nhau. May mà từ đầu chúng ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều linh lương, linh đan trị thương. Nếu không thì tổn thất có lẽ còn lớn hơn nhiều ạ!”
Thành Đạt quay sang Nguyệt Dao lạnh giọng hỏi
“Kẻ địch là ai? Thực lực ra sao?”
Tuy cùng là nô lệ như nhau, nhưng do là nô lệ quý tộc, lại thường xuyên thay mặt lão sư tổ Trần Khoáng ra mặt tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên người thiếu phụ này có kiến thức hơn hẳn tên nô lệ khốn cùng chỉ biến liều mạng đào xới nơi hầm mỏ như Tả Khuynh. Nhận xét, đánh giá của cô ta về khả năng của kẻ địch vì vậy mà cũng chính xác hơn không ít. Vì thế, chẳng có gì khó hiểu khi Thành Đạt hỏi cô ta câu này, mặc dù nhiệm vụ của cô ta chỉ là quản lý hậu cần.
“Bẩm chủ nhân. Kẻ địch hiện đang bao vây chúng ta gồm nhiều thế lực, tổ chức tu tiên khác nhau. Hầu hết chúng đều là những tên giặc cướp hung hãn, thiện chiến. Hiện tại, bọn chúng đã liên kết với nhau tạo thành một liên minh tạm thời gồm hơn ba trăm tu giả. Hầu hết trong số đó là tu giả Trúc Cơ kỳ, còn lại là các tu giả Ngưng Dịch kỳ, có đến mười năm người. Thực lực vũ trang hết sức hùng mạnh, đa dạng, phức tạp, rất khó đối phó.” Nguyệt Dao cung kính hồi báo.
Thành Đạt gật đầu lãnh ý. Thực lực kẻ địch thực sự quá mạnh mẽ so với đám binh tướng thực lực chỉ toàn là tầng ba, tầng bốn Luyện khí kỳ, lại gần như không được vũ trang gì (thực lực quá kém, có vũ trang bất kỳ pháp bảo nào cũng gần như không thể sử dụng được) của gã. Nếu không nhờ vào địa lợi nơi này và khả năng phối hợp chiến đấu tuyệt vời của Huyết Luyện Ma Pháp thì có lẽ đội quân vừa mới đắc ý vì tiêu diệt được một tu sĩ Kết Đan kỳ của gã đã bị đám tu giả Ngưng Dịch kỳ với Trúc Cơ kỳ này ‘luộc’ hết toàn bộ từ lâu rồi. Khó trách được!
Thành Đạt liền quay sang Tả Khuynh và đám đội trưởng các đội hỏi thêm vài câu nữa để biết thêm chi tiết về thực trạng cuộc chiến. Sau đó, gã hững hờ, không vội không gấp, đưa ra vài mệnh lệnh đơn giản cho bọn họ thực hiện rồi cho bọn họ lui về điều động binh lực. Tiếp đó, Thành Đạt liền bắt tay vào giải quyết những sự vụ còn sót lại mà trước khi bế quan gã chưa giải quyết và những sự vụ mới phát sinh. Những công việc này không thể coi là khó khăn nguy hiểm nhưng mức độ phức tạp và rắc rối thì còn vượt xa cả đánh trận, giết tướng. Hơn nữa, nếu giải quyết không tốt thì chúng có thể làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến căn cơ của gã, khiến cho sĩ khí tiêu tan, đội quân Huyết Luyện kia dù có trung thành đến đâu cũng sẽ nhanh chóng tan rã, mất ý chí chiến đấu. Đến lúc đó thì hậu quả mà gã phải gánh chịu tuyệt không phải là nhỏ, so với thua trận trên chiến trường còn thê thảm hơn nhiều. May mắn là Thành Đạt là người thông minh, có kinh nghiệm đối nhân xử thế, ham học hỏi, lại đã dày công nghiên cứu những vấn đề như thế này từ trước. Đám thủ hạ của gã lại tuy đông về số lượng nhưng đều là những người đơn giản, thô lậu, hết mực trung thanh với gã nên sự vụ cũng không quá phức tạp đến mức không thể giải quyết được. Dù vậy, chúng vẫn đem lại cho Thành Đạt không ít kinh nghiệm quý giá, đối chiếu với những kiến thức mà gã đã học được qua sách vở, gã lại tiến bộ thêm không ít về mặt này nữa. Dần dần, Thành Đạt bắt đầu thể hiện bản lĩnh quản lý sự vụ của mình và ổn định hoàn toàn được đội quân khổng lồ Huyết Luyện của gã, tiêu trừ những nguy cơ rối loạn, đổ vỡ quân đội vì chiến thắng quá rực rỡ lần trước và đống tài phú khổng lồ họ cướp được, cũng như niềm vui sướng vì công lực bản thân tiến bộ thần tốc nhờ linh đan, linh thạch. Bây giờ, đội quân Huyết Luyện sau một khoảng thời gian dài vô chủ đã trở lại là một đội quân tinh nhuệ của gã. Công việc đối nội hoàn tất, Thành Đạt có thể yên tâm lo việc đối ngoại, bắt đầu hướng đến nhiệm vụ tiêu diệt đám thổ phỉ đang điên cuồng công chiến căn cứ địa của gã ngoài kia. Việc này thì gã chẳng có gì phải lo lắng. Với thực lực của Huyết Luyện quân đội vẫn đang ở bước sơ khởi thế này thì có lẽ chẳng thể làm gì được bọn cao thủ đã có tâm đề phòng kia, nhưng trong tay gã đâu phải chỉ có mỗi một đội quân Huyết Luyện không thôi đâu. Không nói đâu xa, chỉ cần tên Huyết Yêu được luyện chế từ vị sư tổ Trần Khoáng thành công xuất quan thì lũ tu sĩ cao thủ kia chỉ có con đường chạy trối chết mà thôi. Trừ những trường hợp cực kỳ đặc thù, còn không muốn cản được đại tu sĩ Kết Đan kỳ chỉ có thể là tu sĩ Kết Đan kỳ. Các tu sĩ cấp thấp hơn đụng phải tu sĩ Kết Đan kỳ thì đến cơ hội bỏ chạy cũng không có chứ đừng nói là ngạng đấu. Thời gian lúc này đang tuyệt đối ủng hộ gã.
Có chỗ dựa vững chắc, Thành Đạt hoàn toàn thoải mái làm việc gã muốn. Gã tiếp tục nghiền ngẫm sách vở, bồi bổ kiến thức của bản thân hay đi luyện binh, huấn luyện trận pháp cho đội quân Huyết Luyện. Thỉnh thoảng gã lại chạy ra gần nơi chiến địa, im lặng quan sát chiến cuộc, nhẹ nhàng ra lệnh, điều động quân đội, thử nghiệm các chiến thuật chiến đấu mà gã vừa thức ngộ ra được, từ từ tích lũy thêm kinh nghiệm, rồi lại đem những kinh nghiệm đó củng cố lại những lý luận lý thuyết mà gã đã có, biến thành bản lãnh điều binh chân thực của mình (bọn thổ phỉ ngoài kia và đám quân Huyết Luyện của Thành Đạt, nếu biết bản thân bị gã biến thành chuột bạch thí nghiệm thì chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết cả đống). Khi rảnh rỗi thì gã đi tu luyện công pháp, võ nghệ, tiên thuật, từ từ củng cố hoàn toàn cảnh giới bản thân cũng như những pháp thuật tranh đấu khác. Khoảng thời gian không ngắn không dài này cũng là khoảng thời gian mà Thành Đạt thu thập được nhiều điều bổ ích nhất, hoàn toàn củng cố căn cơ của bản thân gã, tạo ra nền tảng vững chắc cho tương lai sau này của gã. Trong trốn hang động bẩn thỉu, độc hại, một con hổ non âm thầm mài nanh dũa vuốt, chờ đợi ngày cất tiếng gầm vang, trấn nhiếp thiên hạ.