Trong mấy ngày này, tâm trạng của Thành Đạt giống như thời tiết. Cảm xúc của gá cứ như vừa mới bay lên thiên đường, lại rơi thẳng xuống địa ngục. Trong một tháng qua, gã bội thu về mọi mặt, linh thạch chất đầy kho, tài liệu quý giá cao thành núi, anh tài khắp nơi kéo về dưới trướng, các đại nhân vật, thế lực đối tác hùng mạnh cũng xuất hiện và đưa ra những điều kiện hợp tác mà dù có nằm mơ gã cũng không thể tưởng tượng ra được. Điều tuyệt diệu nhất là mấy ngày trước, Nguyễn Anh Tuấn lại tìm đến gã, một lần nữa đề nghị gã gia nhập Thiên Phượng Cung. Thành Đạt lại khôn khéo dùng một lượng lớn tài liệu ‘đấm mõm’ gã ta, tiếp tục câu giờ. Dân gian có câu ‘Có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần’. Nguyên Anh Tuấn tuy là một nhân vật cực kỳ xuất sắc, tài trí kinh thế, nhưng cũng không phải là thần thánh. Trước những câu nói ngon ngọt và những món quà quý giá của Thành Đạt, Nguyễn Anh Tuấn cuối cùng cũng vui vẻ bỏ đi và vẫn để cho Thành Đạt một cái ‘ô danh tiếng khổng lồ’ che đầu. Cái ô này chắc chắn sẽ giúp Thành Đạt tránh được rất nhiều phiền phức không đáng có, thu phục được không ít nhân tâm và cả dễ dàng lôi kéo những kẻ ‘có tài vô đức’ chỉ chăm chăm muốn ‘làm đỉa bán chân hạc’ hòng hưởng chút ‘khí thối’ của Thiên Phượng Cung. Lợi ích to lớn đến không thể đo lường. Ngoài ra, Nguyễn Anh Tuấn còn hào phóng, để lại cho Thành Đạt một quyển sách mỏng, ghi lại những thông tin cần biết về các thế lực ngầm và những thế lực có liên quan đến các môn phái khác trong Lục Đại ở Tĩnh Thiên Quốc; những kẻ gã ta ‘nên làm lông’ và những kẻ nếu Thành Đạt đụng đến là Thiên Phượng Cung lập tức trở mặt liền. Những thông tin này quý giá đến mức độ nào đối với một thế lực vừa quật khởi như Thiên Linh Phái của Thành Đạt thì chắc không cần phải nói cũng quá rõ ràng. Thành Đạt vì điều này mà hưng phấn đến mức quên cả đóng tiếp vai tuồng lạnh nhạt, hững hờ trước mặt đám thủ hạ mà thỉnh thoảng lại nhếch môi cười sằng sặc như một bệnh nhân tâm thần phân liệt. Chính ngay lúc đó, một lá thư lạnh lùng đã đạp thẳng gã xuống mặt đất, tống thẳng gã vào mười tám tầng địa ngục, vốn không có lối thoát kia.
Cầm trong tay bức thư mời tham dự Sơn Đông Tỷ Võ Hội của lão già chết toi Sơn Đông Lãnh Lão, Thành Đạt có cảm giác giống như đang cầm một cục than hồng, không phải nói là thư mời này còn nóng hơn cả một cục than hồng nữa. Với thực lực hiện nay của gã, cầm than hồng, nước đá hay viên kẹo bình thường cũng chẳng khác gì nhau. Ấy thế mà lá thư không nóng không lạnh, lời lẽ ôn hòa, lễ độ như một gã hủ nho đáng chết lại khiến gã đau nhức đến tận tim gan
“Sơn Đông Tỷ Võ Hội! Sơn Đông Tỷ Võ Hội!... Con bà nó! Thằng già Lãnh Lão này đúng là thâm như Tàu!” Thành Đạt phẫn hận rít lên thành tiếng.
Sơn Đông là tên riêng của môn phái Sơn Đông, là tên của thị trấn Sơn Đông và cũng là tên gọi của cả khu vực Sơn Đông này. Sơn Đông Tỷ Võ Hội có nghĩa là hội tỉ thí, tranh đấu, phân cao thấp võ thuật, pháp thuật của các tu giả môn nhân đệ tử Sơn Đông Phái nhưng cũng có nghĩa là của toàn bộ các tu giả thuộc khu vực Sơn Đông này. Hiểu thế nào cũng đúng! Nếu hiểu điều này theo cách thứ nhất; chẳng có gì để nói cả! Nhưng nếu bị hiểu theo ý thứ hai thì... khác nào trắng trợn tuyên bố cả vùng Sơn Đông này là của Sơn Đông Phái, Sơn Đông Phái có toàn quyền đại diện, phát ngôn thay cho cả vùng. Những môn phái, tổ chức, thế lực tu giả khác trong vùng Sơn Đông này có lẽ chỉ tồn tại như những lá phiếu biểu quyết tán thành quyết định của Sơn Đông Phái mà thôi. Điều đó có ý nghĩa gì; có thể gây tác động to lớn đến mức độ nào với tình hình chính trị, xã hội... hiện tại của cả khu vực Sơn Đông này! Bất kỳ kẻ có trí tuệ nào cũng có thể đoán ra được.
Tổ chức Sơn Đông Tỷ Võ Hội, Sơn Đông Phái đã tung ra một đòn tấn công hiểm độc vào đúng nhược điểm trí mạng của Thiên Linh Phái vừa mới quật khởi và Thành Đạt đang hừng hực hùng tâm tráng trí. Đòn tấn công đầy mùi chính trị này còn hung ngoan, tàn độc, ác ôn có sức công phá mạnh mẽ gấp mấy mươi lần so với một cuộc tấn công bằng võ lực, sức mạnh quân sự đơn thuần. Nó khiến cho tất cả tu giả trong vùng nhớ ra được địa vị của Thiên Linh Phái và địa vị của Sơn Đông Phái, làm cho những kẻ ‘ngây thơ’ bị tấm màn hào quang chói sáng của danh tiếng gần đây của Thiên Linh Phái làm cho ‘quáng gà’ phải tỉnh lại, đối diện với thực tế. Địa vị của Sơn Đông Phái tại khu vực Sơn Đông này không phải được củng cố và bảo vệ chỉ nhờ vào chiến lực và kinh tế của Sơn Đông Phái. Thứ chân chính bảo vệ cho nó chính là lòng ngưỡng mộ, trung thành, tôn phục,... của những tu giả cấp thấp trong khu vực. Những tình cảm này, bình thường không bao giờ lộ ra nhưng khi có điều kiện thì sẽ cháy bỏng như một đống lửa trại đêm hè. Sơn Đông Tỷ Võ Hội lần này chính là một trong những cơ hội như vậy. Trong khoảnh khắc, hầu hết mọi tu giả trong vùng Sơn Đông này đều đồng tâm nhất trí quay đầu hướng về thị trấn Sơn Đông, gần như quên đi Thiên Linh Phái! Bao nhiêu công sức gây dựng danh tiếng, thu phục nhân tâm của Thành Đạt cư nhiên cứ thế đổ xuống sông, xuống biển. Với tình trạng thiên hạ thế này, nếu sau này Thành Đạt phát binh chống lại Sơn Đông Phái, khả năng ‘ăn’ phải ‘chúng nộ’ là rất lớn!
‘Địa vị khác nhau! Danh tiếng khác nhau!’ Thành Đạt không thể không một lần nữa ngẩng đầu lên trời mà cảm khái, chán nản, hòa cùng bực dọc. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, những thứ cảm xúc đó lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo, tự tin, có phần cuồng nhiệt
“Hừ! Thế cũng tốt! Hắc hắc hắc... Không ngờ phiền phức lớn như thế này lại có thể đem đến cho ta những lợi ích to lớn đến như vậy! Lão già chết toi Sơn Đông mà biết được thì chắc chắn sẽ phải phun máu thành vòi!” Thành Đạt không nhịn được lẩm bẩm ra miệng.
Trên thế giới này có một loại người, loại người cực kỳ tự tin vào năng lực của bản thân và cực giỏi trong việc tìm kiếm cơ hội, lợi ích to lớn cho bản thân trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Những người như vậy được miêu tả trong một câu nói nổi tiếng của một tỷ phú ‘Dù có lột hết quần áo của tôi, tước bỏ hết tài sản, địa vị, danh tiếng của tôi và vứt tôi vào giữa hoàng mạc Sahara, chỉ cần một đoàn du mục đi qua, tôi sẽ lại trở thành tỷ phú’. Họ chính là những kẻ luôn thành công trong cuộc sống và đạt được những thành tựu mà thiên hạ thế nhân phải nghiêng đầu kính phục và đổ toàn bộ cho duyên phận và cơ duyên may mắn của họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, Thành Đạt chính là một đại diện xuất sắc của dạng người này. Sơn Đông Lãnh Lão dù đã nhận ra được ít nhiều khả năng thực sự của Thành Đạt nhưng rõ ràng lão ta vẫn còn đánh giá quá thấp trí tuệ của Thành Đạt. Khốn cảnh mà lão tạo dựng ra, đã tạo ra cho Thành Đạt một cơ hội tốt để một lần nữa chuyển thân. Sau lần chuyển thân này, cả Sơn Đông Phái lẫn Sơn Đông Lãnh Lão đều không còn đủ tư cách để so sánh với gã nữa. Thành Đạt mạnh mẽ vứt bỏ thân phận một cường hào nơi địa phương để chuyển thành bá chủ quyền nghiêng thiên hạ, một kẻ có đủ tư cách, thực lực để vạn người kính phục. Đây là điều mà chính bản thân Thành Đạt cũng không ngờ đến được.
“Cho gọi Thiên Trường!” Thành Đạt hững hờ ra lệnh
Thiên Trường là một người đàn ông trung niên, đậm người có vẻ thô hào lỗ mãng nhưng thực chất cực kỳ tinh tế và mẫn cán. Gã vốn là thủ hạ của Giao Thủy, được Giao Thủy cử đến giúp đỡ Thành Đạt về mặt quản lý tiền bạc, kho tàng, vật tư (hiện tại Thiên Linh Phái đã phát triển quá lớn, Nguyệt Dao không còn đủ tài sức để quản lý hậu cần cho toàn phái nữa). Hơn nữa, việc đưa Thiên Trường đến giám sát cũng là một trong những điều kiện ngầm mà Giao Thủy đưa ra cho Thành Đạt. Thành Đạt hiểu được đây là vấn đề cẩn trọng cần thiết của một nhà đầu tư khi đầu tư vốn vào một ‘hạng mục quan trọng, to lớn’ nên lập tức chấp nhận. Đối với người khác, Thiên Trường chỉ có tác dụng đến như vậy. Nhưng đối với Thành Đạt, gã này còn một tác dụng nữa, giá trị sử dụng tuyệt đối không phải là nhỏ
“Ông chủ! Người cho gọi thuộc hạ!” Thiên Trường bước vào đại điện vái chào Thành Đạt rồi im lặng đứng đợi lệnh
Thành Đạt gật đầu rồi lấy giọng hững hờ nói
“Sơn Đông Lãnh Lão muốn tổ chức Sơn Đông Tỷ Võ Hội. Đại hội lần này là cơ hội tuyệt hảo để cả vùng Sơn Đông chúng ta ngửng đầu lên, nở mày nở mặt với người đời. Nhưng nếu không làm khéo thì ngược lại sẽ khiến cho thanh danh của chúng ta bị đạp xuống tận đáy bùn nhơ. Chúng ta không thể không cẩn trọng mà lo lắng, e ngại cho được. Nhà ngươi thay mặt ta đến các môn phái gia tộc trong vùng dò hỏi ý tứ của bọn họ về việc này. Nhất là phải chú ý hỏi họ xem, có định ra tay hỗ trợ hay đầu tư gì vào đây hay không. Ừm... Nhà ngươi cũng tính toán một chút xem liệu chúng ta có thể đầu tư một khoản thật lớn vào vụ này không. Nếu có thể không ngại đặt một biệt cư tại thị trấn Sơn Đông, phái người đến đó quản lý, đôn đốc công viêc.”
Thành Đạt càng nói, sắc mặt Thiên Trường càng kém. Sơn Đông Phái tại sao lại tổ chức Sơn Đông Tỷ Võ Hội cho phép tất cả các tu giả trong cả nước tham gia, lại còn lấy cả những pháp bảo cấp bốn, cất giữ lâu năm trong nội khố ra làm phần thưởng cho kẻ chiến thắng,... đến thằng ngu cũng đoán ra được phần nào nguyên nhân sâu xa trong đó. Bây giờ, ông chủ lại công khai phái người đi khắp nơi để dò hỏi ý tứ các thế lực trong vùng về hành động này của Sơn Đông Phái; thậm chí còn muốn lấy cớ góp vốn đầu tư vào đại hội mà đòi mở cả một biệt khu tại giữa tổng đàn của Sơn Đông Phái; còn đòi phái người đến đồn trú thường xuyên ở đó nữa... Hành động này có ý nghĩa gì; há Thiên Trường lại có thể không biết! Thiên Trường có thể đoán ra, làm sao những con hồ ly tinh như Sơn Đông Lãnh Lão lại không thể đoán ra. Đây đúng thực là một cú tát thẳng tay vào giữa mặt của Sơn Đông Phái. Sơn Đông Phái vì quy củ cho phép thương nhân và tu giả tự do đến đầu tư buôn bán tại thị trấn Sơn Đông nên sẽ không lập tức trở mặt hay ngang nhiên cự tuyệt đề nghị này của ông chủ. Nhưng trong bóng tối, đòn phản kích của môn phái này và những kẻ ủng hộ bọn họ sẽ không phải là thứ mà một thế lực vừa quật khởi như Thiên Linh Phái có thể tiêu hóa được.
Thiên Trường trơ mắt ra nhìn Thành Đạt, không biết phải nói năng thế nào nữa. Lão ta không tin là Thành Đạt không hiểu những điều đơn giản này. Nếu như vậy mà Thành Đạt vẫn làm thì chỉ có thể có hai khả năng, một: Thành Đạt là một thằng điên, cuồng vọng, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Hai: Thành Đạt đang có âm mưu thâm hiểm nào đó được ngụy trang bởi hành động ngớ ngẩn này. Thiên Trường khẽ đảo mắt mấy vòng, suy nghĩ đắn đo được mất một chút rồi thi lễ, cúi chào Thành Đạt, ra khỏi đại điện đi làm việc mà gã được phân phó. Thiên Trường là kẻ khôn ngoan. Gã hiểu rõ địa vị, phân thận của bản thân tại Thiên Linh Phái này. Tại đây, có rất nhiều việc gã không được phép tiếp cận, không được phép thấy, không được phép hỏi, không được phép nói ra...
Thành Đạt nhìn Thiên Trường rời đi mà lòng khoái trá vô cùng. Thằng này dứt khoát sẽ dốc sức làm việc mà gã phân phối, làm mọi việc nháo lên một trận. Hành động lớn như vây, dứt khoát sẽ đánh động đến cao tầng Sơn Đông Phái, khiến cho môn phái này không thể không đề phòng, gia tăng cảnh giác. Thành Đạt khẽ lật tay, mở ra tấm bản đồ và sa bàn của toàn khu vực Sơn Đông và các vùng phụ cận. Đôi mắt sáng quắc của gã liên tục lấp lánh, điên cuồng thu nhận những thông tin mà những thứ này có thể cung cấp.
Thành Đạt chăm chú quan sát bản đồ va sa bàn rồi bắn vài đạo pháp quyết vào chúng. Cả sa bàn và bản đồ đều biến đổi. Những hiểm địa, những vị trí có thể mai phục, đóng quân đồn trú... đều đồng loạt léo sáng rồi biểu thị sự nguy hiểm của chúng với những màu sắc, ký hiệu khác nhau chi tiết và rõ ràng như những đường nét trong lòng bàn tay vậy. Thêm một loạt những pháp quyết nữa của Thành Đạt được bắn vào sa bàn, những vị trí của các căn cứ, trú địa, trạm gác của các tổ chức, thế lực tu giả trong vùng cũng nhanh chóng hiện ra với những đường nét, ký hiệu diễn tả mức độ khả năng của mỗi chỗ rất rõ ràng, cụ thể.
Thị trấn Sơn Đông, nơi đặt đại bản doanh của Sơn Đông Phái nằm trên một ngọn núi không lớn lắm, giữa vùng Sơn Đông, thực chất là một vùng rừng núi khá hoang sơ, trừ một ít các môn phái, gia tộc tu giả thế lực nhỏ yếu và một ít quặng mỏ thông thường, cấp thấp ra thì cũng không có bất kỳ thứ gì đáng chú ý. Đắc địa duy nhất của trị trấn Sơn Đông là nó án ngữ hoàn toàn quốc lộ số 4, con đường huyết mạch duy nhất nối liền toàn bộ vùng rừng núi hoang dã phía bắc (vùng Sơn Đông là một trong ba vùng này; hai vùng còn lại là Tam Sơn và Hải Tây) của Tĩnh Thiên Quốc với vùng trung tâm của cả nước, đồng bằng châu thổ sông Thanh Giang giàu có, sung túc. Chỉ một ưu điểm này thôi cũng đủ để thị trấn Sơn Đông phát triển thành một trong những trọng trấn của cả nước. Có thể nói, thị trấn Sơn Đông là cái yết hầu thương mại của cả vùng rừng núi phía bắc Tĩnh Thiên Quốc. Khống chế được khu vực Sơn Đông, đồng nghĩa với việc khống chế được con đường huyết mạch quốc lộ số 4 và cũng là khống chế được cả cái dạ dày của cả vùng rừng núi phía bắc. Tuy vùng đất này thưa dân, linh khí, linh mạch đều khá loãng; các quặng mỏ thưa thớt làm cho nông nghiệp và khai khoáng khó phát triển; yêu ma quỷ quái đông đảo, hung hãn không phải là vùng đất lành để định cư, càng không phải là nơi bá chủ có thể làm nên đại nghiệp nhưng với một kẻ tay trắng như Thành Đạt thì cũng quá đủ để thỏa mãn lòng tham của gã. Vùng Sơn Đông này lại có nhiều hiểm địa, dễ thủ, khó công phá, chỉ cần biết cách thì vững như núi đá. Gã tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thành Đạt im lặng nhắm mắt lại, chìm vào trong suy tư, tính toán lại những dự định của gã. Sơn Đông Phái có khoảng hơn một vạn đệ tử, nhưng cũng chỉ có khoảng năm ngàn tu giả là thực sự tu luyện chiến đấu còn lại là những tu giả đời sống, quản lý, buôn bán, chế tác... Trong số những tu giả được huấn luyện chiến đấu thì cùng lắm chỉ có khoảng hai đến ba ngàn người là có kinh nghiệm thực chiến và chắc chắn không quá một ngàn tu giả đủ các cấp đã được trải qua những cuộc đoàn chiến quy mô lớn trên một trăm người trở lên. Trong khi đó, hiện trong tay Thành Đạt có trên sáu ngàn tu giả từ Luyện Khí Kỳ đến Ngưng Dịch Kỳ. Trong số đó có hơn một ngàn tu giả đời sống còn lại là tu giả chiến đấu. Năm ngàn tu giả chiến đấu, được Thành Đạt chia ra làm năm đội quân là hai đội tinh binh: Huyết Luyện, Huyết Ma; ba đội mộ binh: Cao Thủ, Nam Quân và Bắc Quân. Như vậy, nếu xét về mặt quân số thì binh lực của Sơn Đông Phái và Thành Đạt là không quá chênh lệch. Nhưng nếu xét về chất lượng, thực lực các đơn vị và cả từng thành viên thì... Thiên Linh Phái của Thành Đạt không bằng một góc nhỏ so với Sơn Đông Phái. Riêng mười mấy tên tu giả Kết Đan kỳ của họ cũng quá đủ để cho Thành Đạt khóc không ra tiếng. Nhất là khi sau trận chiến với hai tu giả Kết Đan kỳ của Thanh Mộc Kiếm Môn, Huyết Luyện Quân bị tổn thương trầm trọng. Dù sau đó, Thành Đạt tiêu tốn khá nhiều linh dược cho bọn họ nhưng cả đội quân này vẫn cần phải được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian nữa mới được. Huyết Ma Quân chỉ là đội tinh binh vừa được Thành Đạt thành lập dựa trên những nô lệ của Thanh Mộc Kiếm Môn. Hai đội quân Nam, Bắc đều chỉ những đội quân vừa được gã xây dựng lại dựa trên những đám tàn binh cũ còn sót lại và đám tu giả tán tu mới gia nhập vì công pháp và danh tiếng. Ngay đến đội Cao Thủ cũng vừa được gã tiến hành cải tổ, sắp xếp lại nhân sự. Nhiều sĩ quan đang nắm giữ những vị trí, chức vụ then chốt được gã rút bớt ra để điều về hai đội quân Nam, Bắc. Khả năng chiến đấu của cả ba đội quân này vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Nếu đối chiến trực diện, Thành Đạt có thắng cũng là thắng thảm. Nếu như bị kẻ khác nhảy vào hôi của! Nhưng đâu có điều luật nào quy định gã phải đối đầu với Sơn Đông Phái. Thành Đạt muốn nuốt cả vùng Sơn Đông mà không cần phải đối đầu trực diện với Sơn Đông Phái. Trước đây đó chỉ là một giấc mơ tuyệt đẹp. Nhưng bây giờ, cơ hội đó đã đến rất gần!
Bỗng nhiên, bầu trời Thanh Mộc Cốc náo động. Một cỗ linh áp khinh thế từ đâu ập đến, bao trùm tất cả Thanh Mộc Cốc, khiến cho mọi tu giả trong cốc đồng thời kinh hoàng thất thố, hoảng loạn như một bầy chim sẻ.