Hoàng thực sự ghen tỵ với vận may của Thành Đạt. Gã không hiểu làm sao ông chủ chỉ mới làm vài vụ không lớn không nhỏ như thế này mà lại được cả một đại thương gia tiền nhiều của lắm, thế lực to lớn như Giao Phong tin tưởng, quyết định đầu tư một lượng vốn lớn đến như vậy. Hoàng không hiểu, thực sự không hiểu. Gã chỉ có thể cho rằng do trí óc của gã quá kém nên không nhìn thấy được những điều huyền diệu mà đôi mắt hơn người của các ‘đại nhân vật’ này có thể nhìn thấy được. Cái này là nhãn lực, là trình độ. Hoàng biết, bản thân gã tuyệt đối không thể có trình độ như vậy.
“Chúc mừng ông chủ!” Hoàng cung kính khom người thành tâm chúc mừng Thành Đạt theo phận sự của một kẻ bề tôi “Từ giờ trở đi vấn đề đau đầu nhất của chúng ta đã được giải quyết rất êm đẹp. Có sự hỗ trợ của lão Giao Phong, ngài từ giờ có thể yên tâm làm những việc quan trong hơn rồi!”
Thành Đạt nghe Hoàng nói vậy thì nhướn mày lên nhìn tên tu sĩ vốn có kinh nghiệm sống nhiều gấp mấy lần mình này. Nếu không phải tên tu giả này đã bị gã hạ cấm chế, không thể nói láo trước mặt gã thì gã cho rằng tên này đang châm chọc, xóc mói gã rồi. Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Thành Đạt, Hoàng thầm hô trong lòng hỏng bét. Gã không biết được gã đã nói sai chỗ nào mà làm ông chủ tà ác này. Nhìn vẻ mặt có chút lúng túng và mê man của Hoàng, Thành Đạt biết tên này thực sự không hiểu chuyện thì thở dài một hơi rồi quyết định khai sáng cho gã ta
“Ta hỏi ngươi” Thành Đạt hững hờ nói “Thực lực của chúng ta hiện tại ra sao? So sánh với các Sơn Đông Phái, môn phái thực sự chưởng quản toàn khu vực Sơn Đông này thì thế nào? Chúng ta cách tổng đàn của môn phái này bao xa?”
Mấy câu hỏi của Thành Đạt nghe thì có vẻ chẳng liên quan gì đến vấn đề mà hai người đang nói đến nhưng với bộ óc khôn ngoan, kinh nghiệm sống và chiến đấu phong phú của Hoàng, gã ta nhanh chóng tìm ra được mối liên hệ giữa các vấn đề và hiểu được đầu cua tai nheo của mọi việc.
Thiên Linh Phái dù thời gian gần đây phát triển vô cùng rực rỡ, thôn tính được một lượng lớn các thế lực thổ phỉ và lính đánh thuê trong vùng nên nhìn từ bên ngoài thì có vẻ huy hoàng như mặt trời nhưng thực chất vẫn vô cùng yếu kém. Toàn bộ môn phái có khoảng trên dưới ba ngàn người. Trong đó có hơn một ngàn người là đám đệ tử đời sống Luyện Khí kỳ mới chiêu mộ để làm tá điều trong các khu linh điền của môn phái, không có bất kỳ thứ gì đáng kể. Hai ngàn người còn lại thì có đến hơn một ngàn người là hàng binh, bọn họ vừa mới bắt được trong các cuộc thôn tính, cướp đoạt các tổ chức tán tu kia. Dùng từ một đám loạn quân, loạn tướng để chỉ cũng không phải là quá đáng. Thực sự có thể tin cậy và nói là tinh nhuệ chỉ có khoảng một ngàn binh lính của đội tinh binh Huyết Luyện và một vị tiên bối Kết Đan kỳ tọa trấn toàn môn phái kia mà thôi. Thực lực như vậy làm sao môn phái này có thể so sánh được với các môn phái khác trong vùng. Chẳng nói đâu xa, chỉ một môn phái đang chưởng quản vùng Sơn Đông này là Sơn Đông phái cũng có đến hơn một vạn đệ tử: mười bốn vị đại tu giả Kết Đan kỳ, trên một trăm tu giả Ngưng Dịch kỳ, còn lại là các tu giả Trúc Cơ kỳ và Luyện khi kỳ. Thực lực của bất kỳ ai trong đám đệ tử này cũng thâm sâu không thể tả. Đó là chưa kể đến đội quân mộ binh Phá Vân Quân lừng danh thiện chiến của bọn họ. Đạo quân này là một đội tinh binh thực sự do một chiến tướng đã đoạt được ngọc bài (một tu giả khi vượt qua được các vòng kiểm tra nghiêm ngặt và được công nhận là chiến tướng sẽ tùy theo trình độ thự lực mà được phải thẻ bài chứng thực danh phận, ngọc bài là một trong hệ thống các thẻ bài đó) chỉ huy. Khả năng chiến đấu của đội quân này không phải là một đám mộ binh xuất thân từ các đội thổ phỉ và lính đánh thuê như bọn gã có thể so sánh được.
Tại sao Hoàng và Thành Đạt lại đi so sánh giữa một môn phái vừa quật khởi như bọn họ với một môn phái khổng lồ và đầy thế lực như Sơn ĐÔng Phái. Đơn giản vì nếu như có ai, gai mắt vì những hành động liều lĩnh gần đây của Thành Đạt và muốn ra tay tiễu trừ bọn họ thì Sơn Đông Phái chắc chắn sẽ làm kẻ đi đầu tiên. Những môn phái khác với hành động của Thành Đạt chỉ có chút bất mãn và khó chịu. Nhưng Sơn Đông Phái thì lại coi đây là một hành động thách thức quyền cai quản toàn khu Sơn Đông của bọn họ. Thực vậy, việc một môn phái nhỏ bé như Thiên Linh Phái dám ngang nhiên đi ‘thu hoạch’ trong vùng họ quản lý mà không hỏi xin ý kiến của họ là điều mà Sơn Đông Phái không thể chấp nhận. Nếu họ bỏ qua cho bọn Thành Đạt thì họ làm sao còn có thể phục chúng, khống chế những môn phái khác trong vùng. Nhưng thứ khiến cho Sơn Đông Phái nghi ngại nhất lại là việc các đoàn đại điện của sáu đại môn phái nước ngoài sắp đến Tĩnh Thiên Quốc. Chúng không biết được rằng liệu sự chuyển mình này của Thiên Linh Phái có phải do có một thế lực nào đó chống lưng hay không và càng lo sợ nếu như Thiên Linh Phái cứ làm mấy chuyện lộn xộn như hiện nay mà vô tình lọt vào mắt xanh của một vị đại nhân vật nào đó trong đoàn đại biểu này. Nếu như vậy, nguy cơ mà bọn họ phải đối phó sẽ lớn hơn rất nhiều so với hiện tại.
“Xem ra bọn chúng muốn ta nằm im trong khoảng thời gian đặc biệt này.” Thành Đạt mỉm cười kết luận.
“Ông chủ anh minh!” Hoàng chỉ ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra được vấn đề và nhanh chóng buông lời tán dương, những lời tán dương lần này có chút thật lòng. Nhưng rồi gã ta lại tỏ vẻ ngần ngừ hỏi “Ông chủ! Vậy sắp tới chúng ta phải là sao đây ạ?”
“Làm sao?” Thành Đạt nhướn mày nhìn gã rồi trả lời “Đương nhiên là dùng số tài lực này để tăng cương chiêu mộ binh lực rồi. Cả đám hàng binh vừa thu về nữa, nhà ngươi hãy ra sức đốc thúc bọn chúng luyện tập thêm nữa đi. Thời gian của chúng không nhiều đâu.”
Nụ cười của Thành Đạt khiến Hoàng lạnh gáy. Gã ta vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi đại điện, đi làm việc được giao. Thành Đạt nhìn theo gã rồi nheo mắt lại. Không hiểu gã nghĩ cái gì trong đầu mà gương mặt khẽ cong lên thành một nụ cười đắc ý nhưng cũng không ít phần tàn khốc. Gã lấy ra trong người một lá truyền âm phù rồi lạnh lùng ra lệnh
“Gọi Cao Sơn”
Thiên Linh Phái chiêu mộ ‘mộ binh’! Tin tức này vừa lan ra lập tức khiến cho đám tán tu vô công rồi nghề và cả những tổ chức tán tu nhỏ yếu dúng động. Tình hình trị an Tĩnh Thiên Quốc bây giờ không quá tốt. Thổ phỉ giặc giã hoàn hành như chốn không người. Các thế lực lớn ngoài việc đem quân tự thủ, bảo hộ, quản lý thật chắc môn hộ thì không để ý đến bất kỳ việc gì khác. Đời sống của đám tán tu tầng lớp thấp này thực không khả quan chút nào. Kiếm được một mái nhà trú mưa trú nắng trong khoảng thời gian này thực sự là vấn đề đang khiến bọn họ đau đầu. Vì thế dù điều kiện đãi ngộ mà Thiên Linh Phái đưa ra hơi thấp so với bình thường nhưng vẫn có vô số tán tu đến đăng ký gia nhập. Tất nhiên, chất lượng của đám người này thì vô cùng tệ hại. Hầu hết đều thuộc loại lửng lơ, chân không đến đất mà cật chẳng đến trời, có giao cho việc gì thì cũng khó mà hoàn thành được. Đối với đám ‘tạp binh’ này, Thành Đạt cũng chẳng có ý định đầu tư nhiều tiền của cho chúng mà chỉ tặng cho chúng ít linh giáp, pháp bảo... cấp hai tầm thường rồi bắt chúng luyện tập những bài đơn giản, cho chúng làm quen với chiến trận đơn thuần và biết khiếp sợ quân uy, biết tuân theo quân kỷ. Đám tạp binh lên đến hơn ba ngàn tu giả có thực lực từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ này được gã chia ra làm hai đội quân gọi là Bắc Quân và Nam Quân. Khả năng chiến đấu của hai đội quân này đều có thể dùng hai chữ tệ hại để gọi nhưng không phải là không có giá trị gì cả. Vấn đề là ở kẻ chỉ huy kìa.
Trong lúc này, Thành Đạt lại một lần nữa bế quan. Từ sau khi đạt phát tài, gã đã lập tức từ nhiều con đường khác nhau tìm được một cuốn công pháp tu luyện tứ phẩm Thanh Tâm Quyết, rất thích hợp để kiềm hãm tâm tính bốc đồng của gã, để thay thế cho bộ công pháp tu luyện tệ hại trước đây của mình. Bộ công pháp này không chỉ có khả năng thanh tâm lọc khí, giúp người tu luyện thoải mái, dễ chịu vô cùng, tâm tư thêm phần lãnh đạm, ít bị ngoại cảnh tác động mà còn có tốc độ tinh tiến pháp lực rất mau chóng, khả năng đột phá bình cảnh tuyệt vời, hơn xa mọi công pháp tu luyện mà một tu giả Trúc Cơ kỳ bình thường có thể có được. Có công pháp tu luyện tốt, lại được sự hỗ trợ liên tục của đại lượng linh đan diệu dược, linh thạch chất lượng cao, Thành Đạt nhanh chóng hoàn thành việc đưa pháp lực bản thân đến cảnh giới cao nhất của Trúc Cơ kỳ. Bây giờ gã cần một khoảng thời gian ngắn để đột phá bình cảnh, tiến giai lên Ngưng Dịch kỳ.
Trong cả cuộc đời tu luyện của một tu giả, có ba thời điểm mấu chốt có ảnh hưởng quyết định đến cả cuộc đời tu luyện của họ là lúc Trúc Cơ, khi Kết Đan và khi Hóa Anh. Ngoài ba cửa ải gian khó, dù chất chồng đan dược cũng chưa chắc đã đột phá thành công này ra, các cửa ải khác, tu giả chỉ cần có đủ linh đan, linh dược cần thiết thì chẳng mấy chốc là sẽ đột phá được. Đương nhiên, tư chất của tu giả, chất lượng công pháp tu luyện cũng là một vấn đề quan trọng cần được tính đến ở đây. Thành Đạt tư chất tu luyện vốn không tệ, công pháp tu luyện lại thuộc hàng quý hiếm mà ngay cả đám để tự các môn phái như Sơn Đông Phái cũng chưa chắc có thể được phép tu luyện nên không lạ khi có thể nhanh như vậy đột pháp được đến bước này.
Pháp lực trong cơ thể Thành Đạt như những dòng suối nhỏ róc rách chảy khắp kinh mạch, liên tục bồi bổ cơ thể gã, bất kể ngày đêm. Đây là đặc điểm pháp lực của Trúc Cơ kỳ, pháp lực của mỗi tu giả không ngừng bồi bổ, cải tổ cơ thể, lọc bỏ tạp chất còn sót lại, ngưng đọng tinh chất, tăng cường sức mạnh cho nhục thân. Hiện tượng này diễn ra liên tục từ khi một tu giả trúc cơ thành công đến lúc tu giả ngưng dịch thành công thì chấm dứt. Thời kỳ trúc cơ đối với các tu giả giống như việc làm đất đối với nông nghiệp, làm càng kỹ thì càng tốt cho cây trồng. Các tu giả có thời gian trúc cơ lâu dài thì thường có thể chất rất mạnh mẽ và ổn định hơn rất nhiều so với các tu giả bỏ qua giai đoạn này. Đây cũng là lý do tại sao thiên hạ đều nói, Trúc Cơ kỳ là thời kỳ quan trọng nhất đối với mỗi tu giả, quyết định các bước phát triển tương lai của bọn họ, cũng vì nguyên nhân này mà thực lực của đám đệ tử môn hạ các đại môn phái, thế lực lớn thường mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các tu giả tán tu. Bọn họ có điều kiện và thời gian củng cố cơ thể hơn là những tu giả suốt ngày phải long đong khắp nơi kiếm ăn. Căn cơ của bọn họ vì vậy cũng vững chắc hơn và khả năng tiến bước đến tương lai cũng xa hơn.
Thành Đạt hiểu rằng nếu bây giờ gã vội vã ngưng dịch chính là hành động lấy đốt bỏ căn cơ của chính mình, khiến cho sự phát triển trong tương lai sẽ càng khó khăn và vất vả hơn nhưng gã không muốn chờ đợi. Cái cảm giác khó chịu khi tiếp xúc với lũ thủ hạ Ngưng Dịch kỳ khiến gã gần như phát điên rồi. Nếu như có thể, gã còn hi vọng bản thân lập tức kết đan hay hóa anh ngay lập tức, dù cho phải rút ngắn tuổi thọ của bản thân xuống cả trăm năm gã cũng chẳng hề luyến tiếc.
Thành Đạt uống một viên Ngưng Linh Đan, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, chuyên tâm tu luyện. Pháp lực của gã lưu chuyển không ngớt, theo một tốc độ nhất định, men theo kinh mạch, đổ vào đan điền. Tại đại huyệt này, pháp thuật của gã được sự hỗ trợ của dược lực của Ngưng Linh Đan bắt đầu tiến hành áp súc pháp lực dạng lỏng lại, dần dần dùng toàn đan điền giống như một cái máy nén đặc biệt, từ từ nén pháp lực toàn thân của Thành Đạt lại và chuyển hóa chúng thành một dạng thực thể khác, dạng hạch. Pháp hạch vừa được hình thành, trong đan điền lập tức giống như lỗ đen vũ trụ, điên cuồng hút lấy pháp lực xung quanh, trong đan điền, trong kinh mạch và cả linh khí xung quanh Thành Đạt nữa. Gã lập tức uống vào một viên Tụ Linh Tán, để cung cấp linh lực cho cơ thể và giúp linh hạch hút được nhiều pháp lực hơn nữa.
Từ đây có thể thấy rõ tại sao Trúc Cơ là một ải cực khó vượt qua mà Ngưng Dịch lại đơn giản và dễ dàng như vậy. Trúc Cơ là quá trình tác động đến toàn bộ cơ thể và pháp lực của một tu giả nhưng Ngưng Dịch thì chỉ quá trình tác động đến mỗi pháp lực mà thôi. Đương nhiên là sau khi sở hữu pháp lực to lớn hơn thì cả cơ thể và thần thức của tu giả đó cũng sẽ thay đổi, theo chiều hướng nào sẽ do đặc điểm công pháp tu luyện của tu giả đó quyết định. Nhưng chắc chắn sự thay đổi này không thể toàn diện và rõ ràng như Trúc Cơ kỳ. Từ bây giờ trở đi, Thành Đạt đã rời khỏi thế giới phức tạp của phàm giới để gia nhập vào thế giới pháp giới, thế giới mà pháp lực sung túc, pháp quyết mạnh mẽ, pháp bảo uy mãnh mới là những thứ quyết định thực lực của một tu giả. Sức mạnh và các khả năng của cơ thể giờ đã chỉ còn là những chỉ số phụ, không còn quá được coi trọng nữa.
Thành Đạt tiếp tục uống linh đan, liên tục cung cấp linh lực cho linh hạch đang hình thành kia, cho đến tận khi linh hạch bắt đầu có dấu hiệu ổn định thì gã lại uống tiếp một viên Dưỡng Linh Hoàn, giúp linh hạch củng cố độ ổn định và bền vững. Những linh đan này tuy đều là những linh đan đặc biệt cho phép uống liên tục trong một khoảng thời gian đặc biệt nhất định như khi trùng quan đột phá bình cảnh này, nhưng nếu uống nhiều như Thành Đạt cũng sẽ để lại không ít di chứng, nguy hiểm về sau. Đây cũng là lý do tại sao dù đã đạt đủ khả năng Ngưng Dịch nhưng rất ít tu giả có thế lực vội vàng đột phá bình cảnh ngay lập tức mà sẽ từ từ gia tăng pháp lực của bản thân đến độ bão hòa tuyệt đối để giảm thiểu tối đa việc sử dụng linh đan cung cấp linh lực cho cơ thể trong suốt quá trình này. Hơn nữa, sau khi Ngưng Dịch thành công, họ phải bỏ ra đến hàng mấy tháng liên tục tĩnh dưỡng, luyện hóa cho hết những tạp chấp, linh lực dư thừa còn sót lại trong cơ thể, diệt trừ hậu quả có thể lưu lại về sau. Chỉ có những tán tu, luôn luôn phải liều mạng, chỉ đi một bước, tính một bước mới điên cuồng phục dụng linh đan như ăn cơm lại không từ từ tĩnh dưỡng. Thành Đạt dù không phải tán tu nhưng cũng chẳng khác tán tu là bao, đặc biệt là bây giờ, gã đang bị thời gian thúc ép liên tục, nên cũng dùng những bí pháp đặc biệt, mạnh mẽ áp chế tạp chất và linh lực dư thừa trong cơ thể, vội vàng đi đến bước cuối cùng của quá trình ngưng dịch này: dung hòa hoàn toàn linh hạch vừa được hình thành vào trong cơ thể, dùng đặc tính của linh hạch để nâng cao thần thức của bản thân, tốc độ phản ứng, khả năng bảo hộ cơ thể của pháp lực... Xong đâu đấy, gã lập tức kết thúc quá trình bế quan, rời khỏi