Sứ giả của Thiên Phượng Cung tìm đến Thành Đạt cũng chẳng nhằm mục đích gì khác ngoài việc muốn gã quỳ gối phục vụ cho đại môn phái này. Thành Đạt khi gần như không có gì trong tay, nguy cơ tứ phía còn không quỵ lụy chúng thì đương nhiên bây giờ gã cũng chẳng có lý do gì để làm điều đó. Mặc dù vậy, Thành Đạt vẫn chưa thể làm mất lòng tổ chức này để tránh bọn chúng giở những thủ đoạn âm hiểm, bỉ ổi, ngăn trở ‘con đường’ của gã. Vì thế, một lần nữa, Thành Đạt phải dùng một lượng lớn tài liệu vật liệu quý giá để ‘đấm mõm’ tên sứ giả thối tha kia rồi dùng lời lẽ ngon ngọt nhè nhàng đuổi gã ta đi.
Tên sứ giả của Thiên Phượng Cung vừa cắp đuôi đi chưa được mấy ngày thì bọn Maria, Xích Hỏa lại tìm đến. Vừa nhìn thấy Thành Đạt, Maria hướng gã thản nhiên cười nói
“Nếu ngài Thành Đạt không ngại, xin mời quá bộ, đến chỗ chúng tôi một chuyến. Chủ tôi có chút chuyện hi vọng được trực tiếp đàm đạo với ngài.”
“Chủ của cô?” Thành Đạt cười nhẹ hỏi lại.
Maria liền nhớ ra khi trước chính cô đã từng nói cô là người ra quyết sách của tập đoàn yêu quái vùng Ngũ Sơn. Cô nàng yêu quái này cũng không vì vậy mà có chút ngượng ngùng nào mà thản nhiên nói tiếp
“Không sai. Người sẵn được vinh hạnh tiếp kiến ngài Thành Đạt đây là chủ nhân của tôi. Còn người đó là ai, tính cách ngoại hình thế nào, ngài Thành Đạt chỉ cần gặp là tự ngài sẽ biết.”
Đầu óc Thành Đạt khẽ chuyển một chút rồi với bộ mặt không đổi sắc, gã hững hờ nói
“Được. Dẫn đường đi.”
Dứt lời, Thành Đạt khẽ vung tay ra hiệu cho đám vệ sĩ rồi cùng với bọn họ thi triển pháp thuật bay khỏi khu doanh trại, tiến về phía một ngọn núi xa phía cuối chân trời.
Một lúc sau, đoàn người cùng nhau bay đến một ngôi nhà nhỏ nơi chân núi. Đó là một căn nhà được tạo lên nhờ ghét hàng chục tấm phên tre và lợp bằng những búi cỏ tranh phơi khô. Ngoài cửa, một chiếc chõng tre cũ kỹ, kẽo cà kẽo kẹt. Trên chiếc chõng, một ông cụ để tóc búi tó sau đầu đang ngồi bên một khay nước chè xanh thưởng thức phong cảnh thiên nhiên trước mặt. Nếu như không có đôi sừng hươu nhỏ nhô lên trên đầu và đôi mắt có màu ngũ sắc, bất kỳ ai cũng cho rằng đây chỉ là một ông lão bình thường đang yên hưởng những ngày cuối cùng của cuộc đời nơi sơn cốc.
“Anh Đạt. Mừng anh đã đến thăm căn nhà tuềnh toàng tạm bợ này của của tôi. Mời anh ngồi!”
Thành Đạt và đoàn vệ sĩ của gã vừa hạ cánh tiếp đất thì ông lão kia cũng đứng dậy, dời khỏi ghế ôn hòa cười nói. Nhưng cùng lúc câu nói hiền dịu đó được cất lên thì từ thân thể ông lão, một âm thanh chút chít như chuột rúc cũng vang lên. Tiếp đó, một đoàn quang hoa khẽ léo lên. Một con long xà toàn thân giống như được tạo thành từ cây cỏ, xanh mướt một màu tươi mát, rất dễ thương, hiện ra quấn quanh thân thể ông lão như một chiếc khăn choàng La Mã.
“Bản Mạng Linh Long!” Vừa nhìn thấy con rồng ‘nhí’ này, Thành Đạt không nhịn được khẽ thốt lên kinh sợ và dùng ánh mắt có ba phần ngưỡng mộ, bảy phần căm tức nhìn ông lão trước mặt kia mà tiếp “Thực không ngờ tại vùng Ngũ Sơn tầm thường này lại có một yêu quái có thực lực tương đương với Nguyên Anh kỳ đại tu giả, lại còn có huyết thống long tộc trong người như ông tọa trấn. Xem ra nếu không phải Tĩnh Thiên Quốc là vương quốc của tu giả và mối quan hệ giữa tu giả với yêu quái các vị chẳng tốt đẹp gì thì có lẽ ngôi vị hoàng đế Tĩnh Thiên Quốc chắc chắn không thoát khỏi tay ông được.”
“Ha ha ha… Anh Đạt quá lời. Quá lời rồi! Mời ngồi!” Lão yêu quái thản nhiên nói cười như không hề nhận ra những tia tà ý trong ánh mắt của Thành Đạt.
Thành Đạt không thể không ngoan ngoãn làm theo lời mời của lão ta. Bản mạng linh long không phải là linh thú phổ thông bình thường mà là do các yêu quái có huyết thống loài long xà trong truyền thuyết ngưng tụ thiên địa linh khí trong trời đất mà hóa thành, về bản chất nó cũng tương tự như một nguyên anh của tu giả tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ ngưng tụ pháp lực lại mà thành vậy. Bản mạng linh thú của các yêu quái và nguyên anh của tu giả… đều là những chiêu bài không thể giả tạo, chứng minh cho cảnh giới pháp lực, thực lực và địa vị của đại nhân vật đó. Lão già này… thực là một con quái vật chính cống, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đối đầu trực diện với lão yêu quái này trong bất kỳ hoàn cảnh nào đúng là việc ngu ngốc nhất mà Thành Đạt nên làm. Tốt hơn hết nên… hắc hắc hắc… Trâu bò dẫu mạnh đến đâu thì cũng chỉ là vật kéo cho con người, không thể khác được!
Đầu óc Thành Đạt lại chuyển nhanh. Hàng loạt ý tưởng điên khùng hiện ra và biến mất trong đầu gã trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi gã bước tới, ngồi lên chiếc chõng, đón lấy một tách nước chè của lão già yêu quái kia vừa cùng lão ta thản nhiên thưởng thức tách chè thơm, từ từ cảm nhận những dòng linh khí vô hình vô chất từ từ lan tỏa trong kinh mạch, kích thích từng tế bào thần kinh của gã. Một cảm giác sảng khoái, nhẹ nhàng, lâng lâng bao trùm khắp cơ thể.
“Chè này dở quá!” Thành Đạt thản nhiên bắt đầu cuộc khẩu chiến
“Ô…” Lão yêu quái ra vẻ ngạc nhiên “Chốn quê mùa lạc hậu, không có thứ lọt vào mắt khách quý. Làm chủ nhà, tôi thực lấy làm xấu hổ!”
“Vùng Ngũ Sơn không phải là nơi quê mùa, lạc hậu. Chỉ có ông là có vấn đề thôi.”
“Người già, đầu óc lú lẫn, không nhanh nhẹn bằng người trẻ. Tôi có vấn đề cũng không có gì là lạ!”
“Ông già hay trẻ không quan trọng. Chỉ cần ông còn là yêu quái. Chỉ cần ông còn sống tại cái thế giới tu giả chết tiệt này. Ông vẫn luôn là kẻ có vấn đề!”
“Té ra là do huyết thống của lão già tôi không tốt! Thực cảm ơn ngài đã cất công đến tận đây chỉ giáo.”
“Huyết thống là thứ nằm sâu trong huyết quản của ông. Trên đời này chẳng mấy ai biết được. Chỉ cần ông đừng khoe khoang với thiên hạ thì cũng chẳng ai thèm để ý. Chỉ cần khoác một cái áo đẹp lên thì bất cứ ai cũng có thể xưng là thần tiên!” Thành Đạt hững hờ ngửa bài, lộ rõ ý muốn chiêu dụ lão già này, cũng như thế lực dưới tay lão về dưới trướng.
“Áo đẹp chỉ có thể lừa được những kẻ ngu ngốc mà thôi.”
“Vậy là cũng đủ rồi!” Thành Đạt chẳng chút khách khí đốp luôn “Thiên hạ này vốn đầy dẫy những thằng ngu, chuyên hát theo nhịp của người khác. Chỉ cần có thể điều khiển được giọng ca chính thì cả dàn đồng ca sẽ hát theo ý ông.”
“Nói như ngài thì tôi phải mau chóng đi may mấy cái áo thật đẹp để mặc rồi!”
“Cứ tự nhiên tìm thợ may đi!” Thành Đạt nói đầy thách thức
“Hắc hắc hắc… Có lẽ tôi cũng không cần tìm thợ đâu nhỉ. Trong thiên hạ này thiếu gì những chiếc áo có sẵn chỉ chờ tôi mặc vào.”
“Làm như ông dám mặc những chiếc áo đó vậy!” Thành Đạt tiếp tục
“Tại sao không dám chứ?”
“Đừng giả ngu với tôi! Những điều tôi có thể nghĩ ra chẳng lẽ ông không nghĩ ra.” Thành Đạt tăng cường tấn công “Nếu ông muốn chết sớm, muốn toàn bộ bọn yêu quái nơi đây đi đời thì cứ việc tìm một chiếc áo nào thực đẹp mà mặc. Nhưng đừng quên một điều: bọn khốn đó là một lũ ngu. Chúng định cai trị cả một đất nước, một lãnh địa rộng lớn theo kiểu cách một lão phú ông cai quản một trang viện. Chúng tuyệt đối không dùng bất kỳ ai mà chúng không tin tưởng, không tin tưởng bất kỳ ai không phải thân tín của chúng, không quỵ lụy chúng, dốc lòng dốc sức vì chúng. Ông nghĩ rằng lũ ròi bọ đó sẽ chấp nhận các chủng loại phi nhân các ông, sẽ cho các ông mặc những chiếc áo diêm dúa của chúng? Đừng bao giờ quên! Ông là một thanh bảo kiếm sắc bén. Bất kỳ vị bá chủ nào trên thế giới này cũng mong muốn sở hữu ông trong bộ sư tập của chúng nhưng đồng thời cũng luôn sợ hãi ông, úy kỵ ông. Ông hiện tại cần một đối tác như thế nào đây? Đó là một người có thể giải quyết tình trạng bi đát của ông hiện nay, có đủ danh vọng để giúp ông che đi huyết thống yêu quái của mình, có đủ ý chí để coi thường cái thực lực yêu quái Nguyên Anh kỳ tu giả của ông. Người đó chính là tôi!”
“Thực vậy sao?” Liền lúc đó, một giọng nói ngọt ngào bỗng vang lên từ trong ngôi nhà nhỏ. “Ngài thực sự có thể che chở cho chúng tôi sao? Thanh danh của ngài đã lớn đến mức có thể thuyết phục các tu giả khác tin rằng chúng tôi đã trở thành thuộc hạ của ngài sao?”
Trong sự kinh ngạc của Thành Đạt, một sức mạnh ghê gớm, hung hãn ập đến khiến cho gã không tự chủ nổi, bất giác ngồi phịch xuống chõng. Toàn thân gã, mồ hôi lạnh bất giác toát ra như tắm.
Nguyên Anh kỳ tu giả! Lại thêm một yêu quái nữa có thực lực tương đương với nguyên anh kỳ tu giả đang có mặt ở đây!
Thành Đạt hoàn toàn sững sờ khi nhận ra được điều khủng khiếp này. Gã hoàn toàn không nghĩ tới việc một mảnh đất nhỏ bé như vùng Ngũ Sơn này lại có thể có đến ít nhất hai vị đại yêu quái thực lực thâm sâu khó dò đến như vậy ẩn thân và càng kinh hãi hơn khi nhận ra phần nào đó sức mạnh những thế lực khủng khiếp có thể ép bọn yêu quái này phải im hơi nặng tiếng, sống ẩn dật qua ngày đoạn tháng tại đây. Lục Đại? Không thể. Các môn phái này chỉ có từ một đến ba vị tu giả Nguyên Anh kỳ cùng vài chục tu giả Kết Đan kỳ tọa trấn mà thôi. Vậy thì ai?... Ai trên đời này có thể có sức mạnh kinh khủng này!
Đôi môi của Thành Đạt trong phút chốc bỗng cong lên, tạo thành hình một nụ cười hưng phấn.
Thú vị! Thực sự rất thú vị! Thêm một điều bí mật tuyệt diệu nữa đang chờ gã khám phá! Thêm một trò chơi đầy bí ẩn, nguy hiểm, hứa hẹn nhiều điều hấp dẫn nữa đã hiện ra. Thế giới này thực thú vị!
“Ha ha ha…” Thành Đạt cười một tràng dài rồi đứng phắt dậy, dõng dạc nói “Không ngờ các vị lại béo mập đến mức độ này. Thú vị! Thú vị! Dạ dày của tôi hiện tại quả thực không thể tiêu hóa các vị được. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc các vị có giá trị sử dụng lớn hơn rất nhiều ước vọng xa vời nhất của tôi trước nay. Hiện tại tôi chưa đủ sức che chở cho các vị nên cũng không có ý định sử dụng đến các vị. Đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng vẫn câu nói cũ. Trên thế giới này, chỉ có mình tôi là người duy nhất có thể cho các vị một mái che và một tương lai yên ổn. Đó là điều mà không một ai trên thế giới này có thể đem đến cho các vị! Hiện giờ tôi nghĩ chúng ta nên chính thức bàn việc hợp tác với nhau để khai thác và quản lý vùng Ngũ Sơn này cho tốt thì hơn.”
“Cùng cai quản nơi này?” Cô nàng yêu quái Maria vẫn đứng yên lặng nãy giờ nghe Thành Đạt nói vậy thì cau mày khó chịu phản đối “Tôi tưởng rằng chúng ta đã nói rõ là chúng tôi hi vọng rằng ngài có thể rút khỏi vùng này rồi mà!”
“Thôi nào cô bé!” Thành Đạt bật cười phản pháo “Cũng giống như ta không thể tiêu hóa được các người thì các người cũng đâu thể tiêu hóa được vùng Ngũ Sơn này. Đừng có ôm khư khư mớ tư tưởng độc chiếm cũ rích đó trong đầu nữa. Chỉ có hại cho các cô mà thôi!”
“Lời nói của anh Đạt thực quá mức thú vị!” Lão già yêu quái kia lại lần nữa lên tiếng “Xin được rửa tai, cung kính lắng nghe.”
Thành Đạt cười nhẹ rồi thản nhiên trình bày đại kế hợp tác khai thác và quản lý vùng Ngũ Sơn giữa hai bên. Lão già yêu quái càng nghe càng gật đầu đồng tình vừa âm thầm thở dài tiếc hận. Những việc mà Thành Đạt nói ra kia vốn chẳng phải là việc cao siêu, viển vông gì mà chỉ là những phương pháp bình thường mà các nhà quản trị sử dụng để quản lý và khai thác tiềm năng kinh tế của một vùng đất mà thôi. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể tự mình thực hiện những phương pháp quản lý đó được. Bọn họ là yêu quái còn xung quanh họ là tu giả. Chỉ một vấn đề nhỏ nhoi này thôi cũng đủ để cho bọn họ không thể làm rất nhiều việc, cho dù là việc đơn giản đến đâu đi chăng nữa.
Vùng Ngũ Sơn là một vùng đất trù phú, giàu có và đông dân, là căn cứ địa rất tuyệt hảo cho bất kỳ ai muốn gây dựng việc lớn. Nhưng vì kẻ nắm quyền thống trị ở đây là một tập đoàn yêu quái, không được người dân thừa nhận nên bọn họ không có cách nào có thể huy động người sức của cả vùng, càng không nói đến việc thu phục nhân tâm hay thắt chặt quan hệ tình cảm, lợi ích với các thế lực khác cũng như xác định địa vị thống trị thực sự của họ trong lòng dân chúng Ngũ Sơn. Nói cách khác, vùng Ngũ Sơn này tuy đúng thực nằm dưới tay của tập đoàn yêu quái hùng mạnh này nhưng cũng có thể nói vùng Ngũ Sơn hiện tại là một vùng đất vô chủ. Sự xuất hiện của Thành Đạt đã bổ khuyết cho nhược điểm chính yếu của những những kẻ thống trị ở đây. Thành Đạt là một tu giả hơn nữa còn là một tu giả đầy danh vọng và được các thế lực lớn công nhận là chủ nhân của vùng Ngũ Sơn. Chỉ với ‘bộ áo khoác hào nhoáng’ đó, Thành Đạt chẳng mất mấy công sức để khiến cho đám tu giả nơi đây nhanh chóng quy thuận. Sau khi bịt được mõm mấy thằng cha lắm mồm thích phân biệt chủng tộc tại vùng Ngũ Sơn, Thành Đạt lập tức tiến hành bước tiếp theo để có thể triệt để khống chế và khai thác lãnh địa này.
Trước đây, dưới sự cai trị có phần ngu ngốc của đám yêu quái Ngũ Sơn, khu vực này gần như bị phong bế, cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Cả một vùng đất rộng lớn phì nhiêu, giàu có, đông dân mà không có lấy một cơ nghiệp nào của các tập đoàn kinh tế lớn, thậm chí ngay cả những hoạt động giao thương, buôn bán cũng chỉ do các nhà buôn nhỏ lẻ, tiền ít vốn ngắn đảm trách. Điều này khiến cho kinh tế của toàn vùng vô cùng bạc nhược, yếu kém. Các ngành công, nông thương nghiệp đều đình đốn, không phát triển được. Hiện tại, khi lên nắm quyền quản lý, Thành Đạt lập tức phá bỏ lớp màn cấm vận này. Danh tiếng và những mối quan hệ của gã lúc này lập tức phát huy tác dụng vô cùng tuyệt hảo. Trước nhất phải nói đến gã đại thương nhân Giao Thủy, không biết gã ta từ con đường nào mà biết trước được thông tin Thành Đạt sẽ nắm vùng Ngũ Sơn trong tay từ lâu nên đã tập trung một lượng lớn vốn liếng. Ngay khi Thành Đạt mở cửa Ngũ Sơn, lão ta và đám đối tác lập tức lao vào đây, sục sạo khắp nơi như những con chó săn, đào móc cả vùng để tìm kiếm những thứ mà bất kỳ ai cũng phải thèm khát. Một cuộc ‘khai quật’ vô cùng tốn kém mà đầy ‘quả ngọt’! Đương nhiên, sau đó, Giao Thủy cũng bắt đầu thiết lập cơ ngơi, làm ăn lâu dài tại Ngũ Sơn. Nối bước theo chân lão ta là một loạt những thương nhân luôn sẵn sàng làm tất cả vì tiền. Thương mại, kinh tế và đời sống người dân của vùng đất này cũng nhanh chóng chuyển mình theo. Danh tiếng, quyền lực của Thành Đạt cũng nhanh chóng leo lên một tầng cao mới.