Tuy rằng cô đang bị trúng thuốc nhưng vẫn dư sức hạ đo ván cái tên công tử bột èo ot suốt ngày chỉ biết ăn chơi này. Tiện tay, Hạ Lẫm đạp mạnh vào thằng em út của hắn
một cước, cước này là tuyệt chiêu mà Hạ Lâm hay dùng khi gặp phải kẻ biến thái, so với bị cắt mất còn đáng sợ hơn.
Triệu Thái Tú ăn đau tới nỗi đang ngất cũng tỉnh lại, hắn hét lên một tiếng như heo bị cắt tiết. Xong, lại ngất lần hai.
Hừ, sau này xem hắn còn đi hai con gái nhà lành được nữa không? Tất cả quá trình chỉ diễn ra đúng mười giây. Bỏ qua Triệu Thái Tú đang nằm quần queo dưới đất, Hạ Lâm đi nhanh về phía ban công. Thuốc trong người cô lại phát tác rồi, cô cần tìm một nơi trú ẩn. Trong trường hợp này, lối đi ra ban công tuy nguy hiểm nhưng vẫn là an toàn hơn. Chứ ra cửa chính, ai biết bên ngoài cô sẽ đụng phải người nào chứ. Không may gặp phải ba mẹ nuôi thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Đứng giữa ban công quan sát, Hạ Lẫm thấy phòng bên phải đang sáng đèn có nghĩa là có người ở. Còn phòng bên trái tối om, chắc là không có khách ở hoặc là đã đi ra ngoài, có loại trừ khả năng người ta đã ngủ, bởi giờ này còn rất sớm, chẳng có ai ngủ
vào giờ này cả.
Mặc kệ thế nào, cứ qua đó trước. Nếu chẳng may có thất thân thì cũng là cô chủ
động, còn hơn là bị cái gã èo oặt biến thái kia làm nhục.
Cũng may, phòng ốc ở khách sạn Sơn Linh được xây dựng theo kiểu ban công bán
liền kề. Hai cái ban công chỉ cách nhau hai gang tay. Người muốn qua chỉ cần bước
qua lan can là có thể đi qua phòng bên cạnh rồi. Tuy rằng, người bước qua không cần thận có thể bị rơi xuống dưới với độ cao một trăm mét. Nhưng mà không sao, chỉ cần cẩn thận một chút là được. Cái này không đáng lo.
Cô làm được! Hic! Sao tới lúc quan trọng thì cả người cô lại rũ rượi ra chứ? Cả người Hạ Lâm lúc này chẳng còn chút sức nào, đầu óc mơ màng, hai mắt dần mờ đi. Muốn nhấc chân
leo lên cũng là một chuyện khó khăn, chứ đừng nói là đứng trên can lan rồi bước
qua...
Chắc là đến lúc thuốc phát tác hết công suất đây mà...
Phải mất một lúc, Hạ Lâm mới cố gắng vớt vát được chút lí trí còn lại, dùng đôi chân không ngừng run rẩy bước qua lan can. Cái này mà không cẩn thận, sơ sẩy một cái là rơi xuống thịt nát xương tan như chơi.
Cuối cùng, cô cũng trèo xuống... Thành công!
Chỉ là một động tác bình thường mà như hút hết năng lượng trong người Hạ Lâm, cô nằm bẹp dí dưới đất, không còn sức để lết đi chứ đừng nói là bước. Rõ ràng cả người
xụi lơ mà trong người lại cứ như có quái vật thức dậy, thở dốc một cách dồn dập.
Mẹ nó chứ, cứ tiếp tục thế này thì cô chết mất.
Cái thứ thuốc chết tiệt! Khó chịu, nóng bức, đau đớn bí bách mà không thể làm gì.
Hạ Lâm cảm thấy rất rất rất bất lực, nghĩ tới những chuyện xảy ra trong thời gian này, cô uất ức đến chảy nước mắt. Rõ ràng cô chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi thôi mà, có cần phải đối xử với cô như vậy không???
Dương Đình Thiên vốn xuất thân từ gia đình quân nhân, lại lớn lên trong quân đội, nhờ thời gian tôi luyện, các giác quan của anh đặc biệt nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều lần. Đồng thời, vì công việc yêu cầu anh luôn phải bật chế độ cảnh giác 24/24. Chỉ cần xung quanh có tồn tại điều đáng ngờ anh đều dễ dàng phát giác
ra được.
ALT
Ngay lúc vừa mở cửa phòng đi vào, Đình Thiên đã phát hiện ra, đằng sau bức tường ngăn ban công kia, có tồn tại sự sống. Sự nguy hiểm của loài thú săn mồi nhanh chóng tích tụ trong ánh mắt.
Đã quen hành động trong bóng tối, Đình Thiên không bật đèn, tay rút súng bên hông ra, chân di chuyển tới cửa ban công nhẹ như gió lướt, từ đầu tới cuối không hề có một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất.
Khi một tay anh mở cửa, bật đèn, tay kia cũng chĩa súng về hướng phát ra hơi thở của con người, ba hành động liên tiếp diễn ra chỉ trong tích tắc.
Ban công nhanh chóng sáng đèn, soi rõ mọi ngóc ngách, cả một con kiến cũng có thể nhìn thấy. Nhưng anh lại không thấy kẻ đáng nghi nào, chỉ thấy một cô gái nằm nghiêng người co quắp thân thể không ngừng run rẩy lại cứ như cô đang cố chống
chọi lại thứ gì đó. Chiếc váy màu thanh thiên trên người cô gái càng khiến cô trở nên yếu đuối mỏng manh.
Một phần mái tóc phủ lên một bên mặt, nhưng cũng không thể thể che hết dung mạo
xinh đẹp nhợt nhạt và bờ môi bị cô cắn đến mức rách da. "Hạ Lâm?" Vừa nhìn rõ mặt cô gái, Đình Thiên lập tức thu súng lại, vẻ mặt nguy hiểm lập tức tan
biển. Anh nhanh chân bước tới không chần chừ bế cô ngồi lên. Anh mở miệng gọi tên cô lần nữa:
"Hạ Lâm, em sao vậy?"
Sao lại xuất hiện ở đây? Còn bộ dạng vật vã này là sao? Bất ngờ bị ôm, cơ thể Hạ Lâm theo phản xạ cứng đơ, đôi mắt đang nhắm chặt vội vàng mở to. Vừa nhìn rõ người trước mặt, sự căng thẳng trong cô được thả lỏng, đối
môi rướm máu bất giác mỉm cười, thốt lên:
"Thầy...?"
Là ảo giác phải không? Sao thầy lại xuất hiện ở đây được. Nhưng cho dù là ảo giác thì cô cũng tình nguyện trầm luân. Cô không chịu được nữa rồi. "Em... khó... chịu lắm." Giọng cô khản đặc, đứt quãng nhưng lại mang theo sự qutến
rũ mời gọi.
Nói xong, hai tay cô đã đưa lên sờ soạng ngực anh.
Giờ đây, lí trí của Hạ Lâm đã bị dục vọng cắn nuốt hoàn toàn. Cái ôm của Đình Thiên chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, cơ thể vốn rã rời lúc này lại như cây dây leo bám. chặt lên người anh, hơi thở dốc nặng nề, cổ họng vô thức phát ra những tiếng rên
nhạy cảm. Thứ thuốc này thật đáng sợ, nó có thể biến một cô gái đơn thuần thành một yêu tinh
sa đoạ.