• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, cô xoay người đi nhanh vào trong nhà. Cô sợ nếu còn tiếp tục đứng đó, bản thân sẽ không chịu nổi mà nổi điên đánh người mất. 

Đứng bên ngoài, Trần Cao Danh nhìn theo bóng dáng nhỏ ấy khuất dạng, trong lòng ngoài áy náy ra thì không còn gì. Trước đây cậu cứ nghĩ là mình thích Hạ Lâm, nhưng sau khi gặp Bảo Thư, bên cô lâu ngày, cậu mới phát hiện ra, người cậu yêu là Bảo Thư. Còn thứ tình cảm cậu dành cho Hạ Lâm không phải là tình yêu, mà đó chỉ là cảm kích 

mà thôi. Cảm kích vì bao nhiêu năm nay Hạ Lâm đã luôn giúp đỡ cậu khi cậu gặp khó 

khăn. 

Thấy người yêu cứ nhìn mãi vào trong, Hoàng Bảo Thư không vui, khó chịu trong lòng, bên ngoài vẫn là vẻ tiểu thư gia giáo, thuỳ mị. Lay nhẹ tay người yêu, lí nhí nói: 

"Anh Danh... em không biết hai người quen nhau... không biết anh là bạn trai của chị 

Lâm... nếu em biết, em sẽ không giành với chị í đầu. Làm sao bây giờ, chắc chị đang 

rất buồn và đau khổ, hay để em vào an ủi và xin lỗi chị Lâm nha. Chứ thấy chị í như 

vậy, em khổ lắm..." 

Nói xong, nước mắt đã như trân châu thi nhau chảy ra. 

Vừa thấy người yêu mình khóc, chút áy náy trong lòng Trần Cao Danh giành cho Hạ Lâm cũng biến mất. Cậu ta vội vàng lau nước mắt, an ủi người yêu: "Đừng khóc, em không có lỗi gì cả. Em đừng tự trách mình. Là tại anh, tất cả là tại anh, không tốt. Nếu anh nói rõ chuyện này với Hạ Lâm sớm hơn thì em đã không phải khó xử như vậy. Anh xin lỗi." Cậu ta xiết chặt vòng ôm. Thấy người yêu khóc thế này, đau lòng không thôi. Nói sao 

thì Hạ lẫm và Bảo Thy cũng là chị em chung một nhà. Sớm tối đều chạm mặt nhau, chắc chắn sẽ vì chuyện này mà khiến cả hai khó xử, bất hoà. Lẽ ra trước khi tỏ tình với Bảo Thư, cậu ta nên tìm Hạ Lâm nói chia tay mới phải. 

Hoàng Bảo Thư rúc sâu vào ngực người yêu, khóc đến nỗi bờ vai run rẩy. Nhưng đâu ai biết, giấu dưới mái tóc mềm mượt kia là ánh mắt tràn đầy đắc ý, âm hiểm, cao ngạo của người thắng cuộc. Hừ, muốn giành với tao? Không có cửa đâu. Cóc ghẻ mãi mãi chỉ là các ghẻ, muốn 

ăn thịt thiên nga, đầu dễ thế. 

Chạy thẳng lên phòng, sức lực Hạ Lâm như bị hút cạn sau khi gồng mình hết sức để không gục ngã giữa đường. Vừa đóng cửa, cô ngã quy dưới chân cửa, nước mắt thi nhau rơi, cũng quên luôn bữa sáng của mình. Trái tim cô như bị ai bóp chặt, đau lắm! Tình yêu của cô... mối tình đầu bốn năm quen biết, ba năm yêu đương giờ đã hết 

rồi... 

Hết thật rồi... 

Chấm dứt rồi... 

Tại sao lại như vậy? 

Cao Danh... người con trai mang ánh sáng niềm vui đến cuộc đời hẩm hiu của cô, người đã cùng cô lớn lên suốt bảy năm qua, cùng cô chia sẻ bao vui buồn của những năm tháng thanh xuân giờ đã thay lòng đổi dạ rồi... 

Sao bạn gái mới của anh không phải ai khác mà lại là Bảo Thư kia chứ? 

Ông trời có cần trêu ngươi như vậy không? Chưa bao giờ cô từng nghi ngờ, Cao Danh sẽ thay lòng đổi dạ. Cô luôn tin tưởng anh 

tuyệt đối, luôn nghĩ rằng cho dù đàn ông trên thế giới này đều sẽ phụ bạc thì anh vẫn 

chung thủy với cô. Nhưng giờ cô mới biết, cô sai rồi... 

Làm gì có tình yêu nào vững bền khi thân phận hai người không tương xứng chứ. Anh 

giờ là phượng hoàng. Còn cô mãi mãi chỉ là chú chim nhỏ thôi. Phượng hoàng bay lên cành cao, còn chim nhỏ mãi mãi ở tầng lá thấp nhất của cây cổ thụ... 

Sau mỗi lần bị ba mẹ nuôi lẫn bà nội mắng, Hạ Lâm cũng biết được, cô vừa sinh ra đã bị mẹ ruột bán cho họ nuôi, cho cô ăn mặc, nuôi nấng cô nên người. Tuy rằng mục đích mua cô của họ là vì hiếm muộn con cái, không xuất phát từ tình thương, nhưng 

cũng không thể thay đổi được sự thật, cô là do họ Hoàng nuôi nấng. Vì ơn dưỡng dục lớn hơn biển cả này, Hạ Lâm luôn nhường cô em gái ít hơn mình 

một tuổi. Chỉ cần thứ nó muốn, cô đều không giành và cũng không được phép giành. 

Lần này cũng vậy, Hạ Lâm dù rất đau đớn, nhưng cũng phải buông bỏ. Nhưng mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hạ Lâm đã cố dằn lòng xuống, xem 

như không có chuyện gì, vậy mà con nhỏ Bảo Thư lại cứ cố tình gây sự. Vừa đi chơi về, nó đã lượn lờ trước mặt Hạ Lâm, dùng giọng cao vút giễu cợt: "Không ngờ nha, thứ cóc ghẻ bị mẹ ruột bán đi như mày lại dám đi dụ dỗ anh Cao Danh. Mày tưởng đũa mốc có thể chòi được mâm son đấy à. Thứ như mày, chỉ đáng 

lấy kẻ ăn mày thôi." 

Hạ Lâm đã quen bị nó châm chọc vậy rồi, giờ chẳng để ý nữa. Thứ cô quan tâm chính là thái độ tỏ vẻ như đã biết trước quan hệ của cô và Cao Danh kia. Cô mặt lạnh 

hói: 

"Mày đã sớm biết tạo và Cao Danh quen nhau rồi đúng không?" "Ừ, tao biết trước đây, thì sao? Là tạo cố tình tiếp cận anh ấy đấy, thì sao, mày làm được gì tao? Chỉ cần thứ tao muốn, thì đều sẽ nằm trong tay tạo cả thôi." 

Thì ra là như thế. Hạ Lâm biết chuyện không phải trùng hợp thể mà. Bên ngoài cửa có tiếng xe hơi chạy vào. Ba mẹ nuôi về rồi. Cười lạnh một tiếng, Hạ Lâm không muốn đứng đầy tiếp tục câu chuyện vô bổ nữa, cô xoay người muốn rời đi. Chứ còn tiếp tục đứng đây, thể nào lát nữa cũng có chuyện. Hoàng Bảo Thư như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Lâm, ngay lúc cô vừa xoay người, con nhỏ bỗng tiến tới bàn, cầm lấy ấm trà, đổ lên người mình. "A..., chị... chị làm gì vậy?" Trong nhà bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh, Hạ Lâm đang bước cũng phải dừng lại. Quay qua phía trước thấy người Bảo Thư ướt nhẹp, trong đầu cô vang lên hai chữ "xong rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK