Hạ Lâm không còn gì để nói, bọn họ trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Cô cũng chẳng buồn so đo với họ, chọn vài bộ đồ mình thích rồi nhanh chóng thanh toán. Tuy là đồ hiệu, nhưng không phải cô không có tiền, số tiền cô kiếm được từ làm clip trên
YouTube mỗi tháng cũng rất khá.
Cơ mà tới khâu thanh toán, Đình Thiên lại giành trả mất. "Thầy không cần trả giúp em, em có thể tự trả được. Thầy như vậy làm em áy náy." Hạ Lâm không được thoải mái trong khoản này. Mấy hôm nay cô đã nhờ anh rất
nhiều, còn tạm trú ở nhà anh, giờ mà để anh trả tiền mua sắm cho mình nữa, cô thật
sự không nhận nổi.
Đình Thiên quay lại, hờ hững nói: "Tôi không trả cho em, tôi chỉ đang tiêu tiền cho vợ tương lai thôi."
AC!!!
Hạ Lâm đỏ mặt đơ như bức tượng. Thầy thật biết đùa.
Trêu quá đáng thật chứ. Không sợ cô sẽ hiểu lầm à?
Có một số người, rất kiệm lời, lúc nào cũng ngậm miệng như ngậm kim cương. Nhưng đã mở miệng thì câu nào câu đấy có lực sát thương ngang Boss cấp cao. Điển hình chính là ông thầy vô nhân tính của cô đây. Tuy là vậy, nhưng thấy chưa bao giờ trêu cô kiểu như vậy. Xem ra, trình độ của thầy đã được nâng lên cấp biến thái rồi. Cỡ dân thường như cô sao có thể đối chọi lại được thầy chứ, thôi ngậm miệng lại cho lành.
Có điều, nhờ có bộ mặt đẹp trai ngất ngây con gà tây của Đình Thiên, Hạ Lâm đi tới đâu, được đãi ngộ tốt tới đó, việc mua đồ cực kỳ thuận lợi. Đi một vòng đến hết buổi sáng, cuối cùng cũng mua xong. Thành phẩm là một đống túi to nhỏ trong tay Đình Thiên. Nhiều như vậy anh cân hết, không cho Hạ Lâm xách một món nào. Lần đầu tiên Hạ Lâm được trải qua cảm giác đi mua đồ mà không cần phải xách. Trước đây tuy Trần Cao Danh là bạn trai cô, nhưng lúc ấy cậu ta còn ở với bà ngoại, nhà lại nghèo, phải đi làm thêm suốt, ngày nghỉ cũng đi, Hạ Lâm chẳng bao giờ được cùng cậu ta đi chơi hay mua sắm. Thời gian hai người gặp nhau chủ yếu là ở trường.
Nửa năm trước, đứa con trai lớn của nhà họ Trần bị tai nạn qua đời, không còn người kế nghiệp, Trần Quang Vinh mới nghĩ tới đứa con riêng với tình nhân bị vứt bỏ bên ngoài bấy lâu, cho người nước Cao Danh về, dạy dỗ làm người thừa kế, chuyển cậu ta sang trường danh tiếng học cho hợp với thân phận. So với lúc đi làm thuê, cậu ta còn bận hơn gấp mấy lần. Số lần Hạ Lâm gặp cậu ta ít đến thảm thương chứ đừng nói là cùng đi mua sắm, ăn uống như những cặp đôi yêu nhau khác.
Xuống tới gara, Hạ Lâm tự vào trong xe ngồi, chờ Đình Thiên bỏ đồ vào trong cốp hết rồi trở lại, cô mới nói:
"Thầy có thể đưa em đến số 84, đường X không? Em có đồ cần lấy."
"Ừ."
Đình Thiên không hỏi gì hết, nhấn ga, cho xe chạy đi. Nơi đó không xa lắm, xe chạy
hai chục phút là tới. Đình Thiên đỗ xe bên đường chờ Hạ Lâm, để cô tự vào. Bề ngoài, đây là một quán cà phê phong cách năng động, trẻ trung. Nhưng thực chất, nó chỉ là trá hình. Công việc thật sự đằng sau lớp vỏ bán đồ uống là làm giấy tờ thủ
tục xuất cảnh theo kiểu lách luật, nhanh gọn, không rườm rà. Nhất là những người
không có đủ giấy tờ tuỳ thân để tới cục hành chính đăng ký. Người tới đây chỉ cần có
chứng minh thư và... nhiều tiền.
Công việc của Đình Thiên yêu cầu phải nắm rõ địa bàn, cái nơi này anh nắm khá rõ
thông tin.
Hôm trước khi anh hỏi Hạ Lâm làm thủ tục xong chưa, cô nói đang làm. Nên lúc Hạ Lâm nói muốn đến đây, anh biết ngay cô tới làm gì. Với hoàn cảnh của Hạ Lâm, muốn xuất cảnh, đến chỗ này làm thủ tục là thuận tiện nhất.
Có điều để tìm được nơi này không phải dễ, ngoài có tiền ra còn phải có quan hệ. Không biết cô nhóc này làm thế nào mà lại biết được chỗ này...? Thái Minh Tường ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình camera trước cửa với vẻ mặt tập trung nghiên cứu. Ngay cả lúc Hạ Lâm đi vào, anh ta cũng không nhìn cô, chỉ hất cằm vào màn hình, hỏi: "Ê Cưng, tên đi cùng em là ai thế?" Hạ Lâm ngồi xuống ghế, không để ý nói: "Người quen, anh hỏi làm gì? Đừng nói là anh thích người ta nha" Thái Minh Tường lập tức giãy nảy lên, ôm ngực nói: "Nói bậy, anh đây là đàn ông 100% nha. Chỉ là anh thấy tên này không phải dạng vừa, ánh mắt tĩnh lặng như thú đang săn mồi này, trông rất nguy hiểm. Người như vậy em không nên tiếp xúc nhiều, anh nói thật đấy"
Hạ Lâm khinh bỉ nhìn anh ta: "Xin nhờ, người ta nguy hiểm thì sao, có bằng anh không?" Người ta có nguy hiểm mấy thì cũng không bằng ông chủ sở hữu mười lăm quán bar, mười bảy sòng bài quốc tế như anh ta. Người luôn dẫm xác người để sinh tồn. Thái Minh Tường nghẹn họng, yếu ớt chống trả "Anh nguy hiểm là do hoàn cảnh bắt buộc, với lại anh cũng đâu có làm hại người thân xung quanh đâu." "Vậy sao anh chắc chắn người ta sẽ làm hại người thân xung quanh. Bớt nói nhảm đi, đồ của em đâu?"
Hạ Lâm mất kiên nhẫn chặn luôn họng Thái Minh Tường. Cái logic dở người của anh ta, thật sự hết thuốc chữa rồi.
Thái Minh Tường còn muốn nói, lại thấy ánh mắt nghiêm túc của Hạ Lâm, đành nuốt xuống bụng lại. Làm bộ uỷ khuất mở ngăn tủ lấy một cái phong bì ra cho cô. Nếu không phải Hạ Lâm biết anh ta được khá lâu, chắc chắn đã bị cái vẻ mặt như nai tơ này lừa rồi.
"của em đây"