Mà Hạ Lâm lần đầu thấy cách đối xử của Đình Thiên với cấp dưới của mình, trong
lòng cảm thán không thôi.
Thầy thật lãnh đạm. Cơ mà...
"Thầy không nên lạm dụng binh quyền vì một công dân nhỏ nhoi như em. Em gánh
không nổi đâu." Hạ Lâm đảo mắt nói.
Đình Thiên lại tỏ ra không sao, giọng điệu hợp tình hợp lí nói: "Em cũng vừa nói mình là một công dân còn gì. Trách nhiệm của một người lính chính là phục vụ nhân dân. Cho nên việc để cậu ta mang đồ ăn tới cho em cũng là lẽ
thường tình, không phải lạm dụng"
... Như vậy cũng được sao? Hạ Lâm không biết phải nói gì để phản bác, lí lẽ này cô không theo nổi. "Đừng nói linh tinh nữa, mau ăn cháo đi." Đình Thiên vừa nói vừa mở nắp chiếc hộp lấy ra một tô cháo còn nóng hổi thơm phức. Anh dùng muỗng đảo đều tô cháo một lượt, sau đó rất tự nhiên mà nếm thử, thấy mùi vị không tồi mới múc một muỗng, thổi thổi, cuối cùng đưa đến trước miệng
Hạ Lâm. Thản nhiên nói:
"Há miệng ra"
Hạ Lâm vừa bị một loạt động tác kì lạ của anh làm cho khiếp sợ, lúc này càng hoảng
hơn, vội nuốt nước bọt, khó khăn nói:
"Không cần đâu thầy, em tự ăn được" Nội tâm lại không ngừng gào thét, thầy hôm nay bị ma nhập hả? Sao dịu dàng một
cách kỳ quái thể?
Đình Thiên không nói gì, chỉ ném cho cô ánh mắt "không thích tôi đút sao" làm cô nhóc câm nín, không dám họ he phản kháng nữa, bất đắc dĩ ngoan ngoãn trong ngồi yên để anh đút.
Được rồi, ai bảo anh là thầy của cô chứ. Lời của thầy chính là chân lý, học trò chỉ được nghe, không được cãi lại.
Sức khoẻ Hạ Lâm vẫn còn yếu, phải nằm viện thêm vài ngày mới được xuất viện. Nói
thật thì Hạ Lâm không thích ở bệnh viện, nhưng lúc này cô càng không muốn về nhà
họ Hoàng hơn. Thôi thì cố ở bệnh viện vài ngày thôi. Huống hồ, cô có muốn xuất viện ngay thì thầy Đình Thiên cũng sẽ không đồng ý. Từ lúc cô tỉnh lại, anh không hề nhắc bất kỳ một câu nào liên quan tới chuyện tối
hôm đó, cũng không có hỏi chuyện về Cao Danh, nhờ thể Hạ Lẫm thấy thoải mái hơn
nhiều. Cô lúc này không muốn ai chạm vào vết thương lòng chưa lành của mình cả.
Xong, cô đâu biết, Đình Thiên đã biết hết mọi chuyện rồi, cả việc cô và Cao Danh đã
chia tay. Đình Thiên cũng ở lại cùng cô, anh vừa chăm bệnh nhân vừa đem giấy tờ công văn
tới xử lý.
Hạ Lâm thấy vậy, tò mò hỏi:
"Thầy không đi làm nhiệm vụ nữa ạ?"
"Tạm thời được nghỉ."
Hạ Lâm bĩu môi, được nghỉ mà còn phải mang đống giấy tờ kia tới đây xử lý, có quỷ
mới tin.
Không đành lòng để anh vì mình càng thêm mệt mỏi, cô nói:
"Em tự chăm sóc mình được, thầy không cần ở lại đâu." "Tôi sợ em trốn viện." Đình Thiên ném cho cô một câu lạnh tanh rồi lại tiếp tục xử lý chính vụ. Hạ Lâm nghẹn cả một họng, ai oán nhìn người nào đó nghiêm túc làm việc bên kia. Cô không đáng tin như vậy sao?
Biết khuyên không được, cô đành bỏ cuộc. Vở đống báo trên bàn về đọc giết thời gian. Cô chăm tới mức, đọc không xót một bài nào, cứ như là đang ôn bài sắp thi vậy. "Chà! Mới đó mà đã phá sản rồi sao?"
Cô chậc lưỡi, khá ngạc nhiên khi nhìn thấy một bài báo kinh tế nào đấy đang nói về công ty bất động sản Huy Phúc bị truy tố trốn thuế, lừa đảo chiếm đoạt tài sản, vi phạm các quy định về đất đai. Mới hai hôm trước còn hô mưa gọi gió, hôm nay công ty đã tuyên bố phá sản, ông tổng giám đốc còn bị vướng vào vòng lao lý.
Nhưng đấy không phải tin Hạ Lâm quan tâm nhất, điều mà cô để ý là bài báo bên cạnh với cái tiêu đề rất bắt mắt: - Cậu lớn công ty Huy Phúc nửa đêm trần chuồng bị treo ngoài ban công.
Cái này mới làm Hạ Lâm hả hê nhất này. Theo những gì tác giả viết thì chuyện xảy ra vào đúng đêm tiệc mừng thọ bà nội. Tức là sau khi hắn bị cô đánh ngất, cô bỏ đi thì mới xảy ra chuyện. Chẳng biết hắn đắc tội với ai mà bị lột sạch rồi treo ngoài ban công suốt đêm, đến sáng mới được nhân viên khách sạn phát hiện.
Chắc là đi trêu bạn gái hay vợ của ai đó, khiến người ta tức giận mới thay trời hành đạo đây mà.
Đáng đời! Công ty phá sản, để xem sau này hắn còn vênh váo ra oai, bắt nạt con gái nhà lành với ai được nữa không.
Hạ Lâm sung sướng rung đùi, ánh mắt sáng ngời gian xảo hiện rõ sự vui mừng khi thấy người khác gặp tai hoạ.
Lúc Đình Thiên ngẩng đầu, rời mắt khỏi đống công văn, đã nhìn thấy một màn này. Anh hơi nhíu mày, lòng có chút hiếu kỳ muốn biết cô nhóc kia đang đọc cái gì vui đến nỗi quên cả trời đất. Ngay cả khi anh đứng dậy, đi pha sữa, cô cũng không thèm nhìn anh một cái. "Xem gì đấy?" Giọng anh có phần không vui. Tâm trạng Hạ Lâm đang rất tốt, đầu nhận ra thầy của mình đang so đo với tờ báo, hí hửng giơ tờ báo lên cho anh xem. "Thầy xem này, công ty Huy Phúc làm ăn phạm pháp, bị bên kinh tế tóm được chứng cứ nay phá sản rồi."
"Còn con heo Triệu Thái Tú chẳng biết đắc tội với ai bị lột sạch quần áo rồi treo lơi lửng ngoài ban công". Cô nói xong còn vỗ đùi cười xem ra đắc chí lắm. Sắc mặt Đình Thiên vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng đã êm dịu đi rất nhiều. Hạ
Lâm không hề nhận ra, ánh mắt Đình Thiên thoáng hiện lên tia quỷ dị, khó đoán.
"Mau uống sữa đi." Phải nói Đình Thiên rất biết phá đám, tâm trạng như đang lên mây của Hạ Lâm bị ly sữa trong tay anh kéo tụt xuống tận đáy vực, mặt mày cứ như đi đưa đám. Hạ Lâm đáng thương nhìn anh: "Không uống có được không thấy?" Uống nữa là cô sẽ bị cái món này ám ảnh cả đời mất. Hai hôm nay dạ dày của cô bị anh nhồi nhét đủ thứ bồi bổ, hết cháo đến tổ yến rồi sữa. Thật sự cô ngán muốn chết, nhưng ý thầy là ý trời, Hạ Lâm không có gan cãi lại, hoàn toàn câm nín làm theo. Cho tới lúc này, cô đã thật sự sợ thứ thức uống màu trắng đục bổ béo này rồi. "Không được, uống hết!" Anh nghiêm khắc nhìn cô, không chấp nhận cò kè.
Đàm phán thất bại ngay từ vòng đầu. Hạ Lâm đầu hàng, cam chịu số phận, đau khổ cầm ly sữa uống cho bằng hết. Nhìn ly sữa vơi sạch, Đình Thiên mới vừa lòng xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng hơn lúc nãy. Anh bỗng nói: "Chúc mừng em đậu đại học." Cái mặt đau khổ như ăn phải đồ hư của Hạ Lâm lập tức sáng bừng, tròn mắt nhìn
anh:
"Thầy đọc tin nhắn rồi ạ?" "Ừ, hai hôm trước mở máy tôi mới thấy" Ngay hôm nhận được giấy báo đậu trường Oxford, cô đã nhắn tin báo cho anh mặc dù biết có thể anh đang làm nhiệm vụ không mở điện thoại. Cô cũng đã quên đi bóng nó đi rồi, không ngờ hôm nay lại nhận được lời chúc mừng của anh. Anh là người đầu tiên cũng là duy nhất chúc mừng cô đấy. Cô cười, giọng điệu cực kỳ tự hào: "Em giỏi không thầy?" "Giỏi. Quà chúc mừng cho em".