"Chắc là do con uống rượu không quen nên hơi choáng váng" Bà nội lập tức liếc có một cái: "Không uống được còn cố làm gì, mày nói ra còn ai ép mày không" Hạ Lâm cảm thấy... thật oan uổng. Bà nội à, làm ơn nói chuyện có lý chút được không? Chẳng phải khi nãy các vị đều
dùng ánh mắt "không được từ chối" nhìn cô à. Nếu cô không uống, liệu có yên được với họ không. Dĩ nhiên mấy lời đó Hạ Lâm chỉ có thể để trong lòng, không thể thốt ra. Ông Hoàng Tùng bây giờ mới hắng giọng nói: "Nếu vậy mau lên phòng nghỉ đi, đừng ở đây làm mất một cái nhà này. Có đặt sẵn phòng đấy, khi nào đỡ thì xuống."
Rồi ông gọi một nhân viên khách sạn gần đẩy tới đưa Hạ Lâm đi.
Bình thường mấy cái bữa tiệc tổ chức ở khách sạn thế này đều sẽ đặt thêm phòng để phòng khi khách khứa hay người trong nhà cần dùng. Hạ Lâm cũng không lấy làm lạ. Mà thực sự cô cũng không thích cái nơi náo nhiệt giả tạo này. Không nhiều lời, cô cùng nhân viên kia đi lên phòng.
Đoạn đường đi tới phòng nghỉ chỉ mất có vài phút mà Hạ Lâm cảm tưởng như là đã mấy tiếng đồng hồ. Sự khó chịu trong người cô càng lúc càng lớn, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, phải cực lực chống đỡ, Hạ Lâm mới có thể đến nơi. Cô không biết mình bị sao nữa. Đợi nhân viên kia đi khỏi, đóng cửa lại, Hạ Lâm mới phát hiện toàn thân cô đều đầy mồ hôi. Sự khó chịu trong người bây giờ đã phát triển thành cái lò nung nóng như
thiệu như đốt, sức lực trong người cũng ngày một yếu đi.
Cô chỉ uống có một ly rượu thôi mà, cho dù có say thì cũng không đến nỗi nặng nề như vậy chứ. Hạ Lâm vội vàng đi mở tủ lạnh, lấy luôn hai cục đá nhỏ trong khay đá bỏ vào miệng nhai, hy vọng cái lạnh của viên đá nhỏ sẽ làm giảm bớt cái nóng khó chịu trong người cô.
Một luồng mát lạnh theo cổ họng chạy thẳng xuống dạ dày, áp chế cái nóng trong người, cơ thể Hạ Lâm nhờ thế mới dễ chịu được một chút. Nhưng cũng chỉ khống chế được vài giây thôi, chỉ trong chốc lát, khắp người cô lại khó chịu nóng bức như cũ, thậm chí còn có chiều hướng gia tăng.
Không phục, Hạ Lâm tiếp tục nhét đá lạnh vào miệng, cô không tin, cô lại không thể thắng được cái thứ có chất cồn kia. Cho tới khi khay đá sạch trơn thì cơ miệng của cô cũng đã cứng đơ tê cóng không còn cảm giác gì nữa rồi. Đổi lại, cơ thể của cô cũng dễ chịu hơn.
Bình thường Hạ Lâm hay nghịch ngợm, nhưng cô vẫn là một học trò gương mẫu, chưa bao giờ uống rượu. Cái cảm giác say rượu như thế nào, Hạ Lâm chưa từng trải qua. Lúc này cô chỉ đơn giản nghĩ tới một vấn đề, tửu lượng của mình thấp tới mức tệ
hại. May mà trước đây cô chưa từng uống lần nào, không thì mất mặt với lũ kia quá.
Bỗng cửa phòng bị mở ra, Hạ Lâm còn đang tìm kiếm trong tủ lạnh xem còn đá
không cũng theo phản xạ quay lại. Một giây sau, mặt cô biến sắc: "Thái Tú? Sao anh lại vào đây. Anh không biết phép lịch sự phải bấm chuông trước
à?"
Nói xong mới phát hiện, cổ họng mình đã khản đặc tới mức như miếng vải bị xé rách. Nãy giờ cô ăn nhiều đá như vậy, không khản mới lạ. Nhưng hai cái này không phải vấn đề chính. Cái quan trọng hơn là tại sao cái gã
playboy này sao lại có thể vào đây được, cô đã khoá cửa rồi?
Triệu Thái Tú bước tới, nhìn cô thèm thuồng, giọng điệu cợt nhả: "Ô, baby à. Em nói gì lạ thế. Chẳng lẽ vào phòng mình tôi còn phải bấm chuông
sao?"
Khi cách cô ba bước chân, hắn dừng lại.
"Cái gì?" Hạ Lâm nhíu mày: "Anh nói đây là phòng anh?" Hắn uống lộn thuốc rồi hả, đây là phòng cô có biết không. "Phải. Chả lẽ bố mẹ nuôi của em vẫn chưa nói gì cho em à?" "Nói gì?" Hạ Lâm cảnh giác. "Nói..." Hắn cố ý kéo dài, lướt trên người có một lượt,nham nhở nói tiếp: "Nói đã bán em cho tôi. Để đổi lấy một dự án sẽ do Huy Phúc đầu tư." Ầm!!! Bên tại Hạ Lâm như có tiếng sấm sét nổ đùng đoàng, cả người cô như rơi vào hầm băng, lạnh buốt.
Không thể nào... "Tôi không tin, anh nói dối" Hạ Lâm gầm lên.
Tuy bình thường bố mẹ nuôi đối xử khắt khe, bất công đối với cô. Nhưng họ chưa từng làm gì tới mức đáng quá cả. Làm sao họ có thể bán cô vì lợi ích kinh doanh chứ...
Chuyện này... thật hoang đường. Cô không tin, cô không tin đầu...
Triệu Thái Tú đã sớm không còn nhịn được nữa rồi, cả người hắn đều nóng bức chẳng khác nào so với bị bỏ thuốc. Dẫu vậy hắn vẫn nhịn xuống, nói nốt cho cô nghe:
"Không tin đúng không, vậy em nghĩ tại sao tôi lại có thể dễ dàng vào đây, tại sao trong rượu của em lại bị bỏ thuốc? Baby à, tỉnh táo lại đi, những chuyện tối nay tất cả đều nhờ sự góp sức của bố mẹ nuôi em cả đấy".
Hạ Lâm lại lần nữa chết điếng, cái gì mà bỏ thuốc vào rượu? Ly rượu kia của cô bị bỏ thuốc? thuốc kích thích?
Hay đi cùng đám "lưu manh" kia quậy phá, Hạ Lâm đương nhiên đã từng nghe qua mấy chuyện bị bỏ thuốc thế này. Cô biết cái thứ thuốc kia không phải tốt lành gì cho cam, mà chính là thuốc kích thích.
Lẽ nào... những phản ứng trong người cô là do tác dụng của thứ thuốc gì đó mà không phải do chất cồn trong rượu? Và bố mẹ nuôi của cô có liên quan?
Không thể tin được..
Nhưng nếu xâu chuỗi lại tất cả sự việc và cộng thêm cái tính ham danh lợi của bố mẹ nuôi thì hình như, cái gã playboy này nói... rất có lý. "Được rồi, nói cũng đã nói rõ cho em biết rồi, giờ... để cậu đây làm thuốc giải cho
cưng nào" Hắn vừa nói, vừa xông tới bắt lấy Hạ Lâm. Kết quả, hắn còn chưa kịp chạm vào Hạ
Lâm, đã bị cô túm lấy, vật xuống sàn nhà. Kế tiếp, Hạ Lâm vung tay nện một cú xuống
mặt hắn, ngất luôn tại chỗ.
Muốn đụng vào cô, đâu có dễ thể. Cô có học võ đấy, còn là học trò của một vị sư phụ
rất lợi hại nữa.