Hoàng Tùng cũng thấy lời vợ không được thoả đáng, bèn hắng giọng, giọng điệu không thể hợp tình hợp lí hơn:
"Ban đầu chúng ta vốn tính là thế, không ngờ được là công ty Huy Phúc lại làm ăn không trong sạch dính tới pháp lý đến phá sản. Không nói với con đã để con lên giường với Triệu Thái Tú là chúng ta sai. Giờ con đã về rồi thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi,
đợi một thời gian nữa chúng ta sẽ tìm cho con một mối tốt hơn để con dựa dẫm cả đời, không phải lo nghĩ chuyện tiền nong. Nói sao con cũng là do chúng ta nuôi lớn, sao chúng ta có thể để con chịu thiệt thòi được."
Lời của Hoàng Tùng, một câu nhận sai, hai câu lo cho cô. Nhưng cô nào có thấy
thành ý của ông, chỉ càng cảm thấy nực cười hơn thôi.
Hạ Lâm càng nghe càng thấy choáng váng, sốc đến khó thở, trái tim như đang rỉ
máu, đau đớn khốn cùng. Rốt cuộc thì hôm nay cô cũng nhìn rõ bộ mặt thật của những người cô luôn gọi là bố mẹ nuôi suốt mười tám năm trời.
Bấy lâu nay cô chỉ nghĩ họ không thích cô vì cô không phải do họ sinh ra thôi. Đâu có thể ngờ, cô đối với họ căn bản chỉ là một món đồ được nuôi lớn chờ đến ngày đem đi trao đổi lợi ích, bán cho người này không được thì lại bán cho người khác.
Thậm chí, khi Triệu Thái Tú nói cho cô biết, cô còn nửa tin nửa ngờ, sâu trong lòng vẫn mang một chút hy vọng, họ không phải tình nguyện bán cô, mà là bị ép buộc...
Thậm chí, cô vì báo ân sâu nghĩa nặng mà sống cam chịu bao năm qua, chưa từng oán than nửa lời dù bị đối xử bất công.
Dù Bảo Thư được học trường quốc tế, còn cô chỉ được học ở trường công lập bình thường.
Dù cho có bị "em gái" đối xử như chó canh nhà, bị mẹ Ngọc nhốt vào phòng tối không cho ăn cơm liền ba hôm chỉ vì cô lỡ làm đổ chến tổ yến của Bảo Thư.
Dù cho có bị bà nội ném hồ nước lạnh như băng giữa mùa đông giá rét chỉ vì lỡ tay làm đổ ly nước lạnh vào người Bảo Thư.
Dù cho bị bố Tùng tra tấn từng trận đòn roi chỉ vì không đợi em về cùng. Hạ Lâm vẫn cắn răng nhẫn nhịn. Cô luôn luôn cố gắng làm tốt bản thân chỉ để chứng minh cho họ thấy, cô xứng đáng làm con gái của họ, xứng đáng là thành viên nhà họ Hoàng... Nhưng cuối cùng, thứ cô nhận lại là gì? Chỉ là sự tuyệt tình của họ. Sao họ nỡ nhẫn tâm giẫm lên tình cảm của cô, hung hăng xé rách toạc nó ra mà
không chút thương tiếc?
Sao họ có thể đối xử với cô như vậy??? Nuốt nước mắt đắng cay xuống, Hạ Lâm bình tĩnh nhìn bố Tùng, nhẹ nhàng nhả từng chữ:
"Cảm ơn ý tốt của bố, nhưng giờ không cần nữa đâu, bố để dành cho con gái rượu của mình đi thì hơn. May mà ông trời có mắt, giúp con thoát được con heo đó". "Chị nói gì?".
Bảo Thư nghe xong bật dậy, vẻ mặt không thể tin được. Sao nó có thể thoát được. Chẳng phải ly rượu kia đã bị bỏ thuốc rồi à? Cả cụ Hoàng lẫn vợ chồng ông Tùng cũng bất ngờ không kém. Hạ Lâm nhìn Bảo Thư, cười khẩy: "Khó tin lắm phải không, nhưng sự thật chính là như vậy."
Cô quét mắt qua ba vị người lớn, nói tiếp: "Hôm nay con về là để chào tạm biệt mọi người. Con sẽ đi Anh du học" "Mày nói gì?" Cả nhà hiếm khi lại đồng thanh một lần như thế. Ánh mắt họ nhìn Hạ Lâm đầy giễu
cột.
Hạ Lâm không để ý, nhắc lại một lần nữa:
"Con sẽ đi Anh du học"
Không biết là ai cười trước, chỉ biết một giây sau cả phòng khách đều ngập tràn tiếng cười chế giễu, như thể họ vừa nghe được một câu chuyện khôi hài nhất hành tinh.
Bố Tùng châm biếm nói:
"Mày đi du học? Mày đang nằm mơ đấy hả con? Mày nghĩ đi du học giống như đi chợ
đấy phỏng? Muốn vào được Oxford phải là học sinh ưu tú. Còn mày? Tự nhìn lại mình
xem, học lực kém như vậy mà muốn a dua theo người ta. Đúng là nực cười. Không có
tạo chu cấp tiền cho mày, đố mày đặt chân được đến nước Anh đấy" "Con không cần bố chu cấp tiền cho con, con có thể tự lo được. Hơn nữa, con đã thi đậu vào Oxford rồi nên bố đừng lo"
Nói rồi, Hạ Lâm đặt hai tờ giấy báo trúng tuyển xuống bàn, ngay trước mặt họ. Mẹ Kim Ngọc là người cầm lên đọc, cơ mà trên giấy toàn ngoại ngữ, mẹ Kim Ngọc, nhìn mà chả hiểu mô tê gì, đành phải đưa cho Bảo Thư đọc cho nghe: "Hội đồng tuyển sinh trường Đại Học Oxford thông báo: Thí sinh Hoàng Hạ Lâm... Đã trúng tuyển chuyên ngành Quản trị kinh doanh với tổng số điểm A*A*A*" Cả nhà nghe xong, kinh hãi nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin được như thể vừa nghe được tin sắp tới ngày tận thế.
Cũng phải thôi, bao nhiêu năm nay họ chỉ quan tâm tới đứa con gái cưng như châu báu của mình. Nào có từng hỏi han tới việc học tập của Hạ Lâm lấy một lần. Thành
tích học tập của cô thế nào, họ cũng không biết, thậm chí họp phụ huynh cũng là kêu
giúp việc đi thay.
Bảo Thư sợ mình nhìn nhầm, còn đọc đi đọc lại, những con chữ đó vậy. Nó làm
nhảm như con điện:
"Chắc là giả, không thể là thật được. Nói dối, mày đang nói dối?" Hạ Lâm nhếch môi cười nhạt, không bào chữa.
Nhìn bọn họ thật khôi hài.
Nghĩ tới chuyện đứa con mình nuôi lớn mà lại dám lén lút đăng kí thị trường quốc tế,
không xin phép mình, mẹ Ngọc tức điên người, bà chỉ tay chì triết cô:
"Mày... mày dám tự ý lén thi vào Oxford mà không xin phép chúng tao hả? Quân mấy dạy, mày có còn coi tao là mẹ không?"