Cơ mà, đến liếc Phùng Thiệu Huy một cái Đình Thiên còn chả có, nói gì đến giải thích. Từ đầu tới cuối, ánh mắt anh chỉ rơi trên người Hạ Lâm thôi. "Mau khám cho cô ấy đi." Bị ngó lơ, trái tim Phùng Thiệu Huy tổn thương nặng nề mà không biết than thở với ai. Đau khổ lết tới kiểm tra Hạ Lâm một loạt. Sau mấy phút, anh ta kết luận: "Sốt 38,5 độ. Các chức năng khác đều bình thường, chỉ có phổi và phế quản bị nhiễm lạnh, có nguy cơ bị viêm phổi"
Nói tới đây, Phùng Thiệu Huy xoa cằm, ra vẻ trầm ngâm nói: "Mà này, cô nhóc này cậu nhặt đầu về đấy? Theo như sự hiểu biết của tôi thì phổi của cô bé từng có tiền sử bị viêm."
Đình Thiên lặng thinh, cô đúng là từng bị viêm phổi cấp tính một lần, đó là năm cô mười hai tuổi, bị bà nội ném xuống hồ nước lạnh giữa trời đông buốt giá, đã thế còn bị ngâm rất lâu mới được lên bờ. Nhưng lần đó anh đang đi làm nhiệm vụ, không hề biết cô gặp chuyện, mãi sau này trong một lần Hạ Lâm bâng quơ kể lại, anh mới hay. Bỏ qua câu hỏi đầu mang tính chất hóng hớt của Thiệu Huy, Đình Thiên hỏi: "Có xác định được nguyên nhân nhiễm lạnh không? Trong khoảng thời gian nào?" Phùng Thiệu Huy tỏ ra hơi thất vọng khi không moi được tin gì từ cái miệng còn kín hơn đá tảng của Đình Thiên. Anh ta đành tập trung vào chuyên môn, nhún vai đáp: "Chịu, muốn biết chính xác phải cần có thời gian và dùng thiết bị kiểm tra mẫu phẩm.
Theo tôi, cậu nên đưa cô nhóc đến bệnh viện"
Anh ta tuy là bác sĩ nhưng cũng chỉ là con người bình thường thôi, làm sao có thể
kiểm tra bên ngoài mà biết cụ thể được. Có thể chẩn đoán ra kết quả này bằng
phương pháp thủ công thì đã là siêu lắm rồi đấy.
Đình Thiên cũng hiểu điều đó, khi nói ra câu đó anh cũng không hy vọng nhiều. Nếu
là viêm phổi, thì phải đưa cô đến bệnh viện rồi. Căn bệnh này, không thể đùa được.
Hạ Lâm hôn mê suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. Lúc này đã là buổi trưa. Nhìn căn phòng xa lạ toàn mùi thuốc khử trùng, trên tay còn gắn kim truyền dịch, Hạ
Lâm mơ màng mãi cũng không định thần lại được.
Từng mảnh ghép trong bữa tiệc mừng thọ của bà nội được cô chắp vá lại. Sau đó... hình như... cô gặp thầy? Vậy... thầy đầu? Chắc đó chỉ là mơ thôi, chứ thầy làm sao lại xuất hiện ở đó được, càng không có chuyện thầy biết cô gặp chuyện mà tới cứu. Nhưng...
Sao cô lại ở cái nơi gọi là bệnh viện này?
Sau đó đã xảy ra những chuyện gì, sao cô chẳng có tí ấn tượng nào thế? Chuyện này phải giải thích sao đây chả lẽ là cô với chủ căn phòng kia XX quá mức
đến mức kiệt sức nhập viện?
Sẽ... không phải như vậy chứ??? Hạ Lâm bị những suy đoán kia doạ sợ tới mức xanh mặt, bật dậy.
"Tỉnh rồi hả?"
Một giọng nói từ tính phát ra từ hướng... phòng vệ sinh. "Thầy... ?"
Hạ Lâm ngơ ngác nhìn người đàn ông tuấn lãng đang tiến lại gần, áo sơ mi trắng được sắn lên một nửa lộ ra làn da bánh mật khoẻ khoắn còn dính nước. Cứ ngỡ mình nằm mơ, cô dụi mắt hai cái mới nhìn lại lần nữa, gương mặt kia vẫn không thay đổi Thế hoá ra... cô gặp thầy thật. Không phải mơ. Đã nửa năm cô không gặp thầy rồi nhỉ? Thầy càng ngày càng đẹp trai hơn rồi.
Đình Thiên nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, bật cười: "Đừng ngồi ngốc ra đấy nữa, người tôi sắp bị em nhìn thẳng mấy chỗ rồi" Tay phải của anh cùng lúc sờ lên trán cô. Ừm... không còn nóng nữa. Cũng may cô được đưa đến bệnh viện kịp thời, lại dùng toàn thuốc tốt nên bệnh viêm phổi mới được ngăn chặn. Chỉ là, nhớ lại kết quả phán đoán nguyên nhân phổi Hạ Lâm bị nhiễm lạnh, trong lòng Đình Thiên không khỏi lạnh xuống. Hôm đó sau khi xét nghiệm, kiểm tra các kiểu thì cho ra kết quả, trong dạ dày của cô chứa khoảng hai lít nước đá lạnh âm độ, có nghĩa thứ đó đã đồng thành đá băng rồi. Chắc sau khi thuốc kích dục phát tác, cô thấy nóng bức trong người nên mới ăn nhiều đá như vậy...
Hạ Lâm sực tỉnh, vừa xấu hổ thu lại ánh mắt mê trai của mình lại phát hiện ra vẻ mặt của thầy không đúng, cả bàn tay lớn ấm áp đang đặt trên trán cô cũng quên thu lại.
Hạ Lâm vội giật vạt áo anh, khó hiểu hỏi: "Thầy, thầy sao thế?"
"Không sao." Đình Thiên thu lại vẻ mặt đáng sợ, bình thản rót cho cô một ly nước:
"Uống nước trước đi."
Hạ Lâm tuy khó hiểu, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn uống hết ly nước anh đưa,
mới ngập ngừng đổi đề tài: "Thầy... sao em lại ở đây?"
"Em bị sốt"
Anh đáp ngắn gọn, không nhắc tới chuyện phổi cô bị nhiễm lạnh suýt nữa bị viêm
phổi. Cho nên, anh mới đưa cô vào viện? Vậy... "Người lúc đó ở ban công... là thầy thật sao?" "Vậy em nghĩ là ai?"
Đình Thiên hỏi vặn lại, Hạ Lâm cứng họng, không đáp lại. Nhưng như vậy có nghĩa người đó là anh thật.
Trong lòng Hạ Lâm nhẹ nhõm hơn một phần. Chỉ là sau đó cô lại giật thót khi nghĩ tới bộ dạng thảm hại đó của mình bị Đình Thiên nhìn thấy.
Ôi mẹ ơi! Hôm đó... cô không làm gì thầy đấy chứ? Cô cắn cắn môi, giọng càng lúc càng nhỏ lại: "Vậy... em... không làm gì quá đáng chứ?"
Nhìn bộ dạng rụt rè như ốc thụt vào trong vỏ của cô nhóc, Đình Thiên không đành lòng, nói rõ: "Không có, tôi đã đánh em ngất" Hạ Lâm thở phào, may, may quá. Làm cô sợ muốn chết mà. Hèn gì sau đó cô chẳng biết gì nữa.
"Cảm ơn thầy. Thầy thật tốt." Hạ Lâm xúc động cúi đầu xuống, nếu không gặp được anh cô không biết mình sẽ ra sao nữa.
Đình Thiên xoa đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, em là học trò của tôi, tôi đương nhiên không khoanh tay đứng
nhìn."
Đúng lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa rồi mới đi vào, là một cậu chàng tầm hai
mươi mặt mày sáng sủa mặc quần áo bình thường, trong tay cậu ta có một hộp thức ăn:
"Đội trưởng, em đem đồ ăn tới đây." "Để đó rồi đi đi." Đình Thiên gật đầu rồi đuổi người. Cậu chàng không tỏ ra so đo gì, đáp một tiếng rồi đi mất. Tác phong nghiêm túc, dứt khoát giống một người lính trong quân đội.