• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Còn nhiều thời gian

Nhìn như đang giúp Hà Tiểu Vy giải vây, nhưn Hà Tiểu Vy chỉ cảm thấy khuất nhục.

Cô không nhịn được liếc Lâm Hoàng Phong một chút, hi vọng anh ta giúp mình một câu.

Mặc dù người đẩy mình vào khốn cảnh là anh ta, nhưng nói thế nào thì bọn họ cũng từng là vợ chồng, cô tin rằng anh ta sẽ không tuyệt tình như vậy.

Nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng rồi, anh ta chỉ dùng gương mặt lạnh nhạt nhìn cô, môi mỏng mím thành một đường, không nói một chữ.

Trong lòng Hà Tiểu Vy thầm cười khổ một tiếng, mí mắt cụp xuống cho đi cay đăng bên trong, chợt hít sâu một hơi, mạnh mẽ cầm chai rượu trên bàn, ngẩng đầu như rót nước vào trong miệng.

Chung quanh lập tức vang lên âm thanh ồn ào.

“Uống! Nhanh uống đi, tửu lượng của cô Hà khá thiệt!”

“Còn nói mình không biết uống rượu chứ, ra vẻ thận trọng thôi, loại phụ nữ giống như cô ta, tôi thấy nhiều rồi.”

Hà Tiểu Vy ép buộc mình bỏ ngoài tai những lời châm chọc khiêu khích của bọn họ, bởi vì cô căn bản không phải là loại phụ nữ như trong lời họ nói, nhưng nước mắt vẫn không tự giác rơi xuống khỏi khóe mắt cô.

Giọt nước mắt này vừa hay bị Lâm Hoàng Phong nhìn thấy, không hiểu vì sao, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy bực bội.

Anh nhíu mày cầm rượu trên bàn uống một ngụm, chén rượu còn chưa buông xuống, chuông điện thoại di động trong túi đã vang lên.

Là lái xe của ông cụ gọi điện tới, anh buồn bực bĩu môi, sau đó nghe, cũng không biết đối phương nói gì, chỉ thấy vẻ mặt anh cứng lại, đột nhiên đứng dậy đi ra.

Lê Kiều Trinh thấy thế thì hả hê nhìn Hà Tiểu Vy một chút, sau đó đi theo ra khỏi phòng bao.

Trên hành lang, một người trẻ tuổi mặc âu phục đi giày da gật đầu với Lâm Hoàng.

Phong trước mặt: “Cậu chủ’ Lâm Hoàng Phong nhíu mày hỏi anh ta: “Tìm tôi có chuyện gï?”

“Cậu chủ, ông chủ bảo tôi tới đưa cho cậu một lời.”

Lâm Hoàng Phong không nhịn được hỏi: “Ông cụ lại muốn nói gì?”

Người kia không vội vã mở miệng, mà lấy điện thoại di động trong túi ra mở một đoạn ghi âm lên, trong đó truyền đến một âm thanh hoảng hốt.

“Chủ tịch Lâm, tôi, tôi chính là phóng viên chụp bức ảnh đó, chuyện xấu của tổng giám đốc Lâm đúng là tôi chụp được không sai, nhưng ban đầu tôi chỉ tính dùng nó để tống tiền, là thư ký của tổng giám đốc Lâm nói nếu như tôi phát lên mạng, cô ta sẽ cho tôi tiền, lúc đó tôi mới ngoan ngoãn làm theo…

“Tại sao cô ta muốn anh làm thế?”

“Tôi cũng không biết, có điều tôi đoán có thể cô ta có thù với cô gái kia, khi cô ta nhìn thấy bức ảnh đó cũng đặc biệt khó chịu, còn bảo tôi bịa ra nói cô gái kia cố ý quyến rũ tổng giám đốc Lâm, chứ thật ra bọn họ chỉ vô tình đụng phải nhau ở cửa nhà vệ sinh thôi.

Chủ tịch Lâm, ông muốn biết cái gì tôi đều nói cho ông hết rồi, cầu xin ông giơ cao.

đánh khẽ bỏ qua cho tôi, tôi thề sau này cũng sẽ không tiếp tục chụp ảnh chuyện đời tư của tổng giám đốc Lâm nữa”

Ghi âm đến đây là hết, mặc dù ngắn gọn, nhưng lượng tin tức rất lớn.

Lâm Hoàng Phong nheo mắt nắm chặt tay, gương mặt nháy mắt u ám vô cùng.

Lê Kiều Trinh co rúm lại trợn to mắt giữ chặt tay anh.

“Không, không phải như vậy, tổng giám đốc Lâm, em có thể giải thích, em…”

Mặt Lâm Hoàng Phong không đổi sắc ngắt lời cô ta.

“Lần sau không thể như vậy nữa.”

Lê Kiều Trinh nghe vậy, trong lòng lập tức thở dài một hơi.

Cô ta biết anh tuyệt đối sẽ không trách mình, quan hệ của bọn họ thế nào, người phụ nữ kia có quan hệ gì với anh chứ, cho dù cô †a có làm gì, tổng giám đốc Lâm vẫn mãi mãi đứng về phía cô ta!

Lâm Hoàng Phong không biết tại sao lần này ông cụ lại phái người đi điều tra tin tức đào hoa của mình, nhưng ông cụ cũng không cần thiết phải nói láo với anh, ảnh chụp là tên phóng viên kia lén phóng xuống, đã nói lên chuyện ngày hôm nay không có liên quan gì tới Hà Tiểu Vy và tập đoàn Thành Công kia!

Nghĩ đến đấy, lại nghĩ một chút đến việc hôm nay mình làm với Hà Tiểu Vy, Lâm Hoàng Phong nháy mắt liền luống cuống, bước mấy bước đi vào phòng bao.

Hà Tiểu Vy ngồi trên ghế cầm chai rượu còn đang uống, rượu vãi ra không ít, làm ướt hết quần áo phía trước cô, thẳng cho đến khi cái ông chủ kia nóng máu, đang tính làm gì đó với cô, ai ngờ Lâm Hoàng Phong lập tức xông lên trước kéo Hà Tiểu Vy đứng dậy.

Người kia có chút kỳ quái: “Tổng, tổng giám đốc Lâm, anh đây là?”

“Người tôi mang đi, bữa cơm hôm nay tới đây thôi, chúng ta hẹn hôm khác lại tiếp tục.”

Lâm Hoàng Phong nói mà không có biểu cảm gì, sau đó lôi Hà Tiểu Vy ra cửa.

Hà Tiểu Vy đã say, dạ dày trống rỗng như đốt một đám lửa, cháy hừng hực làm cho cả người cô cực kỳ khó chịu, thế nhưng cô lại vẫn nhớ đến chuyện hợp tác.

“Tổng, tổng giám đốc Lâm, tôi uống xong rồi, anh, anh hẳn là hài lòng rồi chứ? Có thể, có thể thay cho công ty của chúng tôi hay không?”

Lâm Hoàng Phong trầm mặt không đáp lời cô, lôi cô từ phòng bao ra đến bên ngoài.

Lê Kiều Trinh thấy anh kéo Hà Tiểu Vy ra, trong lòng không thoải mái, ngênh đón muốn nói gì đó, ai ngờ Lâm Hoàng Phong không buồn nhìn cô ta, trực tiếp ôm Hà Tiểu Vy rời đi.

Cả người Lê Kiều Trinh trong nháy mắt cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người rời đi mà muốn rách cả mí mắt, hàm răng không nhịn được cắn chặt bò môi đỏ Trong xe, Lâm Hoàng Phong lái xe chuẩn bị đưa Hà Tiểu Vy về, sau khi khởi động động cơ xe mới nhớ ra mình vốn không biết nhà cô ở đâu, bất đắc dĩ đành đi tới khách sạn gần đó.

Hà Tiểu Vy nhìn gò má của anh, chóng mặt nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh tin tôi đi, chuyện hôm nay không có liên quan gì tới công ty của chúng tôi cả…”

“Tôi biết.” Lâm Hoàng Phong trầm giọng nói.

“Anh biết?”

Hà Tiểu Vy kỳ quái chớp mắt vài cái, đầu óc có hơi không thanh tỉnh, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được tức giận, cũng không biết có phải do men rượu không, cô đột nhiên tủi thân khóc lớn với Lâm Hoàng Phong.

“Nếu anh biết chuyện này là do tôi vô ý, vì sao còn đối xử với tôi như vậy, Lâm Hoàng Phong, sao anh xấu xa thế, anh đúng là tên khốn khiếp!”

Lâm Hoàng Phong biết trong lòng cô không thoải mái, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình sai, trong từ điểm của anh trước giờ cũng chưa bao giờ có từ “nhận sai” này cả Hà Tiểu Vy thấy anh không để ý mình, vừa khóc vừa mắng Chờ cho đến khi Lâm Hoàng Phong dừng xe lại, cô đã mệt mỏi ngoẹo đầu ngủ.

Lâm Hoàng Phong liếc mắt nhìn chằm chằm cô một hồi, người phụ nữ đúng là rất hợp gu của anh.

Nhớ tới cái eo thon của cô, anh lập tức thấy nóng máu, có điều vẫn nhịn được.

Ra tay với một người đang say không phải là việc anh muốn làm.

Không vội, anh và cô còn nhiều thời gian.

Hà Tiểu Vy ngủ ở khách sạn một đêm, ngày hôm sau, đầu óc còn mê man, chuyện xảy ra tối hôm qua cô đều quên sạch, càng không biết vì sao mình ngủ ở đây, vẫn là nhân viên ở khách sạn nói cho cô biết tổng giám đốc Lâm đã đưa cô tới.

Cô tự hỏi sao Lâm Hoàng Phong lại có lòng tốt đến vậy, hôm qua cũng không giày vò cô.

Thấy sắp tới tám giờ, Hà Tiểu Vy nhanh chóng rời khỏi khách sạn, bắt xe chuẩn bị về nhà thay quần áo, ai ngờ vừa tới dưới lầu phòng trọ, cô lại thấy được xe của nhà họ Lâm.

Hà Tiểu Vy khẽ giật mình, do dự một lát rồi vẫn mở cửa xe ngồi vào.

Bên trong là một người đàn ông trung niên có gương mặt hiền từ, khí chất nhu hòa, chính là ba của Lâm Hoàng Phong, Lâm Hoàng Sơn.

Hà Tiểu Vy ngồi rất ngay ngắn, kỳ quái hỏi: “Ba, sao ba lại ở đây?”

Lâm Hoàng Sơn nhìn cô bằng gương mặt hiền hòa, nói: “Tiểu Vy, sao gần đây gầy thế, có phải cái thằng nhóc Hoàng Phong kia chọc con không vui không?”

“Không có, sao anh ấy lại chọc con chứ a”

Hà Tiểu Vy không phải đang nói giúp Lâm Hoàng Phong, chỉ là hai hôm nay quá nhiều việc xảy ra, cô thật sự không biết nên nói gì với ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK