Chương 14: Đêm nay ở lại với tôi
Lâm Hoàng Phong nhíu mày nhìn một nơi rất xa lạ với anh, nhưng trong trí nhớ vẫn còn chút ấn tượng.
Đây chính là món quà ba anh chuẩn bị cho anh và Mai Kiều Nhi kia làm phòng tân hôn.
Chỉ là ba năm qua, anh chưa từng về đây.
Không biết nghĩ đến chuyện gì mà trong mắt anh bỗng hiện lên một chút mờ mịt.
“Đỡ tôi đi vào” Anh ngang ngược vươn tay nói với cô.
Cô đang định từ chối, lại nhìn thấy mặt anh hơi tái nhợt, nhất thời trong lòng lại thấy căng thẳng.
Thôi vậy, giúp thì giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến tận Tây Thiên, coi như cô làm một việc thiện vậy.
Nghĩ vậy, Tiểu Vy liền đỡ anh từ trong xe xuống.
Thật là nặng.
Người đàn ông này nhìn qua thì gầy gò, không ngờ lại như đà tinh đầu thai, cô sắp bị đè đến không thở nổi.
Cô cần chặt răng, đỡ anh đến cửa lớn, một lòng chỉ nghĩ vội vàng thoát khỏi anh ta nên lục lọi túi tiền lấy chìa khóa, vặn mở cửa.
Không đợi hoàn toàn đi vào, Lâm Hoàng Phong đã nắm chặt cổ tay cô, “kẹt” một tiếng, đóng cửa lại.
Đến khi cô phản ứng lại thì đã bị anh vây giữa cửa, anh nhìn chắm chằm vào cô.
“Anh… Anh muốn làm gì?” Tiểu Vy bị ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh nhìn khiến da đầu run lên.
Anh híp mắt, nham hiểm hỏi: “Nói, sao cô có chìa khóa nơi này?”
Hà Tiểu Vy hoảng hốt, chết rồi Sao cô có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này chứ? Quả nhiên là quan tâm quá sẽ loạn.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ Lâm Hoàng Phong đã nhìn thấu thân phận cô?
Không được.
Tuyệt đối không được.
Cô còn chưa sống đủ đâu.
Đại não cô chuyển nhanh, cuối cùng mắt cô sáng lên, nói: “Trong xe, đúng, chìa khóa này là tôi vừa nhặt được trên xe anh. Ai biết lại trùng hợp như vậy, thế mà lại có thể mở được cái cửa này”
“Phải không?”
Lâm Hoàng Phong nhìn chằm chằm cô gái đang bối rối băng ánh mắt nghiên cứu, như cười như không nói: “Còn địa chỉ thì sao?
Đừng nói là cũng nhìn thấy trên xe chứ?”
“Tôi..” Hà Tiểu Vy ấp úng không nói được lí do, khẩn trương đến nỗi ra một thân mồ hôi lạnh.
Anh nhìn chăm chắm cô hỏi: “Cô không có chuyện gì gạt tôi chứ?”
“Tôi có thể có chuyện gì gạt anh?”
Cô cười gượng mấy tiếng, lông mi cong cong không ngừng run rẩy, sợ bị anh nhìn ra cái gì không thích hợp, cái khó ló cái khôn, cô nói: “Tôi biết là vì tôi đã điều tra anh”
“Đã điều tra t Lâm Hoàng Phong híp mắt, hơi cong khóe miệng, lộ ra nụ cười tà mị, đưa tay nắm căm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình: “Hà Tiểu Vy, không phải cô đã sớm thích tôi rồi đấy chứ?”
Nghe vậy, trong nháy mắt khuôn mặt cô cứng đờ, tức giận đập vào tay anh: “Anh đừng quá tự luyến. Tôi không thích anh, tôi điều tra anh là vì anh là đối thủ công ty chúng tôi, đương nhiên phải biết mình biết ta mới trăm trận trận trăm thắng”
Không biết lí do này có thể thuyết phục Lâm Hoàng Phong không, cô hơi chột dạ, nắm chặt hai tay, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Anh khom người gần sát hai má cô, như là đang nhìn xem cô có đang nói dối không, chóp mũi hai người suýt chạm nhau, cảm nhận rõ ràng được hơi thở của nhau.
Tim Hà Tiểu Vy đập thình thịch, đừng nghi ngờ mình, đừng nghỉ ngờ mình.
Cô bất giác nghiêng đầu qua một bên, Anh nghe thấy tiếng tim cô đập loạn, cổ dài trắng ngần đều nhiễm một màu hồng nhạt, con ngươi sâu kín chợt lóe lên, giọng nói phát ra càng trở nên hấp dẫn: “Đêm nay ở lại đây đi? Tôi sẽ không bạc đãi cô.”