• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Tình yêu cầu vồng

“Lâm Hoàng Phong, cầu xin ảnh thả tôi ra…

“Ba năm này không phải cô muốn cái này nhất sao, thế nào, bị người đàn ông của mình hung hăng yêu thương có cảm giác thế nào?”

Trong một căn phòng ngủ ánh đèn lờ mờ ở tầng cao nhất của một khu nhà ở xa hoa, cả người Hà Tiểu Vy trần trụi bị đặt dưới thân một người đàn ông, vẻ mặt xinh đẹp có hơi văn vẹo, cô không chịu nhìn thẳng vào gương mặt mơ hồ của anh ta, châm chọc quay đi.

Hà Tiểu Vy tự giễu, ba năm, người đàn ông này quả nhiên không nhớ tên mình.

“Cảm giác chẳng ra sao cả, thậm chí còn muốn chết, kỹ thuật của anh quá bình thường!”

“Bình thường? Này, kết cục của việc chọc giận đàn ông khi ở trên giường không?

Người chồng như tôi chịu về chạm vào cô là vinh hạnh cho cô rồi, cô nếu biết điều mà ngoan ngoãn phối hợp đi, nếu không, tôi cam đoan cô sẽ chết rất thảm đấy!”

Lâm Hoàng Phong cười,  lại bắt đầu điên cuồng vận động. Đối với anh, đàn bà chỉ là một công cụ, anh không cần nhớ kỹ tên cô ta.

Hà Tiểu Vy thống khổ kêu to: “Đừng! Anh đi ra đi!”

“Không muốn à? Nhưng cái miệng nhỏ bên dưới của cô thì không nói như vậy!”

“Lâm Hoàng Phong, đồ khốn nạn…”

“Còn có khốn nạn hơn ở đẳng sau đây này!”

“Lâm Hoàng Phong, đau quá, anh đi ra…”

“Thế nhưng cô níu rất chặt đấy.

Lâm Hoàng Phong cúi thấp đầu, không nhìn cô, hoàn toàn chỉ lo hưởng thụ, huống chỉ căn phòng này tắt đèn, anh vốn cũng không thấy rõ mặt cô.

Ai mà ngờ, kết hôn ba năm, thật ra anh không biết dáng vẻ của người vợ trên danh nghĩa của mình như thế nào, có điều dáng người của cô gái này cũng không tệ.

Eo nhỏ vừa tay ôm, đùi thon dài, nhìn thì gầy yếu nhưng mông và ngực đều đầy đặn lạnh một tiếng, vừa tầm.

Quả thực là báu vật trời sinh, sinh ra chính là để cho đàn ông đùa giỡn Thế mà sau ba năm kết hôn anh mới chạm vào cô, đúng là phí của giời Lâm Hoàng Phong như nghiện cơ thể của Hà Tiểu Vy, điên cuồng giày vò cô, căn bản không dừng lại được.

Sau một tiếng, cuối cùng anh cũng tận hứng, cực kỳ vô tình rút ra đứng dậy, lục lọi mặc xong quần áo, trong bầu không khí tĩnh mịch vang lên tiếng cười châm chọc khiêu khích của anh.

“Nhớ kỹ, giá trị duy nhất của cô khi làm mợ Lâm chính là để mua vui cho tôi, mặc dù cô không thành thục như mấy người phụ nữ ngoài kia, có điều cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn”

Người phụ nữ giống như cọng mì năm liệt trên đất, cả người trên dưới không chỗ nào không bị thương, cứ như bị một con ngựa to lớn dùng sức giảm đạp một lần, nước mắt đã sớm cạn khô.

Mỗi câu mỗi chữ thoát ra từ trong miệng anh như nhát dao đâm vào lòng cô, khiến cô sống không bằng chết.

Cô yêu anh nhiều năm như vậy, rất nhiều lần đầu tiên đều dành cho anh, tại sao anh có thể nhìn cô bằng ánh mắt như vậy!

Nhưng điều cô không ngờ tới là anh đột nhiên ném một viên thuốc tới trước mặt mình, bên tai truyền đến âm thanh lạnh nhạt của anh.

“Uống nó đi, loại phụ nữ như cô không xứng sinh con cho tôi.”

Cô gái nghe vậy thì đáy lòng hung hăng chấn động một phen, đau đến nỗi cô gần như không thở nổi.

Thế mà anh lại mang theo người loại thuốc này.

À, sao mà cô quên được, Lâm Hoàng Phong anh nổi tiếng là cậu ấm phong lưu ở Sài Gòn, đàn ông như anh, bên người xưa nay.

không thiếu phụ nữ, mà cái danh mợ Lâm như cô trong mắt anh, chỉ sợ không bằng cả phụ nữ bên ngoài…

Sau khi nhận rõ điểm này, Hà Tiểu Vy lại tự cười nhạo.

Ba năm này, chỉ là một giấc mộng đẹp về cuộc sống vợ chồng ân ái của mình cô mà thôi, Lâm Hoàng Phong không hề có chút tình cảm nào với cô cả.

Cô cố nén thống khổ ngồi dậy, nhìn thẳng về phía bóng người màu đen đang ngồi trên sô pha kia, mỗi câu mỗi chữ như rít từ khẽ răng ra.

“Lâm Hoàng Phong, tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, tôi là vợ của anh đấy…”

Con mắt hẹp dài như vầng trăng của Lâm Hoàng Phong lóe ra tia lạnh, trong bóng tối, anh đột nhiên sải bước về phía cô, dùng sức bóp lấy cổ cô.

“Hà Tiểu Vy, hôn nhân này là thế nào, trong lòng cô hẳn biết rõ, xét thấy biểu hiện tối nay của cô không tệ, tôi không so đo với cô, tốt nhất là lần sau cô đừng có mà tỏ thái độ như vậy nữa, nếu không… cô biết thủ đoạn của tôi rồi đấy!”

Hà Tiểu Vy vốn không có sức, bây giờ bị anh bóp lấy, hô hấp càng thêm dồn ả người như rơi vào trong biển rộng, chậm rãi chìm xuống.

Giờ phút này, cô đột nhiên nghĩ, cứ để Lâm Hoàng Phong bóp chết như vậy cũng tốt, tránh khỏi lại tiếp tục đau khổ.

Ba năm hôn nhân này, cô yêu anh đủ thảm rồi, nếu như tấm chân tình kia vĩnh viễn không được đáp lại, thậm chí bị anh xem như rác rưởi mà giãm đạp dưới chân, vậy cô có kiên trì nữa thì cũng vô nghĩa!

Lâm Hoàng Phong thấy lúc đầu cô còn có chút giấy dụa, dần dần không có hơi sức nữa thì đột nhiên buông cô ra.

Anh cũng không điên, nếu thực sự bóp chết cô thì biết ăn nói thế nào.

“Giết cô tôi còn ngại bẩn tay mình, ngoan ngoãn an phận làm cho tốt mợ Lâm của cô, cứ thử lại chọc giận tôi xem, lần sau sẽ không có may mản như vậy đâu!”

Nói xong, anh chỉnh lại quần áo rồi đóng sập cửa đi ra ngoài. Chỉ là trong nháy mắt trước khi ra khỏi cửa, chuông điện thoại di động của anh reo lên.

Chính tai Hà Tiểu Vy nghe được anh thân mật nói với người ở đầu dây bên kia.

“Cục cưng, đừng nóng, anh đến ngay với em đây”

Giọng nói dịu dàng này với dáng vẻ lạnh lùng tuyệt tình vừa rồi khi đứng trước mặt cô.

cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Thế mà anh có thể vừa rời khỏi chỗ cô đã liền sà vào lòng người phụ nữ khác!

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Hà Tiểu Vy cuối cùng bị đánh vỡ, cô nhìn căn phòng trống rỗng, không kìm lòng được mà chôn mặt vào đầu gối khóc rống lên.

Cô còn hi vọng xa vời cái gì nữa, ba năm qua, mỗi ngày mỗi đêm đều ngóng trông anh tiếp nhận tình ý của mình, nhưng hết lần này đến lần khác, anh chỉ vô tình giấm đạp nó dưới chân. Cô vui hay buồn, anh đều không hề quan tâm, trong mắt anh, cô thậm chí còn không bằng đóa hoa dại ngoài kia.

Cái gì mà mợ Lâm chứ, chỉ là một cuộc hôn nhân có danh mà không có thực mà thôi, cô cần thì có tác dụng gì.

Còn không bằng, buông tha anh…

Sáng sớm hôm sau, Hà Tiểu Vy đi tới chỗ luật sư soạn một đơn thỏa thuận ly hôn, sau khi ký xong thì cho người đưa tới Lâm thị.

Nào ngờ lúc đơn ly hôn được đưa tới văn phòng của Lâm Hoàng Phong, bên trong đang diễn ra tiết mục “tình yêu cầu vồng”.

“Tổng giám đốc Lâm, dừng đi, chờ lát nữa người ta còn phải làm việc nữa…”

“Cái miệng nhỏ nói một đẳng nghĩ một nẻo, thật sự không muốn hay là không cam lòng để anh ngừng?”

Trợ lý đưa tài liệu tới lúng túng đứng bên ngoài, đợi khoảng chừng một tiếng, thẳng cho đến khi âm thanh trong phòng nguội đi, mới cả gan đi vào.

“Tổng giám đốc Lâm, mợ bảo người ta đưa văn kiện tới.”

Lâm Hoàng Phong ngồi trên ghế sô pha, quần áo không chỉnh tê, mở túi văn kiện ra, liếc mắt thấy dòng chữ to sáng loáng: “Thỏa thuận ly hôn” kia, trong lòng chẳng có cảm giác gì, ngược lại nghĩ là người phụ nữ kia chơi trò lừa bị với mình, trong lòng vô cùng khinh thường.

Phí hết tâm tư mới trở thành mợ Lâm, cô ta có thể buông tay được à?

Hừ, anh thật muốn xem xem, lúc này cô ta lại muốn làm gì.

Sau khi gửi thỏa thuận ly hôn đi, Hà Tiểu Vy liền chuyển ra khỏi “phòng cưới” của cô và Lâm Hoàng Phong.

Cô có nhà riêng của mình ở Sài Gòn, mặc dù kém hơn chỗ ở của Lâm Hoàng Phong, nhưng tốt xấu gì ở nhà mình vẫn thoải mái hơn chút.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong, Hà Tiểu Vy bắt đầu toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc.

Cô làm việc ở tập đoàn Thành Công, người lãnh đạo trực tiếp là đàn anh Trần Minh Tâm của cô, mặc dù mới vào một tháng, còn đang trong thời gian làm thực tập sinh, nhưng cô và Trần Minh Tâm phối hợp rất vui vẻ trong công tác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang