• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Người đàn ông ngang ngược, tự phụ

Sợ Lâm Hoàng Phong sẽ phát ra bí mật của mình nên Hà Tiểu Vy nhanh chóng tươi cười, giải thích một cách qua loa: “Tôi chỉ sợ anh xảy ra chuyện, tôi không muốn bị anh làm liên lụy”

“Thật không?” Lâm Hoàng Phong bình thản hỏi ngược lại.

Cô trả lời mà không cần suy nghĩ: “Thật.

Tôi đang làm việc tốt đấy, không thể để bản thân bị cắn ngược lại được, đúng không?”

Lâm Hoàng Phong nghe ra giọng điệu cô đang khinh thường mình, trong lòng không những không tức giận mà còn nhìn cô cười như không cười, trêu chọc nói đùa: “Không phải em muốn về nhà sao? Sao còn chưa đi?

Có phải muốn ở lại cùng tôi trải qua một đêm không?”

Trong phút chốc vẻ mặt cô trở nên cứng ngäc, cô vô thức nhìn thân hình cao lớn uy nghiêm kia, tức giận trừng mắt liếc anh sau đó liền bỏ chạy khỏi nơi này.

Một lát sau có tiếng đóng cửa rất lớn, đến lúc này thần kinh vẫn luôn căng thẳng của anh mới thả lỏng.

Sau khi cô rời khỏi chỗ Lâm Hoàng Phong như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì cô đã bị phát hiện.

Đột nhiên cô hơi hối hận vì đã chạy về cứu Lâm Hoàng Phong, nếu sớm biết như thế này thì cô đã để mặc anh tự sinh tự diệt rồi. Vừa nấy suýt chút nữa thì bị anh nghi ngờ, sau này cô cần phải cẩn thận hơn mới được.

Sau này vẫn nên cách xa Lâm Hoàng Phong ra một chút, con người này quá nguy hiểm.

Cô trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi, cũng không thèm tắm đã nặng nề ngã xuống giường ngủ luôn.

Ở chung với Lâm Hoàng Phong còn mệt hơn đánh trận, lúc nào cũng như đang đấu trí, sơ ý một chút là một đi không trở lại.

Hà Tiểu Vy vì quá mệt mỏi nên ngủ một giấc đến tận giữa trưa, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn tên người gọi đến cô vô thức muốn tắt máy, nhưng nghĩ lại thủ đoạn của anh nên cô chỉ đành ấn nút nghe.

Giọng nói lười biếng của Lâm Hoàng.

Phong truyền đến tai cô: “Hồ ly nhỏ, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Hồ ly nhỏ?

Cả nhà anh mới là hồ ly.

Cô tức giận bất bình nghĩ, ngoài cười nhưng trong không cười: “Tổng giám đốc Phong, anh gọi đến chỉ để hỏi tôi ngủ có ngon hay không sao?”

Anh khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên không phải, tôi muốn mời em đi xem kịch”

“Tôi không rảnh” Cô trực tiếp từ chối Đôi mắt của anh khẽ nheo lại, giọng nói trầm trầm đầy từ tính: “Em tự mình đến hay để tôi đến đón?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không đi” Cô tức giận nói.

Cô muốn chuẩn bị một chút, sau đó về nhà lớn ăn cơm cùng ba Phong.

“Hà Tiểu Vy, cho em một cơ hội nữa, em tự đến hay để tôi đến đón?” Anh trực tiếp đe dọa.

Cô biết bản thân không có sự lựa chọn, Lâm Hoàng Phong thật sự là một người đàn ông ngang ngược và tự phụ.

Cô cắn môi tức giận nói: “Tôi tự đến”

Nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, hoàn toàn không cho anh có cơ hội nói tiếp.

Bởi vì trên đường hơi kẹt xe nên lúc cô đến thì đã trễ một tiếng rồi “Lên xe đi” Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cô thì trực tiếp ra lệnh, không hề hỏi cô vì sao đến muộn.

Cô không dám thách thức sức chịu đựng của anh nên chỉ đành ngoan ngoấn ngồi lên xe, cố ý ngồi chỗ cách xa anh nhất.

Anh thấy vậy thì hừ lạnh, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không thèm chấp với cô.

Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, kỳ lạ, sao hôm nay Lâm Hoàng Phong lại hào phóng như vậy?

Trên đường đi, cô vẫn luôn quan sát tuyến đường xe chạy, mãi đến khi xe chạy vào một khu biệt thự ở ngoại ô thì cô nghi ngờ nhìn anh.

Đưa cô đến chỗ này làm gì?

©ô còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì xe đã dừng lại ở một căn biệt thự có phong cách vô cùng độc đáo.

Anh trực tiếp mở cửa xuống xe, cô trợn mắt nhìn mấy giây rồi mới vội vàng đi theo.

“Lâm Hoàng Phong, anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Cô không nhịn được hỏi Lâm Hoàng Phong không trả lời câu hỏi của cô, tiếp tục bước đi Cô nghe vậy cũng không hỏi gì nữa, ngoan ngoãn đi theo anh vào tầng hầm biệt thự.

Không khí vô cùng ẩm ướt, còn thoang thoảng mùi máu tươi.

Trái tim đang treo lơ lửng trên không trung của Hà Tiểu Vy lập tức nhảy lên cổ.

họng, cô vô thức nắm chặt túi xách.

bi Đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, trực tiếp dọa cô nhảy dựng, sắc mặt lập tức tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía anh, cô muốn đi khỏi đây.

Nhưng Lâm Hoàng Phong đã vươn tay ra ôm lấy eo cô, hơi dùng sức ép cô đi vào một căn phòng.

Bước vào phòng, cô nhìn thấy một cô gái cả người đầy máu đang bị treo lên, mười ngón tay cô ấy vặn vẹo một cách bất thường, máu tươi chảy dọc theo quần áo xuống đất.

“Anh… Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”

Giọng của cô hơi run rẩy.

Lâm Hoàng Phong nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô thì tâm trạng trở nên vui vẻ, giải thích: “Người phụ nữ này vốn là thư ký của tôi, cũng chính là người tối qua đã bỏ thuốc tôi”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?”

Cho nên tại sao anh lại đưa cô đến xem cảnh tượng máu me này?

Lâm Hoàng Phong liếc nhìn cô, cười như không cười nói: “Một lát nữa em sẽ biết.”

Mặt cô tái đi vì sợ hãi, cô không dám nói tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK