“Các ngươi…, các ngươi thật vô sỉ! Các ngươi đang làm gì đó?”
Hầu Tử chẳng nói chẳng rằng kéo Trương Tam đi mất. Trong phòng bệnh, Sở Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan. Hai mắt Diệp Hoan như phát sáng thầm nhủ “Con em này lớn lên thật xinh đẹp!”. Hai mắt đen láy, sống mũi thật thẳng, bờ môi đỏ mọng xinh xắn, lúc cười làm hiện rõ hai lúm đồng tiền thật sâu.
“Ngọt!” Sau một hồi đánh giá, Diệp Hoan kết luận. Thân thể nàng tỏa ra khí chất ngọt ngào như một cái bánh vừa mới ra lò. Y phục màu trắng vừa vặn ôm lấy người càng tôn lên những điểm lồi lõm gợi cảm trên cơ thể. Đôi chân ngọc ngà ẩn hiện dưới đôi tất chân màu sữa ngà, cặp đùi thon dài lấp ló đầy mê hoặc.
Diệp Hoan nuốt nước miếng đánh ực, khép chặt hai chân trên giường, hướng mắt nhìn nhị đệ như muốn lễ phép đứng dậy chào hỏi y tá.
“Các ngươi vừa mới làm gì đó?”
Diệp Hoan gượng cười đáp: “Diễn kịch.”
“Các ngươi tính âm mưu chuyện gì?”
“Chúng ta vừa diễn cảnh Càn Long đi dạo quanh kỹ viện ấy mà.”
“Thật hay giả đó? Vì sao lại phải diễn kịch?” Sở Tuyết nghi ngờ hỏi.
Diệp Hoan trầm ngâm một lúc mới làm mặt nghiêm túc đáp: “Vì muốn hun đúc tình cảm sâu đậm nên tham gia biểu diễn văn nghệ thanh niên đó.”
Sắc mặt Sở Tuyết đang lạnh như băng liền tan chảy, khuôn mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Thật không nghĩ ngươi lại bỏ công bỏ sức như vậy. Rốt cuộc thì ngươi làm gì? Viết kịch bản, làm đạo diễn hay diễn viên?”
Diệp Hoan im lặng không biết nói gì, trong đầu than thở “Cô nàng này thật xinh đẹp nhưng chỉ số thông minh thì… Ông trời thật khéo toan tính, chẳng để cho nàng hoàn mỹ cả đôi đường”.
Sau vài câu hàn huyên qua lại, Sở Tuyết quay lưng lại chỗ y tá đang đứng, cầm chổi bắt đầu quét dọn sàn nhà bị vương bẩn lúc bôi thuốc và tiêm, sau đó đổi mới nước thuốc, bưng chén đĩa đi vào phòng bệnh.
“Quý ông này đã được tiêm rồi.” Sở Tuyết mỉm cười.
Diệp Hoan nhìn chằm chằm từ mặt đến ngực nàng.
“Ngươi nhìn cái gì đó?” Sở Tuyết lấy tay che ngực, ánh mắt bối rối nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan nheo mắt, nhìn bảng tên trên ngực nàng thì thầm: “Sở Tuyết…” sau đó nở nụ cười tươi, chậm rãi nói: “Càng nhìn càng thấy quen thuộc. Tối hôm qua, người dọa tôi khiến tôi suýt ngất khi làm giải phẫu là cô đúng không?”
Sở Tuyết trầm mặc không đáp, hai gò má càng lúc càng thêm ửng hồng.
Diệp Hoan thấy vậy thì ung dung bảo: “Y tá Sở này, cô đem bệnh nhân dọa muốn ngất xỉu thì dù gì cũng nên xin lỗi một câu chứ?”
Sở Tuyết đỏ mặt, hướng Diệp Hoan khom người: “Thực xin lỗi! Lúc ấy là tôi sơ sót, mong anh bỏ qua cho”. Sau đó rất nhanh thay đổi thái độ, nhếch miệng cao giọng: “Chỉ dọa anh chút xíu anh đã ngất xỉu, đàn ông như vậy thật quá vô dụng!”
Diệp Hoan ngẫm nghĩ thấy nàng ta nói cũng có lý nên bảo: “Được rồi, chuyện đó bỏ qua đi, tôi cũng không truy cứu nữa.”
Sở Tuyết chun mũi chu mỏ, đôi má lúm đồng tiền hiện ra càng thêm mê người. Đột nhiên, Diệp Hoan nhăn nhó, ngọ nguậy không yên. Sở Tuyết thấy vậy thì quan tâm hỏi. “Anh làm sao vậy? Vết thương đau trở lại hay không thoải mái ở đâu?”
Diệp Hoan ngượng nghịu: “Là tôi… muốn đi tiểu!”
Sở Tuyết đỏ mặt, ngồi xuống lôi từ gầm giường ra bình đựng nước tiểu đưa cho Diệp Hoan. Diệp Hoan nhận lấy nhưng ngoáy ngó trong chăn cả buổi mà không xong đành phải cười khổ nhìn Sở Tuyết: “Tôi chưa dùng thứ này bao giờ, nằm thế này không thể đi tiểu được a…”
Nữ y tá khẩn khoản: “Tôi dìu anh tới toa lét nhé? May là anh ở phòng tự chọn nên có nhà vệ sinh riêng đó”. Nói rồi tiến tới nâng người Diệp Hoan dậy và đỡ xuống giường. Diệp Hoan thả chân xuống đất rồi cứ thế tập tễnh đi vào toa lét. Cánh cừa từ từ đóng lại phía sau.
Một lúc lâu sau.
“Sao anh vẫn chưa đi tiểu xong vậy?”
“Tay tôi bị đau… Cô giúp ta đưa ‘nó’ ra khỏi quần đi!”
“Anh…anh…”
“Nhanh lên, tôi sắp tiểu ra quần rồi…”
“Anh là đồ vô lại!”
Một lát sau, trong toa lét vang lên tiếng nước chảy xiết.
Qua một lúc lâu nữa…
“Y tá…”
“Tôi là Sở Tuyết.”
“Em Sở, em cảm thấy ‘nó’thế nào? Hoành tráng? Uy vũ? A…đừng…”
*
Tại Thẩm gia ở kinh thành, hôm nay không khí vô cùng nào nhiệt. Toàn bộ nam nữ của Thẩm gia cùng tề tựu, ngay cả ông cụ đã lâu không xuất hiện cũng được Thẩm Đốc Lễ mời ra.
“Đốc Lễ, cho tôi hỏi: đứa nhỏ Thẩm Duệ nhà lão hai sao lại bị anh điều chuyển từ văn phòng tới tận cái huyện nghèo khó ở Tây Bắc? Anh làm vậy là có ý gì?” Ông cụ Thẩm đã gần chín mươi tuổi nhưng lưng eo thẳng tắp, toàn thân vẫn tỏa ra khí thế của bậc tướng quân uy vũ hơn người.
Trong phòng khách được bài trí theo hơi hướng cổ điển, mọi người trong Thẩm gia đều ngước nhìn Đốc Lễ.
Những người có tư cách cùng ngồi với người của Thẩm gia không nhiều, không có người nào mà không phải là chấp chưởng lưỡng giới quân chính, không thì cũng là những nhân vật kiệt xuất. Hội nghị quan trọng đưa ra nhiều quyết sách quan trong thế này, chỉ có những nhân vật cốt cán của Thẩm gia mới được góp mặt, những thành viên trọng yếu nhưng khác họ cũng không đủ tư cách.
Thẩm Đốc Lễ chậm rãi nhìn mọi người, khí thế lẫm liệt. “Cha à, con bố trí như vậy là có tính toán cả đó. Hôm nay gọi mọi người về là có hai việc muốn tuyên bố và xin ý kiến.”
Mọi người trong phòng nghe được nhất thời đều trở nên trang nghiêm, hơi cúi người về phía trước lắng nghe. Chuyện có thể làm cho gia chủ của Thẩm gia phải trịnh trọng rào đón như thế nào phải chuyện đùa? Nhất định phải là chuyện gì đó kinh thiên động địa!
“Chuyện thứ nhất, mấy năm gần đây, nước ta chuyển hướng tập trung về cùng Tây Bắc. Chuyện này là do ta cùng đồng chí chủ tịch trong hội đồng thường trực cùng nghiên cứu dưới sự tham vấn của các chuyên gia về mọi lĩnh vực, từ kinh tế, địa lý tới lịch sử… Thẩm Duệ bị tôi đưa tới Tây Bắc làm huyện trưởng cũng là có ý cả. Hắn còn trẻ tuổi, nhất định phải rèn luyện qua thực tế, trải qua khó khăn của người dân mới có thể vì dân mà ra sức. Quan trọng hơn là, chỉ có trải qua thực tế rèn luyện hắn mới biết làm việc tới nơi tới chốn, tránh được sai sót về sau.”
Mọi người nhìn ông cụ vẫn giữ bộ dạng trầm mặc không thay đổi gì liền nhao nhao gật đầu đồng ý, nhưng cũng có không ít người lại âm thầm cười đầy ý tứ.
Dù Thẩm Đốc Lễ không nói thẳng ra nhưng ai cũng biết, chuyện trọng đại như vậy không thể vô duyên vô cớ mà diễn ra được. Bên trong nhất định có uẩn khúc. Thẩm Duệ nhất định đã làm sai chuyện gì đó nên mới bị chủ nhà lưu đầy đến cái huyện nghèo khó kia.
Trong mắt lão ba Thẩm Đốc Nghĩa lóe lên một tia hào quang rồi lập tức trở lại bình thường.
“Anh cả nghĩ thế thật có đạo lý, em tán thành cả hai tay. Đứa nhỏ Thẩm Duệ này mồ côi cha từ sớm nhưng rất có ý chí, tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư không nhỏ, là người thông minh lanh lợi, chính là nên đưa tới địa phương như vậy để tôi luyện thêm…” Thẩm Đốc Nghĩa mỉm cười hiền lành bảo.
Thẩm Đốc Lễ bưng chén trà rồi chậm rãi nhấp một ngụm.
Mọi người đều không thấy được, Thẩm Đốc Nghĩa ngoài mặt thì nói đồng ý nhưng bên trong chỉ sợ lại có ý khác. Rõ ràng Thẩm Duệ mồ côi cha mẹ mà chủ nhà lại giáng chức đưa tới địa phương xa xôi nghèo khó như vậy, việc này thật không có hậu.
Trong nội đường, không khí nhất thời bỗng trở nên lạnh lẽo. Ông cụ Thẩm hơi nhăn hàng mi trắng liếc nhìn Thẩm Đốc Nghĩa không biểu lộ gì, rồi lại nhìn Thẩm Đốc Lễ: “Đốc Lễ, anh nói tiếp chuyện thứ hai đi.”
Thẩm Đốc Lễ liền đứng thẳng người, nhìn qua một lượt mọi người trong Thẩm gia đang có mặt ở đây rồi chậm rãi nói. “Chuyện thứ hai chính là, con trai của tôi vẫn còn sống. Nó lưu lạc trong nhân gian hai mươi năm qua, tên nó là Diệp Hoan!”
Nhìn một lượt những gương mặt đang sững sờ xung quanh, Thẩm Đốc Lễ gằn từng chữ: “Ngày mai, tôi muốn đi thành phố Ninh Hải rồi đón nó trở lại Thẩm gia!”.