Diệp Hoan sững người nhưng sau đó nở nụ cười nói: "Cô nói đùa gì vậy, sao cô ấy lại rời xa tôi? Sáng sớm cô uống lộn thuốc đúng không? Nếu không thì tại sao cô lại kích động như vậy?"
Chu Mị vừa gấp vừa giận, dậm chân nói: "Kiều Mộc thật sự đi rồi!"
Diệp Hoan vẫn nở nụ cười như cũ: "Có thể là cô ấy đi dạo phố thôi, mấy ngày trước cô ấy còn nói cô ấy thấy một chiếc áo sơ mi rất hợp với tôi. . ." Giọng điệu Diệp Hoan càng nói càng bình tĩnh hơn
"Diệp Hoan, tại sao anh lại chắc chắn như vậy?"
Diệp Hoan cười đáp: "Bởi vì Kiều Mộc chắc chắn sẽ không rời xa tôi."
Chu Mị lắc đầu, vẻ mặt nặng nề, nói: "Diệp Hoan, lần này anh đoán sai rồi."
Diệp Hoan ngây người một lúc lâu, sau đó nhìn thấy dáng vẻ nặng nề của Chu Mị, trong lòng cũng biết được sự việc hình như nghiêm trọng.
"Không! Không thể nào!"
Diệp Hoan ngay lập tức đi xuống giường, nhanh chóng chạy vào trong phòng của Nam Kiều Mộc.
Trong căn phòng trống rỗng vẫn còn thoang thoảng mùi hương quen thuộc.
Diệp Hoan nhìn xung quanh, cười nói: "Chu Mị, mới sáng sớm thôi, cô đừng đùa tôi thế này…Hành lý và quần áo của cô ấy vẫn còn ở đây, cô ấy có thể đi đâu được?" Chu Mị chỉ im lặng nhìn Diệp Hoan, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, một tin nhắn được gửi tới, là của Nam Kiều Mộc.
"Diệp Hoan, anh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định phải sống thật hạnh phúc." Tin nhắn chỉ ngắn ngủn vài từ đã đẩy Diệp Hoan xuống đáy địa ngục. Cả người hắn lạnh như băng, cả linh hồn đã bị mất đi một nửa.
Thật lâu sau, Diệp Hoan tỉnh táo lại, nhanh chóng gọi điện cho Nam Kiều Mộc nhưng hết lần này đến lần khác chỉ nghe được giọng nói máy móc của tổng đài viên.
Sau khi gửi tin nhắn này, điện thoại của Nam Kiều Mộc đã bị tắt.
Diệp Hoan ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu, như một con thú hoang bị vây khốn trong tuyệt vọng.
"Tìm cô ấy, mau đi tìm cô ấy!" Diệp Hoan loạng choạng đi tới cửa phòng, bất chợt thân thể mất thăng bằng, ngã ụp xuống đất.
Chu Mị rơi nước mắt nâng hắn lên.
"Tìm cô ấy, cô ấy không được rời xa tôi, không được!”Gương mặt Diệp Hoan trắng bệch, cả người run rẩy.
Chu Mị khóc, nói với hắn: "Diệp Hoan, anh phải tỉnh táo lại, anh nhất định không được có chuyện gì!" Hầu Tử và Trương Tam nghe thấy tiếng khóc của Chu Mị thì chạy vào, thấy gương mặt Diệp Hoan còn tái nhợt hơn mặt người chết, cơ thể hắn run rẩy không ngừng. Cả hai lo lắng hét lớn: "Anh Hoan, anh bị làm sao thế?”
Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
"Tìm. . . Tìm Kiều Mộc, nhanh lên, đi tìm Kiều Mộc. . ."
Diệp Hoan nói xong câu đó thì thấy đầu óc choáng váng, sau đó cơ thể mềm nhũn, bất tỉnh.
~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi Diệp Hoan tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong phòng khách sạn, một bác sĩ đang truyền dịch cho hắn.
Hầu Tử, Trương Tam, Chu Mị ba người đứng bên giường, lo lắng nhìn hắn.
Ba người thấy Diệp Hoan tỉnh lại thì vui mừng, nhanh chóng bước lên, hỏi han sức khỏe Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhếch mép, hắn muốn nói mấy câu để chọc cười mọi người nhưng ký ức xảy ra trước lúc ngất xỉu bỗng tràn về khiến sắc mặt hắn ngay lập tức thay đổi. Tim hắn rất đau, như có ai đó đang dùng một con dao nhọn đâm vào nó, ngay cả việc hô hấp cũng khiến Diệp Hoan đau đớn.
"Tôi. . . ngủ bao lâu rồi?"
"Hơn bốn tiếng." Chu Mị trả lời.
"Kiều Mộc. . . Kiều Mộc đâu. . . ?" Hầu Tử đeo gương mặt buồn bã nói với Diệp Hoan: "Anh Hoan, Kiều Mộc cô ấy đi rồi, đi thật rồi."
Diệp Hoan đau đớn, cố gắng ngồi dậy, quay sang nhìn Chu Mị
"Hiện tại, có thề nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra được không? Sao Kiều Mộc lại ra đi ?"
Chu Mị lắc đầu, đau buồn nói: "Không biết, ba người chúng tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không biết được lý do, căn bản là không có bất kỳ dấu hiệu nào cả. Sáng hôm nay cô ấy có đến tìm tôi nói mấy câu kỳ lạ mà tôi không thể hiểu được… Lúc đó tôi cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, cô ấy bảo tôi đợi cô ấy trong phòng, thế nhưng cô ấy lại… "
Diệp Hoan nghe thế nhắm mắt lại, sau đó mở mắt, đau đớn nói: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Kiều Mộc lại vô duyên vô cớ rời xa tôi. Chuyện này nhất định có vấn đề, nhất định có chuyện mà tôi chưa biết! Chuyện nào cũng phải có lý do của nó…!" Diệp Hoan đang nói bỗng lại thấy đau đầu, nhưng nó lại không thể nào sánh với nỗi đau trong lòng hắn bây giờ.
Chu Mị vội vàng đỡ lấy Diệp Hoan, nói: "Diệp Hoan, anh đừng lo, tôi sẽ điều tra, anh nhất định phải tỉnh táo, anh không thể để bản thân xảy ra bất cứ chuyện gì."
Diệp Hoan yếu ớt nói với Chu Mị: "Chu Mị, cô hãy giúp tôi tìm ra cô ấy, tôi muốn biết cô ấy đã đi đâu."
Chu Mị nói: "Tôi đã tìm rồi, theo như ghi chép của Tổng Cục Hàng Không thì sáng nay Kiều Mộc đã lên máy bay ra nước ngoài rồi."
Diệp Hoan xiết chặt nắm tay.
"Nước ngoài? Cô ấy đã đi nước nào? Chu Mị, cô mua giúp tôi vé máy bay, không, dùng máy bay tư nhân đi, như thế nhanh hơn, tôi muốn đi tìm cô ấy. . ."
Chu Mị buồn bã lắc đầu, nói : "Tôi không biết cô ấy đã đi đến nước nào, không tra được..."
Diệp Hoan tức giận nói: "Sao lại không tra được? Không phải là Thẩm gia có thế lực lớn lắm sao, chỉ là việc xuất cảnh của một người thôi tại sao lại không tra được?"
"Diệp Hoan, không có bất kỳ manh mối nào cả. Tôi chỉ biết rằng sáng nay cô ấy đã lên một chiếc máy bay tư nhân ở sân bay thủ đô. Hướng bay, tư liệu của nhân viên…tất cả mọi thứ đều đã bị tiêu hủy.
Chu Mị bình tĩnh nói với Diệp Hoan: "Tôi có thể khẳng định, nhất định đã có người động tay động chân trong việc này. Họ chắc chắc muốn ngăn cản việc anh tìm Kiều Mộc, nói cách khác, họ không muốn hai người có bất cứ liên quan nào nữa."
Sự đau khổ trên gương mặt Diệp Hoan mất đi, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đáng sợ.
"Có biết ai làm không?"
Chu Mị lắc đầu: "Không biết, lúc họ tiêu hủy ghi chép cũng xóa luôn tất cả dấu vết, tôi đã vận dụng các quan hệ của Thẩm gia vẫn không tra ra được…”
Diệp Hoan cố gắng nén lại sự đau lòng, nghiêng đôi mắt đỏ bừng nhìn Chu Mị, khàn giọng: "Chu Mị, cô nhất định phải tìm ra! Dù đánh đổi tất cả mọi thứ cũng phải tìm cho ra cô ấy!"
Chu Mị nặng nề gật đầu.
Diệp Hoan loạng choạng đứng lên đi đến bên cạnh chiếc bàn ăn, trên đó có một bát mì sợi không biết đã được đặt ở đó từ khi nào.
"Diệp Hoan, đây là bát mì Kiều Mộc đã tự tay làm cho anh trước khi đi.”
Diệp Hoan ngẩn người nhìn chằm chằm cái bát. Lâu sau, hắn ngồi xuống, bắt đầu gắp từng đũa mì đưa lên miệng.
Mì trong bát đã nguội lạnh từ lâu, mà lòng Diệp Hoan còn lạnh hơn cả mì.
Diệp Hoan cứ cứng nhắc ăn từng chút một, nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào bát. Mùi vị thơm ngon quen thuộc nay trở nên thật cay đắng.
"Chu Mị, Kiều Mộc đi thật rồi." Diệp Hoan nhắm mắt lại, để nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
"Diệp Hoan à…”
"Cô biết không, cô ấy còn mang một nửa linh hồn của tôi theo."
~~~~~~~~~~
Diệp Hoan nằm liệt giường suốt hai ngày.
Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung biết Diệp Hoan ngất xỉu thì rất lo lắng, một trước một sau tới quan tâm hắn. Cả hai người thấy Diệp Hoan thẫn thờ ngồi trên giường, không nói không rằng, thì rất lo lắng. Dù có nói chuyện với Diệp Hoan nhiều thế nào thì hắn cũng chẳng có chút phản ứng.
Trong hai ngày này, Thẩm gia và tập đoàn Đằng Long dùng thế lực tích lũy nhiều năm ra sức tìm kiếm tung tích của Nam Kiều Mộc.
Lý do khiến Nam Kiều Mộc rời xa Diệp Hoan, Thẩm Đốc Lễ cũng có biết ít nhiều nhưng nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Diệp Hoan thì lời không thể ra khỏi miệng nên vẫn chưa nói cho Diệp Hoan
Ngày thứ ba, cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Người điều tra được manh mối cũng không phải Chu Mị, mà là Hầu Tử.
Hầu Tử và Trương Tam đương nhiên sẽ không có khả năng lớn như tập đoàn Đằng Long và Thẩm gia nên họ chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm từ những chi tiết nhỏ.
Họ cảm thấy Nam Kiều Mộc nhất định sẽ không ra đi mà không có lý do, thế nên họ đã tìm đến bộ phận an ninh của khách sạn để tìm hiểu xem ngày Kiều Mộc đi là đi một mình hay là đi cùng người khác.
Hầu Tử xem đi xem lại video giám sát nhiều lần vẫn không tìm được manh mối nào nên nghĩ rằng nếu như xem những hành động gần đây của Kiều Mộc biết đâu sẽ tìm được điều gì đó có ích.
Sau một thời gian dài dò tìm trong tư liệu camera thì cuối cùng cũng tìm được manh mối.
Bên trong phòng, Diệp Hoan lặng lẽ xem các hình ảnh trên video giám sát.
Trên màn hình là hình ảnh của bốn ngày trước, lúc này Nam Kiều Mộc đang đi ra khỏi thang máy một mình, sau đó dừng lại trước cửa một chiếc Audi, cửa xe mở ra, một gương mặt già nua xuất hiện.
Diệp Hoan bấm nút dừng rồi sau đó phóng to lên, hình dáng mờ mờ đó hiện lên trước mắt mọi người, tất cả đều hít vào một hơi thật sâu.
Hình ảnh tuy rằng mờ nhạt nhưng tất cả mọi người đều biết gương mặt này là của ai.
Crắc!
Chiếc ly bị ném thật mạnh.
Vỡ vụn.
Âm thanh không lớn nhưng giữa căn phòng lặng ngắt lại tạo ra rung động mãnh liệt. Cơ thể Diệp Hoan run lên, gân xanh nổi trên gương mặt vặn vẹo, ánh mắt toát ra sát khí khủng bố như một con dã thú lâm vào trạng thái cuồng bạo.
Diệp Hoan nắm chặt hai bàn tay run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt trên màn hình, nghiến răng nói ra ba chữ.
"Thẩm Đốc Nghĩa!"
Chu Mị nhìn gương mặt giận dữ đến nỗi méo mó của Diệp Hoan, trong lòng như treo lên một tảng đá lớn, cô có cảm giác như đang đứng trong hầm băng.
Thẩm gia. . . loạn rồi.
~~~~~~~~~~~~~~
Màn đêm u ám.
Một chiếc xe Benz lặng lẽ đậu trước tấm bia đá trạng nguyên
Diệp Hoan mặc một chiếc áo khoác đen, một mình xuống xe, từ trong cốp xe lấy ra một thùng nhựa đậy kín, chậm rãi đi vào cửa lớn.
Xung quanh Thẩm gia được bảo vệ nghiêm ngặt, cảnh vệ tới lui liên tục.
Diệp Hoan mang theo chiếc thùng, coi mọi người như không khí mà đi tới, tới trước cửa lấy ra giấy thông hành đưa cho cảnh vệ.
Những cảnh vệ này đương nhiên biết được người trước mắt mình là đại thiếu gia của Thẩm gia, con trai của Thẩm Tổng lý, sau khi cẩn thận kiểm tra giấy thông hành, các cảnh vệ liền cúi người chào Diệp Hoan theo quy định, nhường đường cho hắn tiến vào. Còn về cái thùng mà Diệp Hoan mang theo, họ không liếc nhìn lấy một lần.
Theo như quy định, người thuộc dòng chính của Thẩm gia mang theo bất cứ thứ gì đều không được kiểm tra, đây là quyền tự do của họ.
Diệp Hoan chậm rãi đi vào, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, dù có nhân viên chào hỏi hắn thì hắn cũng coi như là không nghe thấy, một mực trầm lặng không nói.
Người ta hay nói trước cơn bão lớn luôn có một khoảnh khắc im lặng đầy đáng sợ.
Diệp Hoan chầm chậm đi tới nơi Thẩm Đốc Nghĩa sống, gian phòng phía Bắc. Diệp Hoan đứng trước cửa phòng nhìn giàn phong lan được trồng trước sân, lộ ra nụ cười điên cuồng.
Diệp Hoan tay xách thùng nhựa, bước lên trên bậc thềm, lễ phép gõ nhẹ cửa.
Bên trong truyền tới giọng nói uy nghiêm trầm thấp của Thẩm Đốc Nghĩa: "Ai đó? Vào đi."
Cửa không khóa, Diệp Hoan nhẹ nhàng đẩy cửa vào thì thấy Thẩm Đốc Nghĩa đang ngồi bên bàn làm việc, đeo kính lão nghiêm túc đọc tài liệu
Thẩm Đốc Nghĩa nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, thấy người vào là Diệp Hoan thì hơi bất ngờ nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.
Ông thản nhiên hỏi: " Diệp Hoan à, muộn thế này rồi tìm ta có chuyện gì sao?"
Diệp Hoan đặt thùng xuống đất, cười với Thẩm Đốc Nghĩa: "Chú ba, cháu có chút chuyện muốn thỉnh giáo, hy vọng chú có thể cho cháu biết."
Thẩm Đốc Nghĩa vẫn không thay đổi sắc mặt: "Nói đi."
Diệp Hoan nở nụ cười xán lạn: "Chú ba, có phải là chú đã đưa Kiều Mộc đi không? "
Thẩm Đốc Nghĩa lạnh nhạt nói: "Cháu tới tìm ta muộn thế này chỉ vì chuyện của một đứa con gái thôi sao?"
"Đúng, chỉ vì một cô gái."
"Cô gái này quan trọng với cháu như vậy sao?"
Nụ cười của Diệp Hoan càng rạng rỡ hơn: "Chú ba không trả lời cháu thì có vẻ như là đã gián tiếp thừa nhận rồi?"
Thẩm Đốc Nghĩa khinh thường nói: "Ta cần gì mà phải ‘thừa nhận gián tiếp’? Ta có thể trực tiếp nói cho cháu biết, Nam Kiều Mộc chính do ta đưa đi, cũng chính ta buộc cô ta rời khỏi cháu.."
Sao đó Thẩm Đốc Nghĩa lại ra vẻ cha chú quan tâm tới Diệp Hoan: "Diệp Hoan à, cháu còn trẻ, cháu có thể quan tâm chiều chuộng phụ nữ nhưng mà cháu không nên vì họ mà đánh đổi sự nghiệp. Cháu xem cháu đi, vì một đứa con gái mà không quan tâm tới đại cục, tính cháu thế này thì sao có thể làm chuyện lớn? Nếu như ta không đưa cô gái đó đi, nhất định sẽ có một ngày cháu vì cô ta mà bán cả gia nghiệp tổ tiên mất thôi.”
Diệp Hoan vẫn nở nụ cười tươi, nhìn qua thì rất hiền lành và khiêm tốn.
"Chú ba dạy phải, chỉ là cháu còn có một vấn đề, không biết là chú đã đưa Kiều Mộc đi đâu?"
"Cháu còn muốn tìm cô ta?" Thẩm Đốc Nghĩa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu: "Anh cả sao lại sinh ra một khối gỗ mục như thế này chứ. . ."
Diệp Hoan hơi khom người xuống, giọng nói trở nên hèn mọn: "Chú ba, cháu xin chú cho cháu biết."
Thẩm Đốc Nghĩa lắc đầu, thở dài một lúc, sau đó nhìn vào văn kiện trên bàn, lạnh lùng nói: "Không biết, ta mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, sao có thể nhớ nổi mấy chuyện nhỏ nhặt đó, Diệp Hoan à, nếu như không còn gì nữa thì ra ngoài đi."
"Chú ba không muốn nói cho cháu biết thật sao? "Nụ cười của Diệp Hoan trở nên lạnh lùng, ẩn ẩn sát ý.
Thẩm Đốc Nghĩa vẫn nhìn vào văn kiện trên tay, chưa biết rằng ánh mắt và giọng điệu của Diệp Hoan đã thay đổi, ông vẫn thản nhiên nói: "Diệp Hoan, cháu ra ngoài đi, chuyện này không cần nói nữa, nếu như cháu bình tĩnh trở lại rồi thì nên suy nghĩ về việc kết thông gia với Hàn gia, đó mới là chuyện mà cháu nên quan tâm."
Trong phòng là không khí im lặng đáng sợ, sát khí lan ra đầy khắp căn phòng.
Không biết qua bao lâu, giọng nói Diệp Hoan tựa như từ nơi xa xôi nào đó truyền đến.
"Chú ba, tiên lễ hậu binh, chuyện lễ nghĩa tôi đều đã làm nhưng là do chú không đồng ý, cho nên chú đừng trách tôi phải dụng binh”
Thẩm Đốc Nghĩa ngẩn người, vừa ngẩng đầu bỗng một tiếng chát vang lên, má trái ông tê dại, cảm giác nóng rát lan ra toàn khuôn mặt, màng nhĩ giống như bị chọc thủng, không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Thẩm Đốc Nghĩa lúc này đã hoàn toàn ngây dại, bao nhiêu năm nay ông luôn đứng ở vị trí cao, người khác đứng trước mặt ông ngay cả việc hô hấp cũng phải dè dặt, nào có ai dám tát ông? Mùi vị này bao nhiêu năm qua ông chưa từng nếm thử, nên sau khi bị Diệp Hoan tát ông vẫn không có bất cứ phản ứng nào, cứ thế mở to mắt nhìn gương mặt vặn vẹo của Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhìn thấy Thẩm Đốc Nghĩa lộ ra vẻ mặt đờ đẫn thì hắn ngửa đầu lên cười lớn, tiếng cười lộ rõ vẻ điên dại.
Bốp!
Tiếp theo là bạt tai thứ hai, chính nó đã đưa đầu óc Thẩm Đốc Nghĩa trở về.
"Mày…Mày dám…"
Lời còn chưa dứt thì Diệp Hoan đã nắm cổ áo ông kéo lên, dữ tợn hỏi: "Thẩm Đốc Nghĩa, tôi hỏi ông một lần nữa, rốt cục là ông đã đưa Kiều Mộc đi đâu?"
"Không biết!" Thẩm Đốc Nghĩa vẫn cứng rắn không nói.
Bốp!
"Kiều Mộc đi đâu?"
"Không biết!"
Bốp!
"Diệp Hoan, mày .. phản rồi..?" Hai bên mặt của Thẩm Đốc Nghĩa đã sưng vù lên, lều phều không rõ tiếng
Diệp Hoan cười lớn mấy tiếng, giơ ngón tay cái lên với ông: "Thẩm Đốc Nghĩa, ông thật dũng cảm!"
Dù Thẩm Đốc Nghĩa là người đã trải qua nhiều sóng gió nhưng khi nhìn thấy nụ cười điên cuồng của Diệp Hoan thì cũng cảm thấy sợ hãi.
Đã bao lâu ông chưa nếm trải cảm giác sợ hãi đến run rẩy toàn thân này rồi?
Thẩm Đốc Nghĩa cố gắng che đậy sự sợ hãi của mình, muốn bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
"Diệp Hoan, tỉnh táo lại đi, muốn làm việc gì cũng phải suy nghĩ tới hậu quả!"
Diệp Hoan như không nghe thấy lời ông nói, hắn vẫn cứ vừa cười lớn vừa rơi nước mắt, thân thể loạng choạng, điên loạn nói: "Ông đưa Kiều Mộc đi rồi, nửa cái mạng này của tôi cũng đã đi theo luôn. Hậu quả ư? CMN hậu quả! Thẩm Đốc Nghĩa, ông khiến tôi nửa sống nửa chết, vậy thì ông cũng đừng mong được sống tiếp. Lấy mạng đổi mạng, không nợ nần gì cả, trên đường đi xuống suối vàng tôi với ông sẽ từ từ tính toán mọi thứ kĩ càng!"
Thẩm Đốc Nghĩa thấy Diệp Hoan càng lúc càng điên dại thì cũng biết được tình hình thật sự rất nghiêm trọng.
Diệp Hoan không phải chỉ muốn dọa ông, hắn thật sự muốn giết ông…
Thẩm Đốc Nghĩa lập tức cảm thấy cực kỳ hối hận, ông hiểu rằng mình đã đánh giá thấp Diệp Hoan rồi, càng đánh giá thấp sự ảnh hưởng của Nam Kiều Mộc đối với hắn. Ông thật sự không nghĩ tới chỉ vì một đứa con gái mà Diệp Hoan lại sẵn sàng giết chú ruột mình.
Nam Kiều Mộc, không chỉ là một con bé nghèo hèn nhỏ nhoi.
Thẩm Đốc Nghĩa phát hiện ông sai rồi, thật sự sai rồi.
Lúc này Diệp Hoan đang còn ở trong trạng thái điên cuồng đã đi tới bên chiếc thùng nhựa ban nãy. Hắn mở nút ra, một mùi hương cay nồng lan ra khắp phòng.
Thẩm Đốc Nghĩa ngửi thấy mùi này thì gương mặt tái nhợt, cả người run lên bần bật. Ông có thể ngửi được hương vị của cái chết đang cận kề.
Xăng!!