Mục lục
Thái Tử Bụi Đời - Diệp Hoan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều cơ bản nhất trong đời người là gì?

Gia đình, cha mẹ, con cái và hạnh phúc của bản thân

Mỗi người trong cuộc đời đều không thiếu được những yếu tố này. Những điều mà mọi người coi là hiển nhiên thì Diệp Hoan lại vô cùng xa lạ.

Khi còn bé, lúc trên đường đi học về, Diệp Hoan vừa nắm góc áo ông viện trưởng vừa khóc gọi ba, gọi mẹ. Ông viện trưởng gạt nước mắt ôm hắn trở về viện phúc lợi, hắn khóc đến thiếp đi. Một ngày lại một ngày như thế, đến khi Diệp Hoan năm tuổi đã bắt đầu có những hiểu biết non nớt về thế giới này, kể từ đó hắn không còn nhắc đến hai từ “Ba – Mẹ” nữa.

Bởi vì hắn không có.

Không nhắc đến không có nghĩa là không đau, không có nghĩa là không hận. Càng lớn lên, những oán giận của hắn dần dần ẩn đi. Hắn đã chấp nhận nhưng nỗi đau đó không tan biến hoàn toàn, hắn chỉ chôn giấu nó ở sâu trong tâm hồn, càng vùi càng sâu.

Vận mệnh là thứ khiến người ta vừa hận vừa yêu giống như ả kỹ nữ. Nàng níu lấy cổ mỗi người, buộc người ta phải làm theo sự sắp xếp của nàng.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Diệp Hoan đã khuất phục rồi.

Hôm nay gặp mặt Chu Dung, nỗi đau ẩn vùi nhiều năm dưới đáy tim Diệp Hoan bị khuấy lên, ào ạt như Hoàng Hà vỡ đê không gì ngăn cản được.

Hắn hận người phụ nữ này.

Hắn hận bà ta khiến cho hắn phải hứng chịu hai mươi năm ủy khuất và khổ cực. Hắn càng hận khi mà hắn vừa mới có được một chút ổn định sau bao khó khăn, quẫn bách, bà ta lại đột nhiên từ nơi nào xuất hiện khuấy đảo cuộc sống của hắn.

Diệp Hoan rất muốn chửi ầm lên, muốn dùng hết thảy những lời lẽ thô tục mà hắn biết để tổn thương bà. Hắn thậm chí còn muốn xông lên tát bà ta một cái thật đau, xả cho hết oán giận tích lũy suốt hai mươi năm của mình.

Nhưng khi hắn chứng kiến người phụ nữ trước mặt này khóc lóc đến ruột gan như đứt ra từng khúc thì hắn lại mềm lòng. Miệng hắn cứ mấp máy mãi không nói ra được một lời.

Hai mươi năm đau khổ oán giận, giờ phút này hóa thành một tiếng “..thôi ” ảo não.

Không tiếp nhận cũng không mắng chửi, Diệp Hoan lựa chọn trầm mặc.

Hắn không nói lời nào quay đầu bước đi, bỏ lại Chu Dung thút thít ở đầu ngõ.

Ở một góc tối tăm gần đó, lão Vương chủ nhà trọ thân hình khọm xuống, lặng lẽ dõi theo bóng lưng Diệp Hoan kiên quyết rời đi, còn lại một mình Chu Dung run rẩy ôm mặt khóc nấc từng tiếng thương tâm. Lão Vương rơm rớm nước mắt, lắc đầu, âm thầm thở dài một tiếng.

Khúc mắc của hai mẹ con này thật không dễ dàng cởi bỏ.



Diệp Hoan lầm lũi cất bước trong con hẻm nhỏ tăm tối, thân hình chao đảo. Hắn rất mệt, rất mệt mỏi! Hắn chỉ muốn trở về nhà thật nhanh, nằm lên giường ngủ một giấc. Có lẽ khi hắn tỉnh lại sẽ phát hiện tất thảy đều chỉ là một giấc mơ hoang đường. Tỉnh mộng rồi hắn sẽ lại là Diệp Hoan lông bông của ngày trước.

Một người khi gặp phải chấn động tinh thần nghiêm trọng chính là lúc phòng tuyến tâm lý đặc biệt yếu ớt. Hắn thậm chí muốn đi về nhà hỏi Nam Kiều Mộc rằng: Nếu như nàng không chê hắn nghèo khổ, ít học… thì hắn với nàng sẽ ghép thành một đôi, cả đời này an an ổn ổn mà sống bên nhau.

Suy nghĩ trong đầu Diệp Hoan lúc này rất hỗn loạn, có hoang đường, có khó hiểu, có thống khổ cũng có vui vẻ, thoải mãi. Tất cả cứ xoay vòng vòng khiến đầu hắn như muốn nứt ra.

Phải trở về ngủ một giấc!

Ngay lúc Diệp Hoan mải mê với những suy nghĩ trong đầu thì biến cố đột nhiên xảy ra.

Một tia sáng nhoáng lên giữa màn đêm kèm theo một tiếng nổ khẽ. Diệp Hoan cảm thấy đùi nhói một cái như kiến đốt. Hắn cúi đầu nhìn thấy trên đùi mình có một lỗ máu nhỏ, từng giọt máu đỏ thẫm không ngừng trào ra, chảy thành dòng men theo đầu gối đi xuống. Lập tức Diệp Hoan cảm thấy chân phải tê dại. Thân hình ngã gục xuống nền đất, trong miệng buột ra tiếng chửi thề “ĐCM! Chuyện quái gì thế?”

Lão Vương nấp trong góc tối cũng đồng thời nghe được âm thanh trầm đục kia. Gương mặt to béo ngưng trọng, thầm kêu không ổn, thân hình mập mạp phi ra ngoài nhanh như tên bắn.

Âm thanh này lão Vương quá quen thuộc, là tiếng súng giảm thanh. Kẻ địch đang ẩn nấp trong phạm vi 200 mét, chờ đợi thời cơ ám toán Diệp Hoan.

Vương lão đầu không dám chần chờ, tung người nhảy đến trước mặt Diệp Hoan. Lợi dụng vách tường và thân thể hắn làm lá chắn, vây Diệp Hoan vào chính giữa. Lão ôm lấy hắn lăn một vòng. Hai người vừa lăn khỏi, lập tức truyền tới vài tiếng súng. Mặt đất nơi hai người vừa đứng xẹt lên vài tia lửa điện, bụi đất bốc lên.

Lão Vương dùng lưng mình ngăn đạn, ôm chặt Diệp Hoan lăn thêm mấy vòng nữa.

Chạy được hai bước, lão Vương kêu lên một tiếng đau đớn. Phần lưng đã trúng đạn, gương mặt núng nính toát mồ hôi lạnh. Lão cắn răng, nuốt xuống một ngụm máu, kiên trì chạy về phía trước.

Chỉ cần đưa Diệp Hoan đến đầu ngõ, chỉ cần đưa đến đầu ngõ….

Nói ra thì dài, thực tế mọi chuyện phát sinh rất nhanh, từ lúc phát ra tiếng nổ đầu tiên đến lúc lão Vương ôm Diệp Hoan chạy trốn chỉ mất mấy giây đồng hồ.

Chu Dung vẫn đang khuỵu xuống khóc lóc ở đầu ngõ, nghe tiếng động, ngẩng lên. Bà nhìn thấy Diệp Hoan nằm bất động trong ngực lão Vương, còn lão Vương thần sắc tái nhợt, chật vật chạy trốn. Chu Dung ngây ra một lúc mới kịp phản ứng, bà gào lên thảng thốt:

“DIỆP HOAN -----“

“Người đâu! Mau bảo vệ Diệp Hoan… bảo vệ anh Vương. Nhanh!”

Vài trăm mét bên ngoài, hơn mười tên vệ sĩ lập tức hành động nhưng đã không còn kịp…





Ở một chỗ khác gần đầu ngõ, một gã đàn ông hai tay cầm súng giảm thanh, chậm rãi bước ra. Đêm đen như mực, khuôn mặt lẩn khuất không rõ hình dạng, chỉ có hai con mắt lóe lên phản chiếu ánh đèn đường phía xa xa. Hắn như một ác ma thu hồn từng bước một tiến gần đến chỗ lão Vương và Diệp Hoan Nhiệm vụ của hắn là lấy mạng Diệp Hoan, đương nhiên, hắn cũng không ngại tiện tay trừ khử thêm một kẻ cản đường.

Chấm đỏ lia tới thân hình mập mạp đang gian nan chạy trốn. Gã cười lạnh liếc nhìn đám vệ sĩ phía xa đang cấp tốc chạy tới.

Quá chậm! Với khoảng cách này, các ngươi có thể chạy thoát khỏi viên đạn của ta sao?

Ngón tay đặt lên cò súng. Trước tiên gã sẽ bắn chết lão già béo kia rồi thuận tay bắn một phát vào đầu con mồi. Hoàn thành xong nhiệm vụ, gã sẽ đào tẩu ngay đêm nay, một triệu đô la liền thuận lợi thu vào túi.

Khoảnh khắc gã ấn cò súng xuống, một chuyện bất ngờ lại xảy ra.

Sau lưng gã đột nhiên xuất hiện một bóng người quỷ mị. Bóng người không chút do dự tung một cước vào eo gã. Eo là chỗ chí mạng, không thể không tránh. Gã sát thủ cảm giác sau lưng thoảng qua tiếng gió, nhanh chóng nghiêng người sang phải. Né được đòn ám toán nhưng lại để vuột mất cơ hội tốt nhất để giết lão Vương, gã sát thủ mím môi để lộ vẻ ảo não.

Bóng người quỷ mị đó dường như không có ý định buông tha gã. Chân vừa tiếp đất liền chuyển mình, trên tay nhoáng lên hóa quyền thành đao, hung hăng bổ xuống động mạch cổ của gã.

Chỉ một chiêu này, gã sát thủ liền nhận ra Bắt Quyền đặc trưng của bộ đội đặc chủng Trung Quốc. Quả nhiên uy mãnh vô cùng.

Xa xa tiếng bước chân đám vệ sĩ ngày càng gần, gã sát thủ không dám ham chiến, chống tay làm trụ, một chân quét ngang. Sau đó mượn lực nhảy lên bờ tường, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.



Ở đầu ngõ, lão Vương lảo đảo ôm Diệp Hoan ngã vật xuống đất. Lão giãy dụa vài cái, máu ở khóe miệng không ngừng trào ra.


Diệp Hoan chỉ bị trúng đạn ở đùi, mặc dù rất đau nhưng không đáng ngại.


Chu Dung như nổi điên, ôm lấy Diệp Hoan, kinh hoàng kêu to “Diệp Hoan, Diệp Hoan! Con đừng làm mẹ sợ!”


Chu Mị nghe tiếng chạy đến, thấy biến cố như vậy, lập tức chỉ huy đám vệ sĩ “Nhanh! Gọi xe cứu thương, bảo vệ phu nhân và thiếu gia, cả chú Vương nữa. Tất cả triển khai cảnh giới cấp 1”


Đám vệ sĩ đứng bao quanh bốn người, ai nấy mặt mày nghiêm trọng, tay lăm lăm súng, canh gác cẩn mật.


Chu Mị có học qua cách sơ cứu. Cô ngồi xổm cạnh Diệp Hoan, lấy khăn lụa đang quàng trên cổ xuống, buộc quanh đùi Diệp Hoan ngăn không cho máu chảy quá nhiều. Sau đó đi đến trước người lão Vương, cẩn thận kiểm tra phần lưng trúng đạn của lão. Một lúc sau, Chu mị nhẹ nhõm thở phào “Thật may, viên đạn bắn chệch về mé sườn, chưa tiến sâu vào cơ thể, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng…”


Hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra, Diệp Hoan đều thu vào trong mắt. Hắn lạnh lùng liếc Chu Dung một cái, nhẹ đẩy bà ra rồi chầm chậm lết đến bên cạnh lão Vương. Nhìn thấy lão Vương bộ dạng suy yếu, vũng máu trên mặt đất mỗi lúc một lan rộng, Diệp Hoan lã chã rơi lệ


“Chú Vương… chú xả thân bảo vệ cháu như vậy, có phải vì sợ cháu chết đi rồi, sau này không có ai chịu thuê phòng của chú nữa hay không? Khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng như vậy sao? Chú yên tâm! Sau này 500 đồng tiền thuê nhà mỗi tháng, cháu tuyệt đối không khất nợ nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK