Dường như nó có một loại ma lực kỳ dị, cho hắn ý chí quyết tâm trong thời khắc chiến đấu, để hắn có được tình nghĩa anh em ngày càng thân thiết. Ngày đêm chung đụng cùng các chiến hữu, hắn cũng chẳng còn phòng bị gì, cứ thế đem lòng trải ra với bọn họ. Trên chiến trường thì có thể lấy thâm mình đỡ đạn cho chiến hữu, hiển nhiên đó là vì tình thân ái.
Loại cảm giác này thật sự rất uất ức. Thế gian nóng mát ấm lạnh, vô tình tàn khốc, trên con đường đi đã có không ít ông bà cha mẹ đã phải nằm xuống, không ai dám cứu giúp, thành tín cũng trở nên thiếu hụt nghiêm trọng. Duy chỉ có quân doanh mới là một nơi an ổn, đi lùi lại với xã hội, cũng là nơi con người giữ được nhiều thứ nhất.
Diệp Hoan không hiểu lắm những vấn đề thâm thúy này nọ, hắn chỉ biết mình sinh hoạt trong quân doanh rất tự tại. Cứ như việc mỗi ngày hắn đều phải huấn luyện vất vả, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều, nhưng lòng hắn vẫn vui sướng. Niềm vui sướng chưa bao giờ xuất hiện kể từ lúc Kiều Mộc rời đi, bây giờ nó đã quay lại rồi.
Mà Kiều Mộc vẫn như vậy, cứ trốn sau lưng ánh mặt trời, làm hắn không thể chạm vào, càng không thể nói đến.
Sau mỗi ngày huấn luyện, phần lớn thời gian Diệp Hoan đều dành để ngủ. Hắn thực sự quá mệt mỏi, mệt đến mức mà tâm trí dùng để suy nghĩ về Kiều Mộc cũng trở nên xa xỉ hơn. Nhưng Diệp Hoan vui sướng không phải vì hắn không tham gia sinh hoạt trại lính mà là vì không có thời gian suy nghĩ đến Kiều Mộc, chỉ cần không có thời gian nghĩ đến thì loại đau đớn khắc cốt kia sẽ không gặm nhắm vào tận tim gan.
Kiều Mộc đi nơi nào? Cô trải qua cuộc sống như thế nào? Có phải cô cũng giống hắn, không đành lòng nghĩ đến hắn, mà cũng không dám nhớ hắn.
Mỗi khi ý niệm này xuất hiện trong tâm trí thì Diệp Hoan hung hăng thao luyện, triệt để đem ý nghĩ đó đá bay ra ngoài. Diệp Hoan nghĩ đến thì sẽ nhớ Kiều Mộc, cái tư vị nhớ này giống như mùi vị đậm đà của rượu năm xưa, nhưng bây giờ thì càng lúc càng nhạt dần đi.
Trong quân doanh không biết đến ngày đêm, Diệp Hoan vùi đầu khổ lao huấn luyện, cũng không biết đến chuyện mình cùng bọn cướp đánh nhau rồi giải cứu được con tin đã truyền đi khắp nơi.
Thẩm lão gia nghe nói Diệp Hoan lập được công, cao hứng như ánh mặt trời ngày hè, trong miệng lẩm bẩm Tổ tiên đã phù hộ. Con cháu Thẩm gia dù đứng ở vị trí nào cũng không dám quên trách nhiệm vì dân. Lần đầu tiên, Thẩm lão gia uống nhiều rượu đến thế, ngay cả bác sĩ cũng không thể khuyên nổi.
Thẩm lão gia phản ứng trái ngược với Chu Dung, người mẹ này phản ứng đó chính là mồ hôi rơi lã chả, lệ ướt đầy mặt, suýt chút nữa đã vọt tới chỗ của Thẩm Đốc Trí cùng con trai mà đánh cho hai bạt tai. Thật vất vả mới tìm lại được con cháu, Thẩm gia lại biến con trai bà thành người sống chết không màn như thế, bản thân thì đứng ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thiên tính người mẹ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng không nhịn được nên Chu Dung đã gọi điện đến quân doanh, sau đó chửi một trận vào mặt Thẩm Đốc Trí. Đường đường là thủ trưởng của lục quân nhưng khi bị chị dâu chửi lại không dám mở miệng nói một câu, nửa giờ sau mới nơm nớp mà cúp điện thoại.
Mặt khác, biết được chiến tích của Diệp Hoan, Hầu Tử cùng Trương Tam hưng phấn đến độ lông mày cũng muốn nhảy múa, lưng cũng ưỡn thẳng hơn trước rất nhiều. Ở Bắc Kinh, con cháu trong giới quan lại vừa nghe nói đại thiếu gia Thẩm gia từng gây rắc rối đã lập được công lớn thì vừa ao ước vừa đố kị. Thế là bọn họ vội vàng đi đến Danh Lưu thảo để thảo luận cái tin tức bát quái này. Từng chuyện được kể lại vô cùng sống động, cảm giác như chính mình cũng có mặt ở vụ án đó vậy. Người nói nước bọt bắn tung tóe, người nghe thì tâm tình kích động.
Chuyện này mang tới một việc tốt, thu nhập tháng này của câu lạc bộ Danh Lưu đã tăng gấp năm lần so với trước đây, thật là bất ngờ.
Nói tóm lại, danh tiếng của Diệp Hoan đã lan ra cả Bắc Kinh. Mấy ngày sau đó, Diệp Hoan lại nhận được mệnh lệnh từ Hà Bình.
Bất luận nói thế nào thì hành động ngày đó cũng đã giết chết bảy tên cướp, tuy rằng quân khu ra lệnh là chết hay sống cũng không quan trọng, thế nhưng người đã chết thì cũng phải báo cáo lại rồi kết án. Sau này dùng nó làm bằng chứng để khởi tố mấy tên cướp còn lại cũng tốt, trình tự này nhất định phải đi.
Diệp Hoan nhận được mệnh lệnh xuất doanh đi đến cục cảnh sát, cùng cảnh sát chỗ ấy lấy lời khai, tái hiện lại hiện trường vu án, tỉ mỉ kể lại sự việc đã phát sinh từ đầu cho đến lúc cuối để cảnh sát lưu làm hồ sơ.
Lúc này, Diệp Hoan đã đổi quân phục, sau đó hắn đi tìm Hà Bình mượn xe để đến cục cảnh sát.
Diệp Hoan mượn xe với khẩu khí rất bình thản, tất cả mọi người cũng không biết vị này là "sát thủ" trên đường, không hỏi bằng lái xe của hắn, cứ thế mà Hà Bình sảng khoái cho hắn mượn xe.
Một đường lảo đảo, vượt vô sô đèn đỏ, thân xe bị chà xát không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thì nó cũng hấp hối dừng ở cục cảnh sát.
Cũng may mà Diệp Hoan may mắn, nếu như ở trong nội thành mà đụng tới quân khu duy trì trật tự yêu cầu xem bằng lái của hắn thì chắc lúc này hắn đã vào toàn án quân sự rồi.
Xuống xe rồi sửa sang lại quân trang, Diệp Hoan mang vẻ mặt nghiêm túc đi đến phòng làm việc của cục cảnh sát.
Đã lâu không đến cục cảnh sát.
Trong mắt Diệp Hoan mang theo mấy phần hoài niệm. Thời điểm ở Ninh Hải, hắn là khách quen của cục cảnh sát, thường xuyên bị bắt, thường xuyên bị lấy khẩu cung. Không thể nào tưởng tượng một tên ăn trộm gà ăn trộm chó, giả làm côn đồ đi gạt tiền người khác lúc trước, giờ đã trở thành một sĩ quan mặc quân phục đĩnh đạc. Diệp Hoan xúc động lần nữa.
Hoa đào vẫn như cũ nhưng người thì đã khác xưa.
Nữ cảnh sát hiên ngang mà đa tình Cao Thắng Nam kia, không biết bây giờ cô ta đã được điều đến thành phố nào rồi? Trước khi đi, đôi mắt đẹp áy vẫn ủ rủ buồn bã, đến nay nó vẫn còn hiển hiện rất rõ trong lòng Diệp Hoan.
Cả đời của mình đã phụ không ít tấm chân tình của phụ nữ rồi.
Diệp Hoan cười khổ, bước chân vẫn đi trầm ổn.
Diệp Hoan mặc quân trang vừa đi vào đại sảnh làm việc, có không ít cảnh sát chú ý đến hắn. Im lặng hồi lâu, một nữ cảnh sát mang theo khuôn mặt đỏ ửng tiến lên rồi nhỏ giọng hỏi hắn đến đây có việc gì!
Diệp Hoan lạnh lùng liếc nhìn nưc cảnh sát một chút. Được, khá tốt, bất kỳ người phụ nữ nào mặc vào cảnh phục, cho dù là cây gai thì cũng tôn lên được tư tế oai hùng tỏa sáng.
"Cô mang quân hàm cảnh sát gì?" Diệp Hoan hiếu kỳ hỏi.
Hai má của nữ cảnh sát càng đỏ hơn, cô ta còn tưởng rằng anh đẹp trai này sẽ cùng nói chuyện với mình.
"Tôi là nhân viên cảnh sát cấp hai. Tôi, điện thoại là..."
Diệp Hoan hơi nhướng mày, hắn nhanh chống cắt đứt lời nói đang moi tim phổi của nữ cảnh sát: "Nhân viên cảnh sát cấp hai?"
Bấm ngón tay tính toán một chút, nhân viên cảnh sát cấp hai sẽ gần như quân hàm binh nhất trong quân đội, mình là sĩ quan cấp một, vừa vặn cao hơn cô ta một bậc.
Diệp Hoan hưng phấn, hắn cảm thấy phấn chấn hơn liền nghiêm mặt nói: "Cô nên nhìn tôi rồi chào theo nghi thức mới đúng! Đứng nghiêm lại."
Nữ cảnh sát nghe được mệnh lệnh, hai chân khép lại theo bản năng, sau đó giống như phản xạ có điều kiện mà chào hắn một cái.
Diệp Hoan phát ra một tiếng thỏa mãn: "Thật là sảng khoái, nghỉ đi."
Mấy ngày trước trên thao trường đã hỏi thăm qua, gần đây Diệp đại thiếu gia lại mẫn cảm đối với quân hàm"Anh là ai? Vì sao tôi phải chào anh chứ?" Nữ cảnh sát không vui tính toán nói.
"Tôi là sĩ quan, cô chào tôi cũng không oan ức gì. Cô nói với cấp trên một tiếng, tôi đến lấy lời khai."
Nữ cảnh sát: "... ..."
Nữ cảnh xinh đẹp động lòng người chu miệng, đem Diệp Hoan dẫn tới văn phòng, sau đó cô ta mũi hướng lên trời, hung hăng hừ một tiếng, cuối cùng cũng không quay đầu lại mà xoay người đi luôn.
Diệp Hoan nhìn bóng lưng đang di chuyển, khóe miệng nhếch ra nụ cười mang theo mấy phàn yêu tà. Dáng vẻ cô gái này không tệ, đặc biệt là sau khi mặc cảnh phục vào càng tôn lên vóc người yểu điệu, cùng với đôi chân thon dài xinh đẹp tuyệt trần. Chẳng trách đàn ông lại thích chơi chế phục dụ hoặc như thế, bởi vì chế phục có sát thương rất lớn đối với họ.
Bây giờ mình cũng đang mặc quân trang trên người rồi, trong mắt của phụ nữ thì cái này có được xem là chế phục dụ hoặc không nhỉ?
Diệp Hoan bắt đầu liên tưởng những hình ảnh kiều diễm trang đầu, hắn tưởng tượng có một ngày mình ăn mặc quân trang chỉnh tề, sau đó có một người phụ nữ nào đó nhìn hắn với ánh mắt biến thái, cô ta sẽ dùng sức với hắn, cả cái âm thanh mị hoặc kia nữa.
Diệp Hoan đột nhiên rùng mình một cái.
Con mẹ nó, quá tà ác rồi. Phụ nữ bây giờ làm sao lại không biết liên sỉ như thế!
Cử phòng làm việc truyền tới âm thanh lẹt xẹt của giày cao gót.
Tiếng bước chân dừng lại tại cửa phòng làm việc, đập vào mi mắt Diệp Hoan đầu tiên đó là một đôi thon dài đẹp đẽ, đôi chân được bao bọc bởi cảnh trang, đi lên phía trên là một vòng eo thon thả tinh tế, tiếp đến là đôi vú cao vút kiên đĩnh. Đi lên một chút là cái cổ trắng nõn như ngọc cùng với chiếc cằm nhon hơi vểnh lên. Cái miệng nhỏ đỏ như trái anh đào, sống mũi thẳng tắp, một đôi mắt đẹp giống như làn nước mùa thu, sương mù mông lung. Trong đôi mắt là sự u oán đau thương đá đang lao tìm xuống hồ nước rồi tạo ra gơn sóng, cảm động lòng người.
Qúa quen mắt...
Diệp Hoan ngơ ngác nhìn cô ta một lát, tiếp theo cả người hắn bỗng nhiên chấn động, mở miệng lớn gọi: "Là cô?"
Nước mắt của nữ cảnh sát rơi xuống thành hàng, cô ta mỉm cười một cách sầu thảm ảo não.
"Đúng vậy, là em, anh... Có khỏe không?"
Diệp Hoan giống như bị sét đánh qua, hắn ngơ ngác nhìn nữ cảnh sát đang đứng hiên ngang trước mắt. Đại não của hắn dường như một cuộn phim điện ảnh đang không ngừng phát ra những kí ức lúc mới quen, bên nhau, hoạn nạn, trò khôi hài khó mà mở miệng nói ra được, từng hình ảnh không ngừng hiển hiện, phóng to, rõ ràng. Có những kí ức lâu không nhớ tới, một khi mở ra, thì quả nhiên mình cùng người phụ nữ này đã trải qua nhiều hồi ức đến như thế.
Trong đầu Diệp Hoan hoảng hốt vô cùng, tâm bỗng nhiên bay lên một cỗ thất vọng "Nhân sinh giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu".
Cao Thắng Nam, đúng, Cao Thắng Nam, thì ra cô ta ở đây, cô ta đã được điều đến Bắc Kinh.
Hóa ra nhân sinh là một cái vòng tròn lớn, gặp nhau, chia lìa, quanh đi quẩn lại một vòng rồi lại gặp nhau lần nữa, nhưng lúc trước cũng chỉ là quen biết như thế, không phải là gì của nhau, nên cuộc gặp này giống như đang mơ.
"Diệp Hoan, anh có khỏe không?" Cao Thắng Nam si ngốc theo dõi hắn, nước mắt của cô ta rơi xuống như những hạt trân châu trên sợ dây chuyền bị đứt ra, từng hạt rồi từng hạt thấm ướt cả vạt áo trước.
Cả người Diệp Hoan run lên, mắt hắn bỗng chốc dâng lên một chút ẩm ướt, những kí ức lúc từ biệt làm cho hắn nhớ tới một hình bóng mà lâu nay hắn không dám nghĩ đến.
Cao Thắng Nam nhìn chằm chằm Diệp Hoan, nhìn hắn tuấn lãng, nhưng khuôn mặt lại ẩn chứa một nỗi đau sâu sắc, nước mắt của Cao Thắng Nam không cầm được mà chảy xuống.
"Diệp Hoan, em rời đi là để hi vọng anh vui vẻ, để sống tốt hơn em, thế nhưng Diệp Hoan, anh sống không tốt..." Cao Thắng Nam yếu ớt thở dài. ! .