Mục lục
Thái Tử Bụi Đời - Diệp Hoan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình Diệp Hoan lúc này rất là sa sút.

Bất kể là ai nếu phát hiện ra mấy trăm triệu của mình đột nhiên chắp cánh bay xa thì tâm tình cũng sa sút như vậy thôi. Diệp Hoan không thiếu tiền nhưng hắn thiếu cơ hội kiếm tiền khiến hắn vui vẻ. Câu lạc bộ Danh Lưu, mỏ Uranium ở Bắc Phi đều có một phần tài sản của Diệp Hoan nhưng mấy cách kiếm tiền đường hoàng này có hơi xa rời với tôn chỉ lưu manh của hắn. Với Diệp Hoan thì tiền kiếm được nhờ mấy thủ đoạn lừa gạt hoặc tranh cướp mới thực làm hắn sảng khoái.

Tính ngược tính xuôi mới kiếm về được mấy trăm triệu, giờ bỗng nhiên chi phiếu mất hiệu lực, Diệp Hoan thật muốn đập đầu vào ..gối tự tử.

Hai mươi năm nay, cuộc đời hắn vẫn cứ luôn chìm nổi trong may và rủi. Thân phận biến hóa càng cao thì cấp bậc xui xẻo cũng như nước lên thuyền lên. Khi còn ở Ninh Hải, hắn làm sao nghĩ tới có một ngày mình sẽ ăn may kiếm được cả trăm triệu, chưa kịp vui mừng thì lại gặp cái xui xẻo mất đi cả trăm triệu. Cấp độ xui xẻo này, người bình thường có thể đạt tới hay sao?

Diệp Hoan nằm sầu muộn trên giường bệnh suốt mấy ngày.

Tin tức Diệp Hoan bị trúng đạn nhanh chóng lan truyền, Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung nghe tin sợ quá vứt hết công việc, vội vã lao đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh.

Diệp Hoan ủ rũ nằm trên giường, Chu Mị cẩn thận đút cháo loãng cho hắn. Diệp Hoan cứ uống một ngụm lại thở dài một cái.

"Tôi thật khờ mà, tôi đã cố tình đặt chi phiếu trong túi áo ngực cho yên tâm, nhưng tôi không biết thì ra túi áo ngực cũng không đáng tin cậy. Thời điểm tôi bị trúng đạn, trước khi ngã xuống đã đưa tay sờ lên túi áo, phát hiện xấp chi phiếu vẫn còn ở đó mới yên tâm. Ai ngờ chi phiếu lại bị máu nhiễm ướt thành một đống giấy vụn....Sớm biết như vậy tôi giấu luôn nó vào trong đũng quần thì có phải vô sự rồi không? Tôi thật ngốc mà....thật quá ngốc mà...."

Diệp Hoan cứ lẩm bẩm một mình, bộ dáng thê lương não nề.

Cao Thắng Nam ngồi trên ghế sa lon hơi nhíu mày: "Mấy lời này cứ nhắc lại hoài..."

"Chu Mị à, em có thích xe thể thao không? Xe thể thao hạng sang, ví dụ như Ferrari, Lamborghini...." Diệp Hoan chợt hỏi Chu Mị

"Không thích lắm, em không có hứng thú với những thứ đó" Chu Mị vừa đút cháo vừa trả lời

Diệp Hoan đau thương nói: "Anh vốn muốn mua cho em một chiếc xe thể thao đấy, mấy trăm triệu đủ mua bao nhiêu chiếc xe thể thao rồi, xếp vòng quanh trái đất....được rồi, anh nghĩ chắc ko đủ xếp một vòng đâu, cái kia đắt tiền hơn bánh quẩy nhiều..."

"Mình thật ngốc mà...ngốc quá đi..." Diệp Hoan quay đầu nhìn Liễu Mi: "Tiểu Mi có thích bánh quẩy không?"

Liễu Mi: "......."

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thẩm Đốc Lễ và Chu Dung cùng xuất hiện ở cửa phòng.

"Diệp Hoan, con.....sao lại bị thương thành như vậy?"

Chu Dung nhìn thấy người Diệp Hoan quấn băng trắng xóa, tim bà đau nhức, nước mắt òa ra như vỡ đê.

Thẩm Đốc Lễ đứng sau lưng bà cũng nhăn đôi lông mày, tuy rằng không nói chuyện nhưng ánh mắt nhìn Diệp Hoan đầy đau lòng.

"Mẹ...." Nước mắt Diệp Hoan rơi lã chã

"Con trai!!" Chu Dung lao tới bên người Diệp Hoan. Hai mẹ con ôm nhau khóc rống

Gương mặt Thẩm Đốc Lễ run run, cảm khái nói: "Ngốc quá....thằng con ngốc này..."

Nói đến đây, hốc mắt ông cũng hồng hồng, khóe mắt lập lòe ánh nước.

Chu Mị nín cười, đi lên khe khẽ nói với ông: "Thẩm tổng à, ngài...ngài chắc là hơi hiểu nhầm rồi”

Thẩm Đốc Lễ ngẩn người: "Có ý gì?"

Chu Mị nghẹn cười: "Diệp Hoan bị mất tiền, anh ấy đang khóc vì chuyện này..."

Thẩm Đốc Lễ híp mắt nhìn Diệp Hoan như nhìn một đống cứt, vẻ mặt ghét bỏ cực kỳ.

Thẩm Đốc Lễ hừ lạnh, phun ra một câu: "Dưỡng thương cho tốt, ta còn việc phải làm" Nói xong liền đi mất.

Chu Dung bất mãn nói: "Lão già này, nói đi là đi, con trai ruột bị thương thành như vậy mà vẫn còn lòng dạ công tác, có người cha như ông sao?"

Diệp Hoan khóc thút thít: "Đúng vậy ạ, Mẹ, vừa rồi ông ta còn mắng con là đồ ngốc, mẹ nói xem trên đời này có người làm cha nào như vậy sao? Mẹ, mẹ ly hôn với ông ta đi..."

..........

Sau vài ngày tĩnh dưỡng, miệng vết thương ở ngực Diệp Hoan đã bắt đầu đóng vảy, không cần phải tiêm thuốc giảm đau mỗi ngày nữa, tâm tình hắn cũng dần khá hơn.



Tiền tài là vật ngoài thân, là mây trôi phù vân, là cặn bã.

Hiện giờ hắn cũng chỉ có thể dùng những lời này để an ủi bản thân.

Mấy ngày Diệp Hoan nằm viện, Chu Mị và Liễu Mi cực nhọc ngày đêm hầu hạ hắn và Cao Thắng Nam ăn cơm, mặc quần áo, tắm táp, đi wc, làm kiểm tra các kiểu..... Bác sĩ và y tá riêng cho Diệp Hoan bị tranh hết việc nên vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày chỉ lượn qua tiêm mấy mũi, đưa vài viên thuốc là hết chuyện.

Chỉ ngắn ngủi vài ngày mà Chu Mị và Liễu Mi đã gầy đi một vòng. Diệp Hoan bảo các cô nghỉ ngơi nhưng hai người không chịu, nhất định phải ở bên cạnh hắn. Diệp Hoan không khuyên được đành phải nhờ y tá kê thêm hai chiếc giường trong phòng rồi bắt hai người lúc nào rảnh rỗi thì nằm nghỉ ngơi.

Hầu Tử và Trương Tam cũng tới thăm Diệp Hoan, nhìn thấy bộ dạng bị thương của Diệp Hoan thì cả hai bù lu bù loa. Diệp Hoan cảm động đến nhũn cả người, định lên tiếng an ủi hai người anh em thì Trương Tam lại bộp chộp:

"Anh Hoan, đau lòng chết em rồi....Nói thực với anh, cha ruột em chết em cũng không bi thương như vậy đâu"

Diệp Hoan đen mặt, đuổi Trương Tam ra khỏi phòng.

Ngày qua ngày, chớp mắt đã được ba tháng.

Miệng vết thương của Diệp hoan đã khép lại, cắt chỉ xong, chuẩn bị ra viện.

Buổi trưa, Chu Mị đang cẩn thận thổi nguội cơm cho Diệp Hoan thì điện thoại đổ chuông.

Sắc mặc Chu Mị hơi đổi, đi ra ngoài nghe điện thoại, khi cô trở vào, sắc mặc hơi kỳ lạ.

"Làm sao vậy? Tập đoàn Đằng Long phá sản rồi hả?" Diệp Hoan cười hì hì hỏi.

Chu Mị muốn nói lại thôi: "Diệp Hoan, có chuyện này không biết có nên nói cho anh nghe bây giờ không...thân thể anh còn chưa hồi phục hoàn toàn"

Diệp Hoan căng thẳng: "Tôi lại bị mất tiền nữa à?"

"...Không phải, ài, sau khi Nam Kiều Mộc rời đi, chúng ta đã vận dụng toàn bộ lực lượng của Thẩm gia và Đằng Long để tìm kiếm Kiều Mộc, còn treo thưởng một triệu Euro cho người cung cấp tin tức Kiều Mộc, anh có nhớ không?"

Diệp Hoan chấn động, mở to mắt nhìn Chu Mị, đầu hắn ông ong, tư duy và hô hấp như ngừng lại.

Chu Mị nhìn thấy biến chuyển của Diệp Hoan, buồn bã nói: "Để tìm kiếm Nam Kiều Mộc, phu nhân đã thuê rất nhiều thám tử tư ở Châu Âu, còn lập hẳn một tiểu tổ thường trú luôn ở Châu Âu để điều tra và phân thích các tin tức thật giả..."

"Chu Mị, nói điểm chính!" Diệp Hoan hơi gắt giọng, âm điệu run rẩy.

Chu Mị nói: "Điểm chính là vừa rồi tổ điều tra bên Anh quốc vừa gọi điện thoại tới nói một thám tử ở thành phố Prague, Tiệp Khắc đã phát hiện Nam Kiều Mộc hoặc là nói một cô gái Hoa kiều nghi ngờ là Nam Kiều Mộc. Họ cho biết tuổi tác, chiều cao, tướng mạo rất tương đồng với mục tiêu, nhưng mà khi thám tử đó tình cờ phát hiện cô ấy ở quảng trường, chỉ kịp chụp được một tấm ảnh, khi chuẩn bị tiếp cận cô ấy thì lại bị mất dấu...Mấy phút nữa tổ điều tra bên Anh quốc sẽ gửi ảnh chụp của vị thám tử đó tới đây"

Chu Mị nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người của Diệp Hoan, động viên hắn: "Diệp Hoan, bây giờ anh phải tỉnh táo để nhìn thật kỹ ảnh chụp. Anh phải dùng lý trí phán đoán xem đến cùng có phải thật sự là Nam Kiều Mộc hay không? Nếu như là cô ấy thì trọng điểm tìm kiếm của chúng ta sẽ khoanh vùng tại Tiệp Khắc."

Vừa dứt lời, điện thoại Chu Mị báo tin nhắn, một tấm ảnh xuất hiện trên màn hình di động.

Diệp Hoan cuống cuồng chộp lấy điện thoại của Chu Mị. Trên màn hình chụp một quảng trường có rất nhiều du khách, có một cô gái trẻ mặc áo khoác màu nâu đứng ngơ ngác bên rìa đường đang nhìn đám người đi tới đi lui, dáng vẻ cô đơn, khuôn mặt nhàn nhạt ưu sầu.

Diệp Hoan nhìn chăm chăm tấm ảnh rất lâu, thân hình hơi nghiêng ngả.

"Là cô ấy! Là Kiều Mộc! Chính là cô ấy....tôi nhất định không nhận sai đâu!" Diệp Hoan gào thét, ánh mắt như điên cuồng.

Gương mặt quen thuộc với nét ưu sầu lạ lẫm và ánh mắt ảm đạm kia. Hai người đã chung sống với nhau suốt hai mươi năm, Diệp Hoan sao có thể không nhận ra, sao có thể....

Biết bao tương tư và đau khổ kiềm nén suốt một năm trời như vỡ òa, giờ khắc này Diệp Hoan buông xả hết ra ngoài. Hai mắt hắn không chớp nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn vào khuôn mặt đến chết cũng không thể nào quên được kia, lòng hắn đau như dao cắt, đau đến eo cũng gập xuống.

Khi còn sống cùng nhau, dù Kiều Mộc vẫn luôn trầm mặc, ít nói nhưng ánh mắt cô lúc nào cũng trong sáng, vui tươi, nhưng trong tấm hình này, đôi mắt cô chỉ có ưu thương và ảm đạm, sự ưu thương mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.

Nam Kiều Mộc.....

Em đã phải trải qua cuộc sống như thế nào? Em đã phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương?

Diệp Hoan gục đầu xuống, ôm lấy điện thoại bật khóc.

Lòng hắn giống như bị hàng ngàn con dao đâm đến máu chảy đầm đìa.

Hoàng tử và công chúa mến nhau đều sẽ có một kết thúc hạnh phúc như trong truyện cổ tích sao?



Trên đời này có quá nhiều hiện thực tàn khốc, quá nhiều biến số mà con người không thể đoán trước, cố tích vĩnh viễn chỉ là cổ tích, nó chỉ có thể nằm im trong sách vở chứ không thể nào bay ra ngoài hiện thực, bởi vì hiện thực tàn khốc sẽ vặt trụi hết đôi cánh mỹ diệu của nó.

Diệp Hoan ngồi phệt dưới đất khóc thút thít, ba cô gái nhìn mà nước mắt cũng chảy theo

Người đàn ông mà các cô yêu thương đang thương tâm vì một người phụ nữ khác, ấy thế mà ngay cả quyền được ghen họ cũng không có, chỉ có thể tự dày vò giữa tình yêu và lòng tự tôn.

"Diệp Hoan, Diệp Hoan! anh phải tỉnh táo lại! Nhìn kỹ lại đi, anh chắc chắn là Nam Kiều Mộc chứ?" Chu Mị vừa khóc vừa lay lay vai hắn.

"Là cô ấy! Tuyệt đối là cô ấy!" Diệp Hoan khẳng định

Chu Mị lau nước mắt, bình tĩnh nói: "Nếu đúng là cô ấy, em sẽ lệnh cho tổ điều tra chuyển đến Tiệp Khắc, phái thêm người đến viện trợ"

"Chu Mị...." Diệp Hoan ngắt lời cô :

"...Đã có tin tức của Kiều Mộc, em nghĩ anh có thể an tâm ngồi đây chờ đợi kết quả hay sao?"

Chu Mị lặng người nhìn Diệp Hoan, chua xót nói: "Anh...muốn tự mình đi tìm cô ấy sao?"

"Đúng! Anh nhất định phải tìm thấy cô ấy! Không tiếc bất cứ giá nào"

Chu Mị gục đầu xuống, nước mắt lặng lẽ rơi, run rẩy nói: "Chỉ là...chỉ là một tấm ảnh chụp mà thôi, thân thể anh còn chưa khôi phục, anh...sao phải gấp gáp như vậy?"

Diệp Hoan thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa sổ là mùa hè nắng rọi, tàng cây sum xuê lá, tiếng ve kêu ra rả.

"Lúc Kiều Mộc rời đi là một ngày mùa thu, đảo mắt đã qua một vòng ấm - lạnh. Anh nhất định phải tìm được cô ấy, cuộc đời của bọn anh còn có rất nhiều mùa thu nữa, anh hy vọng luôn có thể cùng cô ấy trải qua..."

"Chu Mị, Nam Kiều Mộc là cái bóng của anh, Một người không thể nào sống mà không có bóng. Anh muốn đích thân tìm cô ấy về, xa cách Diệp Hoan, Kiều Mộc đã không phải Kiều Mộc, xa cách Kiều Mộc, Diệp Hoan cũng không còn là Diệp Hoan"

"Diệp Hoan, anh thật ngốc...."

Diệp Hoan quay đầu nhìn ba cô gái, trong mắt là áy náy:

"Các em đều ngốc....Thực xin lỗi, anh nhất định phải tìm được cô ấy. Chuyện sau đó...Anh nói rồi, kiếp này sẽ không phụ các em, anh nhất định giữ lời"

.........

Chu Mị rất nhanh lo xong hộ chiếu đi Châu Âu cho Diệp Hoan. Ý Diệp Hoan cương quyết, ba cô gái không ngăn cản được nên đành lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, sửa soạn hành lý cho hắn.

Biết tin Diệp Hoan sắp đi xa, nhiều người đến bệnh viện từ biệt.

Tần Dật cháu đích tôn Tần gia, Lưu Tử Thành người nêu ra ý tưởng xây dựng câu lạc bộ Danh Lưu, rất nhiều chiến hữu ở đại đội Lam Kiếm, còn cả tên công tử bột Tống Chương của Tống gia cũng đến tham gia náo nhiệt.

Lòng Diệp Hoan rất xúc động.

Thời gian trôi qua, không nghĩ tới hắn đã quen được rất nhiều bạn bè ở Bắc Kinh, có cao sang cũng có nhỏ yếu. Diệp Hoan như một cái cây nhỏ đã hứng chịu một mùa hạn hán, xuân - hạ - thu - đông qua đi, trên những cành khô đã dần dần nhú ra chồi non mới, rễ cây cũng ngày càng đâm sâu vào mặt đất, thân cây nhỏ yếu ngày một cứng cáp hơn.

Đương nhiên, trong số người đến chào tạm biệt không thể thiếu hai con hàng Hầu Tử và Trương Tam.

Hai đứa này tới từ sáng sớm, hai mắt đẫm lệ, tha thiết dặn dò Diệp Hoan nhất định phải đưa được Kiều Mộc trở về.

Mặt khác, nghe nói ở bên Châu Âu chơi gái không phạm pháp, chỉ cần mua vé là được. Thế nên chúng dặn dò Diệp Hoan phải nhân tiện giáo huấn cho mấy ả đàn bà Châu Âu biết đàn ông Trung Hoa oai phong, hoành tráng cỡ nào...v..v..


Tống Chương trước khi ra về cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, về sau vẫn nhịn không được nói với Diệp Hoan sau khi từ Châu Âu trở về thì dành thời gian gặp chị gái hắn một lần, Tống Giai có lời muốn nói với hắn.


Lông mày Diệp Hoan nhướn lên.


Tống Giai là vợ Thẩm Duệ, cũng là chị dâu của Diệp Hoan. Hôm ở sân bay Diệp Hoan có từng gặp chị ta một lần nhưng cả hai không có liên hệ gì với nhau, bỗng dưng sao lại muốn gặp hắn nhỉ?


Diệp Hoan lúc này không có đầu óc đâu mà nghiền ngẫm chuyện đó, cả thể xác và tinh thần đều bị Nam Kiều Mộc chiếm cứ rồi.


Liễu Mi và Cao Thắng Nam vừa soạn hành lý vừa gạt nước mắt, Chu Mị ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở vào thông báo với Diệp Hoan máy bay riêng của Chu Dung đã chuẩn bị sẵn sàng có thể cất cánh.


Diệp Hoan cười áy náy với ba cô gái rồi xách hành lý xoay người bước ra khỏi phòng bệnh


Sau khi tìm Kiều Mộc về, hắn mới có thể làm rõ quan hệ giữa hắn và bốn cô gái này. Còn hiện giờ hắn chỉ một lòng đi tìm Kiều Mộc mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK