Diệp Hoan cảm thấy mình sắm vai cướp này quá thất bại, ít nhất là trong việc ra vẻ đe hăm làm chưa đến nơi.
Nhưng chuyện đó có thể bỏ qua được, dù sao đây cũng là lần đầu Diệp Hoan làm cướp, có câu quen tay hay việc, lại có câu thất bại là mẹ thành công...
Hai vị mỹ nữ xinh đẹp vô cùng trước mắt đây không hề sợ ra chút sợ hãi nào, Liễu Mi tức giận đến bỏ bừng cả mặt, đôi chân thon dài rục rịch tựa như sẵn sàng đạp cho hắn một phát bất cứ lúc nào.
Còn Chu Mị thì vẻ mặt già dặn khoanh tay đứng một bên, một bộ như không liên quan đến mình, không hề giác ngộ đã trở thành con tin chút nào, ngược lại còn nghiêng đầu sang nói với Hầu Tử đang hồi hộp lo lắng rằng: "Để dao xa cổ tôi tí, đừng làm xước da chị, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Hầu Tử vội vàng xê con dao đang gác trên cổ nàng ra xa vài cen-ti-mét.
Diệp Hoan không biết nói gì với tình cảnh trước mắt này...
Đời này quá thất bại đi mất, ngay cả đi làm chuyện phạm pháp cũng cẩu thả như thế, Diệp Hoan bi ai cả thấy bản thân mình sống trên đời này dường như quá thừa...
Giận quá mất khôn, cái gì cũng có thể làm được, Diệp Hoan quyết định làm gì hung ác tí để nhắc nhở cho hai người đẹp hiểu rằng mình đang là con tin.
Ngó nghiêng xung quanh một cái rồi Diệp Hoan chợt giơ cao dao lên, tiếp đó phì phò rống lên thảm thiết như thánh đấu sĩ tung ra tuyệt chiêu: "Thức tỉnh đi! Con tin!"
Sau đó bổ thẳng một dao lên sườn chiếc xe Mercedes Benz.
COO..ONG!
Âm thanh kim loại va chạm vang lên giòn vang, chiếc xe Mercedes Benz soi rõ bóng người bị con dao gọt trái cây vạch nhẹ một vết.
Diệp Hoan nhe răng trợn mắt cả lên, cánh tay cầm dao thoáng run rẩy, trong lòng quặn xót như bị nhỏ axit.
Sai lầm rồi, đáng nhẽ phải tìm đoạn gỗ nào mà chém dọa cái là được, sao lại sai lầm đi trút giận lên khối thép không thể chiến thắng này chứ?
Thế nhưng sự đe dọa của Diệp hoan vẫn rất có hiệu quả, Liễu Mi và Chu Mị giống như đã bị dọa, khẽ giật mình nhìn vào vết xước nhàn nhạt trên xe Mer-Benz, hai cô gái che miệng lại, đôi mắt mở to ra, chẳng nói gì được một lúc lâu.
Diệp Hoan chưa kịp đắc ý thì tình hình đã phát triển sang hướng khác.
Liễu Mi lấy lại tinh thần, vừa hầm hầm đạp một phát mạnh vào Diệp Hoan vừa tức tối nói: "Khốn khiếp! Anh có biết sơn lại xe Mer-Benz tốn thế nào không? Khốn khiếp! Khốn khiếp! Phá hoại tài sản công ty, tôi sẽ trừ ba tháng lương của anh!"
Diệp Hoan vô ý thức thốt lên: "Cô dám! Trừ lương tôi thì tôi đu dậy điện cao thế chết cho cô xem!"
"Anh chết thì tôi phi tang xác!"
"Sở lao động sẽ tố cáo cô!"
"... ..."
Hầu Tử đứng một bên cất giọng vô cùng yếu ớt vô lực: "Tất cả nghiêm túc chút đi, chúng ta đang bắt cóc tống tiền mà..."
"... ..."
"... ..."
Đấu võ mồm tung tóe một hồi lâu, cuối dùng Diệp Hoan không chịu được tiếng hét của bà cô lắm mồm này nữa nên kề dao vào cổ họng nàng, nói một cách hung tợn: "Câm miệng! Giờ cô là con tin chứ không phải bà chủ, thành thật chút nếu không tôi sẽ giết cô!"
Liễu Mi mắng hồi lâu rốt cuộc cũng hiểu mắng chả có ích gì, hậm hực khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Đừng có nói con tin gì với tôi, khó nghe muốn chết. Nói đi, anh định bắt cóc chúng tôi thế nào?"
Diệp Hoan nghĩ một chút rồi nói: "Ở đây không an toàn, lên xe cả đi, trước tìm chỗ nào kín đáo lánh đi. Không cho phép các cô kêu cứu, đưa điện thoại của mình giao hết cho tôi, lát nữa tôi còn phải gọi điện đòi tiền chuộc."
Hai cô gái liếc nhìn nhau, nhún vai vẻ không sao cả rồi ngồi lên ghế sau của xe. Diệp Hoan và Hầu Tử cũng ngồi xuống giữ ở hai bên cửa xe đề phòng các nàng chạy trốn mất. Băng ghế sau rộng rãi của chiếc xe Mer-Benz phải chứa đồng thời cả bốn người nên có vẻ khá chật chột.
Ngay sau đó, cả bốn người đều ngẩn cả người ra.
Trầm mặc mất một lúc, Hầu Tử mới dè dặt mở miệng: "Anh Hoan, có nhận ra điều gì không ổn không?"
Diệp Hoan âm trầm gật đầu: "Phía trước quá trống vắng."
Liễu Mi lạnh lùng hừ một cái rồi nói: "Dĩ nhiên là không ổn, cả bốn chúng ta ngồi ở sau này thì ai lái xe?" =))
Diệp Hoan nhìn về phía Hầu Tử. Hầu Tử vội vàng lắc đầu: "Anh đừng mong vào em, em chỉ chơi Siêu Phi Xa chứ đồ thiệt em chưa từng mó vào..."
Diệp Hoan buồn buồn nói: "Ông mày ngay cả Siêu Phi Xa cũng chưa từng chơi."
Chu Mị và Liễu Mị bốn mắt nhìn nhau rồi cười ha hả.
Liễu Mi vừa cười vừa đả kích bọn hắn: "Ngu xuẩn, đần độn, sống đến từng này tuổi đây là lần đầu tôi thấy loại cướp vừa ngu vừa dốt như mấy anh! Xe cũng không biết lái còn đòi học đòi cướp với chả bóc theo người ta cái gì."
Chu Mị thấy Diệp Hoan tái cả mặt, vội vàng ngừng cười lại, khẽ huých Liễu Mi, rồi cười nói: "Hay là để tôi lái xe giúp các anh nhé, hai quý ông cướp đây thấy thế nào?"
Diệp Hoan và Hầu Tử cùng thở phào nhẹ nhõm. Diệp Hoan nói với vẻ đầy cảm kích: "Cảm ơn tiểu thư Chu, cô đã giúp tôi giải quyết rắc rối rồi. Tôi vốn định dẫn các cô đi chặn xe taxi đấy nhưng như thế thì tốt rồi. Nếu tất cả con tin trên thế giới đều thấu tình đạt lý như cô thì sẽ giảm được bao nhiêu phiền toái cho lũ cướp chúng tôi rồi..."
Chu Mị bật cười, lắc đầu thở dài: "Diệp Hoan, không phải tôi đã nói với anh cho dù có muốn làm cướp thì trước đó cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được."
Diệp Hoan cười nhạt: "Để cô chê cười rồi, là do nhất thời bột phát ra ý tưởng, nhất định lần sau sẽ tốt hơn."
Chiếc xe Mer-Benz chạy ra khỏi bãi đỗ, bon bon hướng về phía ngoại ô.
Nửa giờ sau.
Trụ sở Tập đoàn Đằng Long tại kinh đô.
Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt đứt công việc của chủ tịch Chu Dung của Tập đoàn Đằng Long.
Chu Dung hơn bốn mươi tuổi, là nữ doanh nhân nổi tiếng lẫy lừng trong giới kinh doanh kinh đô. Hai mươi năm trước, nàng đổ vào một khoản tiền vào lúc thị trường chứng khoán Trung Quốc còn non nớt hỗn loạn, chỉ trong vòng một năm thu lãi mấy chục lần. Ngay sau đó Công ty Đằng Long được thành lập, lăn lộn trong thương trường hai mươi năm, Công ty Đằng Long phát triển thành Tập đoàn Đằng Long, lĩnh vực bao gồm cả các ngành sản xuất truyền thống và tân tiến. Hôm nay, Tập đoàn Đằng Long đã được xếp vào top 500 doanh nghiệp hùng mạnh nhất thế giới, mà tài sản cá nhân của Chu Dung cũng đứng vào top 10 những người giàu có của Forbes, là một trong những nữ tài phiệt hiếm hoi trên thế giới.
Giờ vị nữ tài phiệt nức danh toàn cầu này đang bị chuông điện thoại làm cho nhíu chặt lông mày lại.
Bà thoáng bực bội ấn nút xuống, giọng nói dịu dàng của thư ký vang lên: "Chủ tịch, cuộc gọi từ thành phố Ninh Hải do vệ sĩ của đại tiểu thư gọi tới, bà có nhận không?"
Chu Dung rùng mình, không phải do Chu Mị gọi mà lại là vệ sĩ của nàng, điều này chứng tỏ thành phố Ninh Hải đã xảy ra biến cố.
"Nhận." Chu Dung không hề do dự.
Giọng nói khá hoảng hốt của người vệ sĩ trong điện thoại vang vọng trong văn phòng chủ tịch.
"Chủ tịch, lúc chiều đại tiểu thư đến Công ty Hồng Hổ gặp Liễu tổng nói chuyện, bảo bọn tôi chờ ở quán cà phê đối diện. Nhưng đã quá giờ tan sở mà đại tiểu thư và Liễu tổng đều chưa đi ra, di dộng của các cô ấy cũng tắt máy. Bọn tôi khởi động máy phát tín hiệu khẩn cấp tùy thân của đại tiểu thư phát hiện ra tín hiệu của đại tiểu thư đang trên đường đi ra ngoại ô Ninh Hải..."
Chu Dung trầm giọng hỏi: "Ý của anh là đại tiểu thư đã cắt liên lạc với các anh?"
"Vâng, thưa chủ tịch, về phần là do đại tiểu thư chủ động cắt liên lạc hay là bị bắt cóc thì hiện tại chúng tôi chưa dám chắc."
Chu Dung suy tư một lúc, sắc mặt hiện lên vẻ kinh hoảng: "Nam trợ lý bên cạnh chủ tịch Công ty Hồng Hổ giờ đang ở đâu?"
"Chủ tịch, vị trợ lý họ Diệp kia cũng không thấy nữa."
"Lập tức báo cảnh sát, các anh tiếp tục lần tìm theo máy phát tín hiệu của đại tiểu thư đi, nhất định phải tìm được đại tiểu thư... và cả nam trợ lý họ Diệp kia!"
"Vâng."
Chu Dung cúp điện thoại lại, lẳng lặng ngồi trên ghế, hai mắt nhìn xuất thần ra ngoài bầu trời tối tăm mờ mịt ngoài cửa sổ. Không biết qua bao lâu, cả người Chu Dung chợt bừng tỉnh, suy tư hồi lâu bà mới cắn răng bấm một số điện thoại.
"Diệp Hoan và Chu Mị... Chúng mất tích rồi." Chu Dung khẽ thổn thức khóc, rồi giọng bà nói chợt trở nên cay độc: "Nếu như có đứa nào xảy ra chuyện không hay, tôi... Tôi có liều mạng cũng phải đốt rụi nhà các anh!"
Đầu bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc hồi lâu, rồi một giọng đàn ông mạnh mẽ chậm rãi cất lời: "Dung, em hãy gắng giữ tỉnh táo, chuyện này anh sẽ lo."