Tại sao cô ta phải chết?
Thẩm Duệ nghĩ mãi mà không hiểu, y cũng chẳng muốn tìm hiểu. Một ngôi sao ca nhạc chết đi thì cũng vậy mà thôi, chẳng có bất kỳ ảnh hưởng gì tới kế hoạch của y cả. Thẩm Duệ vốn không có hứng thú với động cơ tử vong của một người phụ nữ không quan trọng.
Người ta đào một cái hố ở vườn sau biệt thự, trong hố là Liễu Phỉ đã cháy đen toàn thân, hệt như một con bươm bướm sau khi lao vào lửa liền hóa thành tro tàn, ngay cả quan tài cũng không có, cứ trần trụi như vậy bị vùi vào lòng đất.
Một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng như mặt trời ban trưa đã lặng lẽ qua đời tại một biệt thự hẻo lánh không người thăm hỏi.
Cát bụi trở về với cát bụi, sai lầm trong kiếp này cũng chấm hết ở kiếp này.
Như vậy cũng tốt.
Một năm sau, những người hâm mộ Liễu Phỉ đã tự tổ chức một buổi lễ đưa tiễn long trọng tại quảng trường trung tâm thành phố Ninh Hải. Một người đàn ông mặc đồ đen đang quỳ trên mặt đất, hướng về tấm ảnh chụp thật lớn mà lặng lẽ khóc như mưa. Trong ảnh là Liễu Phỉ rực rỡ như hoa xuân, nụ cười như ánh nguyệt, khuôn mặt nét cười vẫn xinh đẹp như năm nào.
Trong nước mắt kia là hối hận? là giải thoát? hay là căn hận?
Chỉ có người đàn ông đó mới rõ ràng.
......
Hai giờ sáng, đại đội Lam Kiếm đang chờ lệnh xuất phát.
Diệp Hoan võ trang đầy đủ, mũ sắt ngụy trang (có thể đổi màu), áo giáp chống đạn, trên vai khoác súng. Tiếng chuông reo tập hợp reo vang ầm ĩ trên bãi tập vậy mà Diệp Hoan lại không hề nghe thấy.
Hắn đang ngơ ngác đứng ở thao trường, trong tay cầm chặt chiếc điện thoại.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống từng giọt, từng giọt
Đội ngũ đã tập hợp xong, đội trưởng Hà Bình đứng trên đài tư lệnh lớn tiếng tuyên bố: "Cấp trên có lệnh: Toàn thể đại đội lam Kiếm lập tức xuất động khẩn cấp, chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt kẻ địch. Mệnh lệnh này do tư lệnh Cảnh Vệ Bắc Kinh phát ra..."
"Chậm...chậm đã!!" Diệp Hoan bỗng nhiên hét lên.
Hà Bình ngẩn người, bất mãn trừng Diệp Hoan, ánh mặt thật nghiêm khắc
Diệp Hoan tháo mũ sắt xuống, lau đi mồ hôi lạnh, nói: "Tạm thời....tạm thời đừng hành động, có tình huống mới"
"Có tình huống gì mới?"
"Các anh em của tôi bị bọn chúng bắt trói, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ....." Giọng nói Diệp Hoan run rẩy
Hà Bình lạnh lùng: "Tôi nhận được mệnh lệnh là diệt địch"
"Nhưng bọn họ là anh em của lão tử! Các người vừa hành động sẽ hại chết bọn họ!" Diệp Hoan khàn giọng rống to
Hà Bình không để ý đến hắn, nghiêng đầu sang chỗ khác lớn tiếng ra lệnh: "Tất cả chuẩn bị xuất phát!"
Rắc!
Khẩu 95 trong tay Diệp Hoan bỗng nhiên ngắm ngay vào Hà Bình, súng đã lên đạn.
"Họ Hà kia! Mẹ kiếp, anh dám động thử xem!"
Hai mắt Hà Bình híp lại, trong mắt lộ vẻ lạnh lẽo.
"Diệp Hoan, cậu dám chĩa súng vào người tôi sao?Hả?"
"Đội trưởng, anh em tôi rơi vào trong tay kẻ địch, chỉ còn mấy hơi thở thôi. Bây giờ anh ra mệnh lệnh xuất phát thì không phải bức họ vào tuyệt lộ sao?"
"Mệnh lệnh chính là mệnh lệnh! Nơi này không phải chợ bán thức ăn, không phải chỗ cho cậu cò kè mặc cả"
"Vậy lão tử sẽ tiêu diệt anh trước sau đó cùng chết với anh em tôi!"
"Mẹ kiếp, cậu dám!"
Lúc hai người đang cãi nhau thì điện thoại của Diệp Hoan vang lên
"Suỵt!! Im miệng cho lão tử!"
Diệp Hoan ra hiệu im lặng rồi bấm nút nghe, giọng nói ôn hòa của Thẩm Duệ truyền đến.
"Diệp Hoan, giờ đang vội vàng lùng bắt tao sao? Đại đội Lam Kiếm chuẩn bị xuất động đúng không?" Giọng Thẩm Duệ vẫn luôn luôn êm ái như gió xuân nhưng lúc này nghe thật chán ghét.
"Thẩm Duệ, mày đang ở đâu?"
"Tao đang ở một nơi thật an toàn, hơn nữa chuẩn bị xuất ngoại ngay bây giờ"
"Thẩm Duệ, chuyện giữa tao và mày hay chuyện giữa mày và Thẩm gia không nên liên lụy đến người vô tội. Hai người anh em kia của tao không có quan hệ gì đến chuyện này. Mày thả họ, chúng ta cùng tính cách khác, được không?" Diệp Hoan cầu khẩn.
"Ha ha, khó mà làm được, bọn mày người đông thế mạnh lại bày thiên la địa võng, tao sợ hãi lắm đấy ~"
"Mẹ kiếp, mày đến cùng là muốn như thế nào? Nói thẳng đi!"
Thẩm Duệ cười ha ha: "Rất đơn giản, trước khi đi tao vẫn còn băn khoăn về mỏ Uranium đấy..."
Diệp Hoan cũng cười lạnh: "Chỉ cần mỏ Uranium? Khẩu vị sao bỗng nhiên nhỏ thế? Không muốn hủy Thẩm gia nữa à?"
Thẩm Duệ cười nói: "Thẩm gia bán tài nguyên chiến lược quốc gia cho nước khác, con cháu Thẩm gia trở thành phần tử bán nước, mày cảm thấy tương lai của Thẩm gia như thế nào? Mấy tên lãnh đạo trung ương sẽ đối đãi với Thẩm gia ra sao đây?"
Giọng Thẩm Duệ bỗng nhiên âm trầm: "Diệp Hoan, tao không muốn nói nhảm với mày nữa, muốn bảo vệ hai tên đàn em của mày bình an cũng đơn giản, tao đã chuẩn bị xong hợp đồng chuyển nhượng mỏ Uranium, một mình mày tới đây, chỉ cần ký tên lên hợp đồng, tao sẽ trả lại hai tên đó cho mày"
Diệp Hoan cắn răng, gật đầu: "Được, cho mày mỏ Uranium nhưng mày phải nhớ kỹ, hai người kia nhất định phải còn sống! Nếu không mày đừng suy nghĩ đến mỏ Uranium nữa, chúng ta đồng quy vu tận"
Hà Bình cuối cùng vẫn không hạ lệnh xuất phát.
Trong văn phòng đại đội trưởng đội Lam Kiếm
Diệp Hoan tái nhợt nhìn chằm chằm vào TV trong văn phòng, mồ hôi vẫn lặng lẽ rơi.
Hà Bình quan sát hắn: "Cậu thật sự định giao mỏ Uranium cho hắn sao?"
Diệp Hoan im lặng không nói.
Hà Bình nhấn mạnh: "Đây chính là bán nước!"
Diệp Hoan cả giận: "Không cho hắn thì có thể làm gì? Trơ mắt nhìn hắn giết các anh em của tôi sao?"
"Chúng ta là quân nhân, tùy thời cũng có thể hy sinh vì đất nước, anh em của cậu sao lại không thể?" Hà Bình lạnh lùng nói.
Nước mắt Diệp Hoan chảy xuống: "Bọn họ là anh em của tôi, từ nhỏ đến lớn đều là cô nhi, chịu khổ chịu tội nửa đời người rồi. Bọn họ còn chưa kịp hưởng một ngày hạnh phúc nào, hiện giờ còn bởi vì tôi mà sắp mất mạng, cả đời này tôi chỉ có hai người anh em mà thôi..."
Hà Bình im lặng không nói, trầm mặc thật lâu rồi cất tiếng: "Như vậy đi, giờ tôi gọi cho bộ trưởng bộ Tham Mưu để bàn lại phương án hành động, cố gắng hết sức để không làm bị thương các anh em của cậu, tiêu diệt Thẩm Duệ"
Đang nói thì điện thoại Diệp Hoan lại reo lên.
Lúc này là Thẩm Đốc Lễ gọi tới, giọng nói của ông lộ vẻ mệt mỏi
"Diệp Hoan, sự việc đã có biến cố, bên cạnh Thẩm Duệ có một người phụ nữ tên là Lâm San đúng không?"
"Đúng, cô ta là con gái Lâm tham mưu trưởng"
Thẩm Đốc Lễ thở dài:"Lâm San này đã mang đến cho chúng ta một phiền toái thật lớn rồi. Cô ta giả mạo mệnh lệnh của tham mưu trưởng, lấy trộm con dấu, mở ra cơ sở dữ liệu tuyệt mật, ăn trộm kỹ thuật chế tạo tên lửa đạn đạo JL-2 mới nhất của chúng ta để giao cho Thẩm Duệ..."
Lông mày Diệp Hoan nhếch lên: "Lâm San giờ ở đâu?"
Thẩm Đốc Lễ bùi ngùi thở dài: "Chết rồi, hai tiếng trước đã tự sát, lưu lại một phong thư tuyệt mệnh. Hóa ra sau khi cô ta giao số liệu tuyệt mật kia cho Thẩm Duệ mới biết được Thẩm Duệ không hề có ý định mang cô ta theo cùng, nhất thời không chịu được đả kích..."
Thẩm Đốc Lễ nghiêm túc nói: "Tên lửa đạn đạo JL-2 là vũ khí chiến lược chúng ta dùng để chấn nhiếp những quốc gia đối địch với chúng ta. Nếu như số liệu chế tạo nó bị tiết lộ thì lực lượng quốc phòng của chúng ta sẽ bị đả kích nặng nề. Vụ việc mới xảy ra hai tiếng trước, có thể khẳng định Thẩm Duệ có lẽ chưa kịp giao số liệu kia cho đặc công nước ngoài. Vấn đề bây giờ là ai cũng không biết Thẩm Duệ đang giấu tài liệu kia ở nơi nào. Diệp Hoan, đối mặt với Thẩm Duệ không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không phần tài liệu đó bị tiết lộ ra ngoài thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi..."
Diệp Hoan nắm chặt điện thoại, bàn tay run rẩy.
Sợ ném chuột vỡ bình.
Hiện giờ trên tay Thẩm Duệ chẳng những có con tin mà còn có phần số liệu tuyệt mật kia. Mỏ Uranium thì bán cho ngoại quốc, số liệu vũ khí cũng tiết lộ cho ngoại quốc, lãnh đạo trung ương sẽ nghĩ như thế nào?
Thẩm gia quả nhiên sắp bị tai vạ đến nơi rồi.
Tiêu diệt Thẩm Duệ?
Bây giờ còn tiêu diệt y kiểu gì? Nếu Thẩm Duệ chết rồi thì tung tích số liệu kia làm sao bây giờ?
Diệp Hoan cảm thấy mình như bị dồn vào tuyệt cảnh, hắn như con thú bị dồn đến bước đường cùng rồi.
Khó trách Thẩm Duệ không sợ vây quét, khó trách y biết rõ quân đội sẽ xuất động đối phó mà vẫn bình tĩnh như vậy. Hóa ra y đã tính toán kỹ từng bước đi, mỗi một biến chuyển đều nằm trong lòng bàn tay y.
Lần đầu tiên trong đời Diệp Hoan cảm thấy bối rối đến thất thố. Hắn đột nhiên cảm thấy mình đang đứng trước vách đá, trước mặt hay sau lưng đều là tuyệt lộ, ngoại trừ thả người nhảy xuống vực thì không còn cách nào khác.
Diệp Hoan cúi đầu, nở nụ cười khổ, bất lực và mỏi mệt.
Mình chỉ là một cây cỏ lớn lên trên đường phố, cây cỏ vĩnh viễn là cây cỏ, vĩnh viễn bị người cao quý giẫm ở dưới chân. Mình lấy cái gì để đấu với người ta? Lấy cái gì để so mưu lược với công tử cao quý đã được giáo dục kỹ càng từ lúc nhỏ, tài trí cao hơn mình không biết bao nhiêu lần.
So cái gì? Căn bản không thể so được.
Văn phòng Hà Bình yên lặng, mồ hôi trên mặt Diệp Hoan cứ lặng lẽ rơi, ánh mắt ngốc trệ mờ mịt nhìn chằm chằm vào TV, không biết đang suy tính gì.
Đột nhiên hai mắt Diệp Hoan dần sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào TV
Trên TV đang phát tin tức về một người đàn ông ủ rũ bị phỏng vấn về việc lừa đảo hợp đồng.
Cả người Diệp Hoan run lên, hưng phấn đến run rẩy.
Diệp Hoan quay đầu nhìn Hà Bình nãy giờ vẫn lặng yên, đột nhiên hỏi: "Nếu như tôi lừa đảo Thẩm Duệ một vố, hắn tố cáo tôi lừa hắn thì tôi có thể bị ngồi tù không?"
Hà Bình chậm rãi nói: "Nếu như cậu thật có thể lừa hắn thì tôi đoán người ngồi tù cũng là hắn"
Trong mắt Diệp Hoan hiện lên sinh cơ rực rỡ, đứng bật dậy chạy vọt ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu:
"Tôi đi mua mấy thứ, sẽ rất nhanh trở về"
Cỏ dại dựa vào cái gì để đấu lại công tử phú quý? Lão tử muốn nghịch thiên, ta sẽ dùng cách của loài cỏ dại để giẫm đạp công tử phú quý dưới chân!
.........
Một vùng ngoại thành cách Bắc Kinh hơn mười dặm có một rừng cây tùng rộng vài trăm mẫu.
Rừng tùng này đã được nông dân địa phương nhận thầu, rừng cây rậm rạp xanh biếc, địa hình phức tạp, có rất nhiều đường mòn tỏa đi các nơi.
Thẩm Duệ hẹn gặp Diệp Hoan ở chỗ này hiển nhiên là đã dự tính kỹ càng. Nơi đây địa hình phức tạp, nhiều đường thoát, có thể nói là trước không sợ cọp, sau không sợ sói, huống chi trong tay y còn có tư liệu tuyệt mật khiến quân đội sợ ném chuột vỡ bình.
Ba giờ sáng, hai anh em Thẩm gia lại một lần nữa tương phùng.
Lúc này đây song phương đã thành kẻ thù sống chết.
Đêm đen như mực, Diệp Hoan đứng bên rìa khu rừng, sau lưng hắn là các chiến sĩ Lam Kiếm tay ôm súng, dù quân số áp đảo nhưng không ai dám có hành động gì.
Thẩm Duệ đang là người nắm giữ toàn cục.
"Diệp Hoan, hôm nay có lẽ là lần gặp cuối cùng của hai anh em chúng ta rồi" Trên mặt Thẩm Duệ còn bày ra vẻ tiếc hận.
Thái độ này hết sức chói mắt, nó còn cuồng vọng hơn cả dáng cười ha hả của kẻ thắng cuộc.
"Giữa chúng ta không thích hợp với hai từ 'anh em' đâu. Anh em chân chính của tao đang ở trong tay mày, giao người đi" Diệp Hoan lạnh lùng nói.
Thẩm Duệ nở nụ cười: "Bọn hắn đúng là đang ở trong tay tao, nhưng mà...chúng ta cũng nên bàn về điều kiện giao người đã chứ hả?"
"Thẩm Duệ, mày có biết mày đã bị liệt vào danh sách đối tượng truy nã cấp quốc gia rồi không? Đầu hàng đi, với thế lực của Thẩm gia có thể miễn cưỡng bảo vệ cho mày khỏi án tử"
Thẩm Duệ cười lạnh: "Nếu tao đầu hàng thì mười mấy năm chuẩn bị không phải bị uổng phí sao?"
Nụ cười trên mặt y dần trở nên oán độc: "Tao chính là muốn nhìn thấy Thẩm gia sụp đổ! Tao muốn nhìn thấy Thẩm gia tan nát vì một tên bán nước như thế nào, muốn nhìn thấy Thẩm gia danh gia vọng tộc chỉ trong một đêm đã sa cơ thất thế. Tao càng muốn nhìn cảnh tên Thẩm Đốc Lễ từ một thủ trưởng được người ta tôn sùng biến thành tên tội phạm ngồi bóc lịch; nhìn lão già Thẩm Sùng Vũ đối xử bất công kia sẽ bị tao làm tức chết mà đi đời nhà ma. Còn tao, tao sẽ mang những thứ vốn nên thuộc về tao để cao chạy xa bay. Tất cả mọi chuyện ở trong nước chẳng còn dính dáng gì với tao hết. Tao sẽ ra nước ngoài bắt đầu cuộc đời mới của tao"
"Thẩm gia dưỡng dục mày mấy chục năm, vì sao mày còn hận thù như vậy?"
"Không chết không thôi! Thẩm gia không sụp đổ thì lửa hận của tao vĩnh viễn bất diệt!"
Diệp Hoan không nói gì nữa.
Thẩm Duệ đã hoàn toàn phát điên rồi, chính như lời y nói, đoạn ân oán này không có cách nào hóa giải được, chỉ có thể là một sống một chết.
Diệp Hoan trầm mặc hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ: "Thẩm Duệ, chuyện khác tao không muốn quản, tao chỉ muốn hai người anh em của tao bình yên vô sự. Hiện giờ mày giao họ ra, tao lập tức ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng mỏ Uranium"
"Mày ký tên trước rồi tao sẽ trả bọn chúng cho mày"
Đôi mắt Diệp Hoan vằn đầy tơ máu, thái độ cũng dần trở nên điên cuồng như Thẩm Duệ
"Thẩm Duệ, mày nghe đây! Hầu Tử và Trương Tam là anh em của tao, là tay chân của tao, tao nhất định phải nhìn thấy bọn họ thì mới ký tên. Nếu như tao không nhìn thấy họ còn sống thì tao sẽ tự nhận định là mày đã giết họ. Như vậy thì ông mày bất chấp hết, lập tức đồng quy vu tận với mày ở chỗ này. Dù sao Thẩm gia cũng sắp sụp đổ rồi, tao chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, mọi người cùng nhau đi gặp Diêm Vương!"
Người Thẩm Duệ khẽ run lên.
Từ trước tới giờ Diệp Hoan luôn cười cười nói nói, anh em qua lại rất hòa khí, hôm nay là lần đầu tiên Thẩm Duệ nhìn thấy bộ dáng này của hắn, thứ cảm xúc điên cuồng bất kể sống chết này khiến cho lòng Thẩm Duệ phát lạnh.
Thẩm Duệ quyết định thỏa hiệp.
Diệp Hoan có thể liều chết nhưng Thẩm Duệ y lại không có hứng thú đồng quy vu tận với hắn. Kế hoạch của y thật tỉ mỉ, y cũng đã phác họa một cuộc sống tương lai thật hoàn mỹ, trong đó tuyệt đối không có hạng mục đồng quy vu tận với người khác.
Vì vậy Thẩm Duệ lại nở nụ cười:
"Được rồi, tao trả lại hai tên kia cho mày trước, nhưng mà mày cũng nên bảo đám quân nhân đằng sau mày lui ra xa một chút, đừng lăm le khẩu súng thế làm tao sợ. Tư liệu về tên lửa đạn đạo JL-2 chỉ có một mình tao biết rõ tung tích, vạn nhất mà chúng mày đả thương tao thì có lẽ phần tài liệu kia sẽ tự mình chạy đến nước Mỹ cũng không chừng"
Diệp Hoan rùng mình.
Xem ra bên người Thẩm Duệ còn có một, hai tên đặc công của Mỹ, tư liệu tên lửa đạn đạo JL-2 có lẽ đang ở trong tay hai tên đặc công đó, tùy thời chờ cơ hội để mang ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc.
Diệp Hoan không lên tiếng, sau lưng truyền đến tiếng sột soạt khe khẽ.
Năm chiến sĩ của Tổng cục tình báo quốc gia đã lặng lẽ rời đi.
Cuộc chiến sinh tử giữa đặc công Mỹ và đặc công Trung Quốc chính thức bắt đầu.
Thẩm Duệ giơ một tay vẫy về phía trước, bốn tên da trắng Âu Mĩ mặc đồ đen khênh hai bóng người quen thuộc ra khỏi rừng cây rậm rạp.
Mắt Diệp Hoan trợn to, vừa phẫn hận lại vừa mừng vui.
Đúng là Hầu Tử và Trương Tam, hai người vẫn hôn mê, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, một bên chân buông thõng như là đã bị phế vậy.
Nhưng mà, bọn họ còn sống.
Thật may!
Có bốn chiến hữu cũng đi lên phía trước Diệp Hoan đón Hầu Tử, Trương Tam về. Trong quá trình chuyển giao, hai đội ngũ đều đề cao cảnh giác, phòng bị lẫn nhau, bầu không khí hiện trường căng như dây đàn.
Lúc này Thẩm Duệ vẫn còn cười được, hắn không để các chiến hữu sau lưng Diệp Hoan vào mắt, nhàn nhạt phất tay. Một gã da trắng cầm trong tay bản hợp đồng đã sớm chuẩn bị.
Diệp Hoan tiếp nhận tài liệu, trên hợp đồng có hai loại ngôn ngữ tiếng Trung và tiếng Anh, được lập thành bốn bản, mặt trên còn có con dấu công chứng của cơ quan quốc tế nào đó. Xem ra Thẩm Duệ đã soạn thảo hợp đồng này vô cùng kỹ càng, chỉ chờ Diệp Hoan ký tên là hợp đồng lập tức có hiệu lực. Sau này bất kế là chính phủ Trung Quốc hay chính phủ Bắc Phi đều không thể ngăn cản được mỏ Uranium này rơi vào tay người khác.
Diệp Hoan ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, gương mặt ẩn hiện vẻ bi thương và không cam lòng, gắt gao nắm chặt tờ hợp đồng.
Thẩm Duệ cũng không vội vàng, y chỉ đứng đó mỉm cười nhìn Diệp Hoan. Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn Diệp Hoan giống như mèo vờn chuột, vừa trêu tức, vừa hưng phấn và khoái ý.
Thái tử Thẩm gia thì sao? Giờ khắc này còn không phải đang khuất phục dưới chân y sao?
Người Thẩm gia đều ti tiện như nhau!
"Diệp Hoan, hợp đồng đó mày cứ từ từ mà xem, suy nghĩ cho kỹ, tao không vội" Thẩm Duệ chậm rãi nói.
Thẩm Duệ vừa mở miệng, Diệp Hoan dường như đã cam chịu số phận, thở một hơi thật dài rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, oán độc nói: "Thẩm Duệ, hôm nay tao chịu thiệt nhưng tao phải nhắc nhở mày, sơn thủy hữu tương phùng. Thắng được một lần cũng không phải là thắng được cả đời. Khoản nợ này tao sớm muộn cũng sẽ đòi về. Thẩm gia, thề không buông tha mày!"
Thẩm Duệ ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, tiếng cười điên dại hù dọa một đám chim rừng bay ùa lên không trung.
"Tốt! Tao chờ đấy!"
Diệp Hoan không nói nhiều nữa, móc từ trong túi ra một chiếc bút màu đen, ký tên lên bản hợp đồng.
Gã da trắng tiếp nhận rồi chuyển cho Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ xem xét cẩn thận, xác nhận chữ ký trên hợp đồng hợp lệ rồi mới cất hợp đồng đi.
Thẩm Duệ nhìn Diệp Hoan, thấy hắn ngồi thừ trên đất, vẻ mặt thẫn thờ như một kẻ cùng đường mạt lộ, trong miệng lẩm bẩm: " Xong rồi, xong hết rồi...Ta là tội nhân Thẩm gia, ta là tội nhân của quốc gia..."
Trong lòng Thẩm Duệ dâng trào khoái cảm đến muốn ca hát thật to.
Kẻ thắng có quyền ca vang, có quyền cười lớn, có quyền giẫm đạp lên đầu kẻ bại.
Ánh mắt Thẩm Duệ đảo một vòng nữa trên người Diệp Hoan rồi mới xoay người đi vào trong rừng.
Thẩm gia đã sụp đổ rồi.
Mãi đến khi bóng Thẩm Duệ khuất hẳn sau rừng tùng thì vẻ mặt thẫn thờ của Diệp Hoan bỗng biến mất, hắn nhảy dựng lên, hăng hái hô hào các đồng đội.
"Nhanh! Nhanh! Mau đưa anh em của tôi đến bệnh viện! Nhanh!"
"Tư liệu đạn đạo chắc đang ở trên người tên đặc công nước ngoài. Các đồng chí cục tình báo quốc gia đã xuất động rồi phải không?"
"Nhanh gọi điện cho chú năm tôi, phong tỏa các sân bay, bến cảng, nhà ga ở Bắc Kinh, rà soát nghiêm ngặt. Không bao lâu nữa trên đời sẽ xuất hiện thêm một kẻ điên nữa...haha. Shit! Đừng có nhìn tôi như vậy, Thẩm tư lệnh, là gọi cho Thẩm tư lệnh, được chưa?"
...
Thẩm Duệ ngồi trên ghế sau chiếc xe BMW đang chậm rãi rời khỏi Bắc Kinh.
Ngồi cùng hắn chính là Kenji Mitsui cùng Park Chang.
"Chúc mừng Thẩm thiếu gia, mỏ Uranium đã tới tay, còn cả tư liệu đạn đạo nữa. Chừng đó đủ để chính phủ Mỹ coi trọng ngài"
Thẩm Duệ cười nhạt, trong lòng thoáng bất an, một dự cảm bất thường cứ luẩn quẩn trong đầu.
"Lái nhanh một chút, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, cũng không biết tên đặc công người Mỹ kia đã đào thoát được chưa? Không có tin tức gì của hắn cả..." Lông mày Thẩm Duệ xoắn vặn.
Park Chang cười hắc hắc: "Thẩm thiếu gia yên tâm, chẳng lẽ ngài còn hoài nghi năng lực của người Mỹ hay sao? Thời điểm này chắc hẳn hắn đã mang tư liệu ra khỏi biên giới Trung Quốc rồi"
Thẩm Duệ không đồng tình: "Tôi càng tin tưởng năng lực đặc công Trung Quốc hơn. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa cũng chưa phải tuyệt đối, tôi hơi lo cho tên đặc công Mỹ kia. Tôi đã sớm nói với bên Mỹ đừng quá nóng nảy nhưng bọn họ không nghe, nhất định đòi gấp rút mang tư liệu về Mỹ. Nếu quả thật hắn đã rời khỏi Trung Quốc thì tốt rồi...."
Thẩm Duệ vừa dứt lời, Park Chang tiếp một cú điện thoại, sắc mặt biến đổi.
Nhìn sắc mặt của Park Chang, tim Thẩm Duệ trầm xuống.
Trong xe chợt yên lặng.
Park Chang lau mồ hôi, lắc đầu cười khổ: "Thẩm thiếu gia quả nhiên đoán đúng. Tên đặc công Mỹ kia vừa bị bắt ở bến cảng, tư liệu đạn đạo đã bị thu hồi....Ài"
Mặt Thẩm Duệ tái đi, bàn tay khẽ run, xiết chặt chiếc valy đựng hợp đồng.
"Không sao, tôi còn có mỏ Uranium, hợp đồng ở trong tay tôi, người Mỹ vẫn sẽ tiếp nhận tôi...." Thẩm Duệ không phát hiện giọng nói của mình bắt đầu run rẩy.
Diệp Hoan đã ký vào văn kiện, nếu đưa mỏ Uranium này cho chính phủ Mỹ thì y vẫn có cơ hội được tị nạn.
Đây là lá bài còn lại duy nhất của y.
Chữ ký của Diệp Hoan y đã tự mình kiểm tra kỹ càng, tuyệt đối không thể sai sót.
Thẩm Duệ tự trấn an bản thân, trong lòng cũng bắt đầu bình ổn lại.
Thế nhưng, nỗi bất an mơ hồ vẫn cứ quấn lấy y, không sao xua đuổi được.
Mình.....có để lọt chỗ nào không?
Tâm trạng rối bời, Thẩm Duệ bảo tài xế mở radio nghe một bản nhạc để lấy lại tinh thần.
Trên radio không phát nhạc mà đang phát tin tức xã hội.
"Theo tin tức chúng tôi nhận được, gần đây trên thị trường xuất hiện một loại bút phai màu kiểu mới, còn được gọi là 'bút hết giận', ' bút tàng hình' 'bút tạm thời'. Chữ viết ra từ chiếc bút này sẽ biến mất sau một thời gian ngắn. Nó vốn là dụng cụ lao động của công nhân ngành may mặc để đánh dấu đường may nhưng đã bị một vài phần tử xấu lợi dụng để làm những việc phi pháp. Cảnh sát Bắc Kinh vừa bắt được một tên tội phạm dùng bút phai màu để viết phiếu nợ một triệu tệ cho chủ nợ rồi lấy tiền đi, hai tiếng sau, chủ nợ kinh ngạc phát hiện ra chữ viết trên phiếu nợ dần dần phai màu cuối cùng hoàn toàn biến mất, trở thành một tờ giấy trắng tinh, Chúng tôi khuyến cáo quý bạn nghe đài cần nâng cao cảnh giác với thủ đoạn lừa đảo này..."
"Đỗ xe!!!" Hai mắt Thẩm Duệ trợn trừng, bất chợt gào rú.
Kít----------
Chiếc BMW phanh gấp, để lại hai vệt đen dài trên đường nhựa.
Mồ hôi Thẩm Duệ rơi như mưa, run lẩy bẩy mở mã khóa vali, lôi ra bản hợp đồng mà Diệp Hoan vừa ký...
Ở phần chữ kỹ, nét bút rồng bay phượng múa của Diệp Hoan đã dần dần phai nhạt với tốc độ mắt thường trông thấy được, không đến hai phút sau, ô chữ ký đã hoàn toàn trống rỗng.
Giờ phút này, mặt Thẩm Duệ còn trắng hơn cả ô chữ ký trên bản hợp đồng, cả người run rẩy kịch liệt.
Park Chang và Kenji Mitsui cũng không khá hơn. Bọn họ ngầm trao đổi ánh mắt với nhau
"Thẩm thiếu gia, xem ra ngài đang gặp phiền toái rồi. Thật xin lỗi, chúng tôi không giúp được gì, xin tha lỗi....Chúng tôi, chúng tôi xuống xe trước. Nếu như Thẩm thiếu gia xử lý xong thì cứ liên hệ với chúng tôi là được"
Park Chang nói xong liền liếc nhìn Kenji Mitsui, hai người mở cửa xe vội vàng tháo chạy vào rừng.
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng vang lên, hai bóng người ngã quỵ.
Thẩm Duệ cầm khẩu súng ngắn, gương mặt hung ác như lang sói.
Tư liệu đạn đạo bị thu hồi, hợp đồng mỏ Uranium đã thành một đống giấy lộn....
Ngây ngốc hồi lâu, Thẩm Duệ bỗng cười rộ lên.
Ở Trung Quốc này, y đã thành con chuột sống chui rúc trên phố, không có mỏ Uranium, không có tư liệu đạn đạo, y đã không còn chút giá trị gì, còn thế lực nào cho phép y tị nạn chính trị nữa?
Thiên hạ rộng lớn, nơi nào có thể đi?
Từ thiên đường đến địa ngục, hóa ra chỉ cách một đường kẻ.
Diệp Hoan....không ngờ mày lại dùng thủ đoạn ti tiện này để chiến thắng!
Kẻ thắng....
Cuối cùng ai mới là kẻ thắng sau cùng?
Gương mặt nho nhã của Thẩm Duệ dần dần sung huyết, ánh mắt vằn đỏ điên cuồng. Y như một con dã thú bị thợ săn vây khốn đến đường cùng, yết hầu phát ra tiếng gào rú trầm thấp.
Thẩm Duệ quay súng chỉ vào lái xe đang run rẩy, hung dữ ra lệnh: "Trở về....Quay về khu nhà tổ Thẩm gia....Kêu tất cả lính đánh thuê trở lại khu nhà tổ!"