“Mẹ?”
Bà Lam đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của Lam Trà, bà nắm lấy hai vai của cô, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô:
“Đặng Lam Trà. Chúng ta ra nông nỗi này là tại vì hắn. Đứa con ngu ngốc này con có hiểu không?”
“Lúc mẹ cứu con thoát khỏi cái chết, những gì mẹ dạy con. Con không nghe sao?”
“Mẹ nói vậy là sao?”
“Tai nạn xe lần đó là mẹ cứu con. Mẹ là bà dì dạy con trả thù như thế nào. Những đau khổ mà con chịu, con quên sạch rồi có đúng không?”, bà Lam nói trong tức giận, hai tay bà ghì chặt vai của Lam Trà.
“Bà dì? Tai nạn xe? Vậy ra mẹ chính là bà dì bịt mặt?”
“Không đúng bà dì có vết sẹo và giọng khác.”
“Con nghĩ ai có thể cứu con? Vết sẹo con biết làm giả như thế nào. Chính ta đã dạy con mà.”
Cô rất sốc, đến mức không còn sức để đứng: “Vậy ra mẹ đã khỏi bệnh nhưng vẫn không nói cho con nghe.”
“Nếu ta nói cho con nghe, sự việc có dễ dàng diễn ra hay tất cả đi vào bế tắc. Con thà bảo vệ tên khốn đó còn hơn là người trong nhà.”
Đặng Lam Trà nhắm mắt lại, bây giờ cô đã hiểu ra tất cả.
“Vậy Hoàng Ân là do mẹ dùng dao đâm?”
Bà Lam cười khẩy, trong mắt chứa đầy thù hận.
“Mẹ làm như vậy là phạm pháp là giết người đó mẹ.”
Bà Lam chảy nước mắt, tay bà với lấy tay của Lam Trà nắm lại:
“Trà Trà, mẹ làm tất cả là vì con. Mọi chuyện mẹ sắp đặt đều rất hoàn hảo. Không ai biết mẹ đã đâm tên khốn kia đâu. Mẹ bỏ thuốc vào nước. Đợi bọn chúng uống xong mà hành động thôi. Còn nữa, tất cả dấu vết mẹ đã xoá hết. Xoá tất cả chúng đi. Như vậy trời không hay quỷ không biết. Haha.”
Trong căn phòng bệnh không có chút ánh sáng nào của ngày mới có thể len vào. Cũng như trái tim cô bây giờ u ám và tối tăm.
“Mẹ đi tự thú đi mẹ.”
Bà Lam lắc đầu: “Đặng Lam Trà, tên khốn kiếp đó đã bị bắt. Hắn làm con ra nông nổi này, hắn phải gánh chịu.”
“Nhưng anh ấy không giết người.”
“Huỷ hoại một người so với giết người có khác nhau sao?”
“Mẹ.”
Tiếng nói của cô nghẹn lại. Cô không tin mẹ mình có thể làm ra loại chuyện như vậy. Cô có thể thấy sai mà không báo? Hay chọn cách im lặng?
Bà Lam kéo tay cô: “Hay là con trực tiếp mang mẹ đến đồn cảnh sát đi. Ít nhất mẹ sẽ không thấy con khóc vì tên khốn đó.”
Bà Lam kéo mạnh tay Lam Trà hướng về phía cửa. Lam Trà ghì tay lại, cảm giác bất lực len lỏi xâm chiếm. Cô thật không biết phải làm thế nào. Mắt cô ngấn lệ:
“Mẹ, mẹ rõ ràng biết con không làm được?”
Bà Lam tức giận: “Con không làm được thì kêu mẹ phải làm sao? Mẹ làm tất cả là vì con. Ra nông nỗi này đều là vì con.”
Bà Lam lấy tay đấm vào ngực mình: “Mẹ chịu đựng, giả vờ vì con. Bây giờ con vì thằng đó mà kêu mẹ đi tự thú? Con có còn là con của mẹ không? Không phải vì con cùng tên khốn đó ở trên xe… Hay mẹ đi chết, con mới hài lòng? Bao giờ con mới khôn ra được?”
Bà Lam buông tay Đặng Lam Trà nhắm vào vách tường. Lam Trà kéo bà lại:
“Mẹ. Con xin mẹ. Con sẽ không nói ra đâu. Có chết con cũng không nói. Con hứa với mẹ sẽ giữ kín chuyện này. Đừng làm chuyện tổn hại bản thân.”
Bà Lam quay lại, dùng tay vuốt mặt con bà: “Có thật không?”
Đặng Lam Trà liên tục gật đầu: “Con hứa. Con hứa mà.”
Vừa lúc quản gia quay lại, bà Lam lại ngã rạp xuống đất, miệng méo, tay run.
Quản gia hốt hoảng: “Sao lão phu nhân lại thế này? Mau, mau đứng dậy?”
Quản gia đỡ bà Lam ngồi vào xe lăn rồi quay lại đỡ cô lên giường, đắp chăn lại cho cô.
“Thiếu phu nhân. Tôi đưa lão phu nhân về căn nhà khác của Hưng thiếu. Người yên tâm ở đây dưỡng bệnh. Hưng thiếu tự có tính toán của riêng mình. Sẽ không sao đâu.”
Đặng Lam Trà vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Cảm ơn quản gia.”
Bà Lam nhìn con gái của mình, ánh mắt chứa đầy ẩn ý. Cô vội quay sang né tránh. Dù vậy miệng vẫn nói: “Mẹ yên tâm. Con tự biết.”
…
Đã 3 ngày trôi qua cuối cùng Nguyễn Phục Hưng được thả tự do. Việc đầu tiên hắn làm chính là đến bệnh viện.
Hắn ngồi bên cạnh chiếc giường bệnh lớn. Lời nói tuy mỉa nhưng lại là quan tâm:
“Còn chưa chết?”
“Tôi mà chết cậu còn có thể ở đây?”
Hoàng Ân nằm trên giường, đôi môi nhợt nhạt. Gương mặt xanh xao yếu ớt. Tay còn ghim ống truyền dịch.
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu thảm hại như vậy?”
Hoàng Ân khóe miệng kéo lên nụ cười: “Chúng ta thảm hại như nhau. Hưng đại thiếu gia của tôi, ngài biết là ai làm chưa?”
Nguyễn Phục Hưng gật đầu, trong đôi mắt y chợt lóe lên một tia hung ác:
“Hung thủ này rất đặc biệt. Tính toán kỹ lưỡng nhưng không biết trong nhà chúng ta còn có 1 camera khác.”
“Cậu tính làm gì?”, Hoàng Ân biết người đàn ông trước mắt không nhẫn tâm. Nếu có đã đem đoạn ghi hình giao cho cảnh sát.
Hắn đứng dậy: “Không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.”, hắn ra khỏi phòng bệnh. Định đến phòng của Lam Trà nhưng lại thôi. Hắn trở về Nguyễn Gia.
…
Đặng Lam Trà xuất viện chỉ thấy quản gia và ba Lam đến đón. Cô nghe bác sĩ Trịnh nói Hoàng Ân tỉnh dậy làm chứng cho Phục Hưng. Hắn được trả tự do từ mấy ngày trước. Vậy mà đến một lần thăm cô cũng không có.
Không lẽ Phục Hưng đã biết là do mẹ của cô gây ra sao? Nhưng với tính cách của Phục Hưng, nếu biết chuyện mẹ cô sẽ lập tức bị tống vào tù. Nói chi đến việc có thể có mặt ở đây đón cô?
Trong lòng Đặng Lam Trà mong chờ, cô nhìn ở khắp nơi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Quản gia hiểu ý nói vào:
“Hưng thiếu ngài ấy rất mệt muốn nghỉ ngơi nên không đón người được.”
Đặng Lam Trà gật đầu: “Vậy chúng ta về thôi.”
Vừa về đến nhà đã thấy hắn ngồi ở sofa, tay cầm điều khiển tivi liên tục chuyển kênh. Thấy cô bước vào thái độ vẫn dửng dưng như cũ.
Đặng Lam Trà đi đến ngồi cạnh hắn, lấy tay sờ trán: “Anh không sao chứ? Em nghe quản gia bảo anh không được khoẻ.”
Hắn gạt tay cô ra:
“Tôi không sao. Quản gia, tôi muốn ăn trưa.”
Quản gia gật đầu sai hai người hầu khác vào bếp Rất nhanh các món ngon đã được dọn lên. Thái độ của hắn vẫn như cũ không xem Đặng Lam Trà đang tồn tại.
Đặng Lam Trà cũng vậy. Tuyệt nhiên không hé nửa lời càng không dám hỏi. Hắn ăn xong đi lên phòng, cô cũng theo sao hắn.
Hắn khó chịu: “Đặng Lam Trà, em đi theo tôi làm gì?”
Cô không nhịn được: “Em không hiểu từ lúc anh trở về từ đồn cảnh sát, thái độ anh rất khác.”
Hắn tiến lại gần, đôi mắt phượng hẹp nhìn chằm chằm vào cô:
“Đặng Lam Trà, em muốn tôi có thái độ gì với em?”
Thân ảnh to lớn trước mắt, một tay bóp cổ dùng sức đè cô xuống giường. Đột nhiên hắn có hành động như vậy khiến cô hoảng sợ vùng vẫy. Lực hắn quá lớn khiến cô không cách nào thoát ra được. Cả thân thể bị đè ở trên giường. Hắn một chân đèn lên lưng cô. Theo phản xạ, cô dùng khuỷu tay đẩy hắn, lại không ngờ được Phục Hưng nhanh hơn, bàn tay đè chặt lên xương bả vai của cô, làm cô đau tới mức không kêu nổi.
“Tôi chính là không tài nào chấp nhận nổi, nên đối xử với cô như vậy có được không?”
Bà Lam đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của Lam Trà, bà nắm lấy hai vai của cô, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt cô:
“Đặng Lam Trà. Chúng ta ra nông nỗi này là tại vì hắn. Đứa con ngu ngốc này con có hiểu không?”
“Lúc mẹ cứu con thoát khỏi cái chết, những gì mẹ dạy con. Con không nghe sao?”
“Mẹ nói vậy là sao?”
“Tai nạn xe lần đó là mẹ cứu con. Mẹ là bà dì dạy con trả thù như thế nào. Những đau khổ mà con chịu, con quên sạch rồi có đúng không?”, bà Lam nói trong tức giận, hai tay bà ghì chặt vai của Lam Trà.
“Bà dì? Tai nạn xe? Vậy ra mẹ chính là bà dì bịt mặt?”
“Không đúng bà dì có vết sẹo và giọng khác.”
“Con nghĩ ai có thể cứu con? Vết sẹo con biết làm giả như thế nào. Chính ta đã dạy con mà.”
Cô rất sốc, đến mức không còn sức để đứng: “Vậy ra mẹ đã khỏi bệnh nhưng vẫn không nói cho con nghe.”
“Nếu ta nói cho con nghe, sự việc có dễ dàng diễn ra hay tất cả đi vào bế tắc. Con thà bảo vệ tên khốn đó còn hơn là người trong nhà.”
Đặng Lam Trà nhắm mắt lại, bây giờ cô đã hiểu ra tất cả.
“Vậy Hoàng Ân là do mẹ dùng dao đâm?”
Bà Lam cười khẩy, trong mắt chứa đầy thù hận.
“Mẹ làm như vậy là phạm pháp là giết người đó mẹ.”
Bà Lam chảy nước mắt, tay bà với lấy tay của Lam Trà nắm lại:
“Trà Trà, mẹ làm tất cả là vì con. Mọi chuyện mẹ sắp đặt đều rất hoàn hảo. Không ai biết mẹ đã đâm tên khốn kia đâu. Mẹ bỏ thuốc vào nước. Đợi bọn chúng uống xong mà hành động thôi. Còn nữa, tất cả dấu vết mẹ đã xoá hết. Xoá tất cả chúng đi. Như vậy trời không hay quỷ không biết. Haha.”
Trong căn phòng bệnh không có chút ánh sáng nào của ngày mới có thể len vào. Cũng như trái tim cô bây giờ u ám và tối tăm.
“Mẹ đi tự thú đi mẹ.”
Bà Lam lắc đầu: “Đặng Lam Trà, tên khốn kiếp đó đã bị bắt. Hắn làm con ra nông nổi này, hắn phải gánh chịu.”
“Nhưng anh ấy không giết người.”
“Huỷ hoại một người so với giết người có khác nhau sao?”
“Mẹ.”
Tiếng nói của cô nghẹn lại. Cô không tin mẹ mình có thể làm ra loại chuyện như vậy. Cô có thể thấy sai mà không báo? Hay chọn cách im lặng?
Bà Lam kéo tay cô: “Hay là con trực tiếp mang mẹ đến đồn cảnh sát đi. Ít nhất mẹ sẽ không thấy con khóc vì tên khốn đó.”
Bà Lam kéo mạnh tay Lam Trà hướng về phía cửa. Lam Trà ghì tay lại, cảm giác bất lực len lỏi xâm chiếm. Cô thật không biết phải làm thế nào. Mắt cô ngấn lệ:
“Mẹ, mẹ rõ ràng biết con không làm được?”
Bà Lam tức giận: “Con không làm được thì kêu mẹ phải làm sao? Mẹ làm tất cả là vì con. Ra nông nỗi này đều là vì con.”
Bà Lam lấy tay đấm vào ngực mình: “Mẹ chịu đựng, giả vờ vì con. Bây giờ con vì thằng đó mà kêu mẹ đi tự thú? Con có còn là con của mẹ không? Không phải vì con cùng tên khốn đó ở trên xe… Hay mẹ đi chết, con mới hài lòng? Bao giờ con mới khôn ra được?”
Bà Lam buông tay Đặng Lam Trà nhắm vào vách tường. Lam Trà kéo bà lại:
“Mẹ. Con xin mẹ. Con sẽ không nói ra đâu. Có chết con cũng không nói. Con hứa với mẹ sẽ giữ kín chuyện này. Đừng làm chuyện tổn hại bản thân.”
Bà Lam quay lại, dùng tay vuốt mặt con bà: “Có thật không?”
Đặng Lam Trà liên tục gật đầu: “Con hứa. Con hứa mà.”
Vừa lúc quản gia quay lại, bà Lam lại ngã rạp xuống đất, miệng méo, tay run.
Quản gia hốt hoảng: “Sao lão phu nhân lại thế này? Mau, mau đứng dậy?”
Quản gia đỡ bà Lam ngồi vào xe lăn rồi quay lại đỡ cô lên giường, đắp chăn lại cho cô.
“Thiếu phu nhân. Tôi đưa lão phu nhân về căn nhà khác của Hưng thiếu. Người yên tâm ở đây dưỡng bệnh. Hưng thiếu tự có tính toán của riêng mình. Sẽ không sao đâu.”
Đặng Lam Trà vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Cảm ơn quản gia.”
Bà Lam nhìn con gái của mình, ánh mắt chứa đầy ẩn ý. Cô vội quay sang né tránh. Dù vậy miệng vẫn nói: “Mẹ yên tâm. Con tự biết.”
…
Đã 3 ngày trôi qua cuối cùng Nguyễn Phục Hưng được thả tự do. Việc đầu tiên hắn làm chính là đến bệnh viện.
Hắn ngồi bên cạnh chiếc giường bệnh lớn. Lời nói tuy mỉa nhưng lại là quan tâm:
“Còn chưa chết?”
“Tôi mà chết cậu còn có thể ở đây?”
Hoàng Ân nằm trên giường, đôi môi nhợt nhạt. Gương mặt xanh xao yếu ớt. Tay còn ghim ống truyền dịch.
“Lần đầu tiên tôi thấy cậu thảm hại như vậy?”
Hoàng Ân khóe miệng kéo lên nụ cười: “Chúng ta thảm hại như nhau. Hưng đại thiếu gia của tôi, ngài biết là ai làm chưa?”
Nguyễn Phục Hưng gật đầu, trong đôi mắt y chợt lóe lên một tia hung ác:
“Hung thủ này rất đặc biệt. Tính toán kỹ lưỡng nhưng không biết trong nhà chúng ta còn có 1 camera khác.”
“Cậu tính làm gì?”, Hoàng Ân biết người đàn ông trước mắt không nhẫn tâm. Nếu có đã đem đoạn ghi hình giao cho cảnh sát.
Hắn đứng dậy: “Không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.”, hắn ra khỏi phòng bệnh. Định đến phòng của Lam Trà nhưng lại thôi. Hắn trở về Nguyễn Gia.
…
Đặng Lam Trà xuất viện chỉ thấy quản gia và ba Lam đến đón. Cô nghe bác sĩ Trịnh nói Hoàng Ân tỉnh dậy làm chứng cho Phục Hưng. Hắn được trả tự do từ mấy ngày trước. Vậy mà đến một lần thăm cô cũng không có.
Không lẽ Phục Hưng đã biết là do mẹ của cô gây ra sao? Nhưng với tính cách của Phục Hưng, nếu biết chuyện mẹ cô sẽ lập tức bị tống vào tù. Nói chi đến việc có thể có mặt ở đây đón cô?
Trong lòng Đặng Lam Trà mong chờ, cô nhìn ở khắp nơi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Quản gia hiểu ý nói vào:
“Hưng thiếu ngài ấy rất mệt muốn nghỉ ngơi nên không đón người được.”
Đặng Lam Trà gật đầu: “Vậy chúng ta về thôi.”
Vừa về đến nhà đã thấy hắn ngồi ở sofa, tay cầm điều khiển tivi liên tục chuyển kênh. Thấy cô bước vào thái độ vẫn dửng dưng như cũ.
Đặng Lam Trà đi đến ngồi cạnh hắn, lấy tay sờ trán: “Anh không sao chứ? Em nghe quản gia bảo anh không được khoẻ.”
Hắn gạt tay cô ra:
“Tôi không sao. Quản gia, tôi muốn ăn trưa.”
Quản gia gật đầu sai hai người hầu khác vào bếp Rất nhanh các món ngon đã được dọn lên. Thái độ của hắn vẫn như cũ không xem Đặng Lam Trà đang tồn tại.
Đặng Lam Trà cũng vậy. Tuyệt nhiên không hé nửa lời càng không dám hỏi. Hắn ăn xong đi lên phòng, cô cũng theo sao hắn.
Hắn khó chịu: “Đặng Lam Trà, em đi theo tôi làm gì?”
Cô không nhịn được: “Em không hiểu từ lúc anh trở về từ đồn cảnh sát, thái độ anh rất khác.”
Hắn tiến lại gần, đôi mắt phượng hẹp nhìn chằm chằm vào cô:
“Đặng Lam Trà, em muốn tôi có thái độ gì với em?”
Thân ảnh to lớn trước mắt, một tay bóp cổ dùng sức đè cô xuống giường. Đột nhiên hắn có hành động như vậy khiến cô hoảng sợ vùng vẫy. Lực hắn quá lớn khiến cô không cách nào thoát ra được. Cả thân thể bị đè ở trên giường. Hắn một chân đèn lên lưng cô. Theo phản xạ, cô dùng khuỷu tay đẩy hắn, lại không ngờ được Phục Hưng nhanh hơn, bàn tay đè chặt lên xương bả vai của cô, làm cô đau tới mức không kêu nổi.
“Tôi chính là không tài nào chấp nhận nổi, nên đối xử với cô như vậy có được không?”