Thân ảnh cao lớn, ngũ quan như tạc. Vẻ đẹp này khiến người phía sau hồn phiêu phách tán.
Chỉ cần là lời người đàn ông nói, Đặng Lam Trà lập tức đồng ý.
Người đàn ông nhàn nhạt rít điếu thuốc rồi từ từ thả làn khói trắng vào không trung.
Cả thân người cao lớn quay lại, âm trầm cất lên:
“Làm tình nhân của tôi, em đồng ý?”
Trống ngực của Đặng Lam Trà đánh liên hồi. Phải nói cô có thể đồng ý với anh mọi điều. Duy chỉ riêng lần này, tại sao lại là tình nhân mà không phải người yêu?
Chân mày cô cau lại lộ vẻ suy tư.
Nguyễn Phục Hưng buông điếu thuốc trong tay xuống, cười khẩy:
“Em không đồng ý? Vậy thì mau cút!”
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, gấp gáp nói:
“Dĩ nhiên là đồng ý! Chỉ cần là anh nói.”
Chân mày người đàn ông nhướng lên kinh ngạc: “Không cần suy nghĩ?”
Đặng Lam Trà gật đầu ngay lập tức. Cô chỉ sợ nếu còn do dự, người đàn ông sẽ đổi ý.
Nguyễn Phục Hưng cười như không cười:
“Tôi không cần tình yêu.”
“Em yêu anh là đủ!”, Lam Trà quả quyết.
“Tôi cần em phải có mặt, bất kể thời gian, địa điểm.”
Đặng Lam Trà gật đầu.
“Vì sao?”
“...”
Đặng Lam Trà im lặng. Vì cô chỉ muốn bên cạnh người đàn ông này, không cần đền đáp, không cần anh yêu cô.
Người ngoài có nói gì cô cũng mặc kệ, cô chỉ cần sống trong thế giới có anh là được.
Làn tóc Đặng Lam Trà khẽ bay trong gió, gương mặt thanh tú nhẹ nhàng, giọng nói như ru, thân hình hoàn mỹ.
Người như cô sao lại chấp nhận? Vì anh cứu cô trong tai nạn giao thông lần đó?
…
3 năm trước, Đặng Lam Trà vì thức 4 đêm liền để chạy KPI, lúc trên đường về cơn buồn ngủ ập đến khiến cô đâm vào cột điện. Cửa xe khóa trái, thân xe bốc cháy. Mọi người bên ngoài không ai dám đến gần. Nửa tỉnh, nửa mê Lam Trà nhìn thấy bóng dáng người đàn ông dùng tay không đánh mạnh vào tấm kính, thành công mở khóa cứu cô ra ngoài. Lần đó khi tỉnh dậy, cô mới biết anh là bác sĩ. Muốn tìm cách báo đáp nhưng bị anh từ chối.
3 năm kiên trì, từ muốn báo ân thành yêu thầm.
Người đàn ông trước mắt 5 lần 7 lượt từ chối, nay sao có thể dễ dàng mở miệng bảo cô làm tình nhân chứ?
Cô nghe nói sau lần người anh yêu mất, anh thề không làm bác sĩ nữa. Tính cách ấm áp, dịu dàng trở thành lạnh lùng, cao ngạo và bạo tàn.
Vì anh muốn lấp đầy khoảng trống?
Mặc kệ, Đặng Lam Trà bây giờ chỉ muốn nhào đến ôm lấy người đàn ông đó.
“Nguyễn Phục Hưng, em nguyện ý!”
“Buông tay!”
Đặng Lam Trà không nghe, cô chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết cô yêu anh.
Người đàn ông lạnh lùng lặp lại từng chữ:
“Buông tay!”
Đặng Lam Trà không nỡ nhưng cô vẫn buông tay.
“Về”
Đặng Lam Trà gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Là mạnh ai nấy vào.
Đặng Lam Trà đã quá quen với chuyện anh không bao giờ mở cửa xe hay thắt dây an toàn cho cô.
Không cần! Thật không cần.
Đặng Lam Trà cười tít mắt: “Nguyễn Phục Hưng, cảm ơn anh đã cho em cơ hội!”
Nguyễn Phục Hưng không đáp, anh chỉ chăm chú lái xe.
Không khí bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại. Phục Hưng liếc nhìn rồi ấn nghe:
“Nói!”
“Hưng đại thiếu gia, công ty xảy ra chút chuyện!”
“Được, về ngay!”
Tiếng thắng xe xé thủng màng nhĩ người đi đường. Âm lãnh cất lên:
“Xuống xe! Công ty có việc.”
“Vâng”
Đặng Lam Trà cứ như vậy xuống xe. Mặc dù đây là giữa đường núi. Muốn đón xe phải đi bộ cả khúc.
Sau khi cô xuống xe, Nguyễn Phục Hưng còn không thèm nhìn cô một lần. Cứ thế đạp ga rời đi.
Đặng Lam Trà không buồn, cô ngẩng đầu lên:
“Không sao. Đi bộ tập thể dục!”