Nguyễn Phục Hưng ngồi ở thư phòng, thấy cô đi ngang hắn bảo vào trong.
“Đặng Lam Trà, em lại đây?”
“Có chuyện gì?”
Nguyễn Phục Hưng vẫn ngồi, hắn dang hai tay ra:
“Lại đây!”
Đặng Lam Trà không có tâm trạng: “Có chuyện anh nói nhanh đi.”
Hắn không tức giận mà thay vào đó là đứng dậy:
“Đặng Lam Trà, tôi cho em mượn lòng ngực ấm áp này. Em có thể tuỳ ý dựa vào mà khóc.”
“Tôi không muốn.”
Nguyễn Phục Hưng không nói nhiều, hắn kéo cô vào lòng ngồi ở sofa. Sau đó, còn dùng hai tay siết chặt lấy cô.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Em muốn khóc cứ khóc?”
Cô lắc đầu: “Không cần phải khóc. Chuyện không liên quan đến tôi.”
Hắn không tin đứng dậy kéo tay cô đi thật nhanh.
Ngoài trời mưa rơi nặng hạt, Đặng Lam Trà cứ đứng mãi không vào. Cô nghe được tiếng của một người gọi mình:
“Đặng Lam Trà, mau nhặt dù lên cho anh.”
“Không thích.”
“Được. Vậy thì chúng ta cùng tắm mưa.”
Vô thức Đặng Lam Trà rơi nước mắt. Nguyễn Phục Hưng lấy tay hắn lau cho cô:
“Đã bảo muốn khóc cứ khóc. Đến đây rồi, em không được khóc nữa.”
Tiếng trống kèn kéo cô về thực tại. Dù có bi thương, hoàn toàn không được thể hiện ra. Cô gật đầu đi vào.
Trước khi vào Phục Hưng kéo tay cô lần nữa: “Thật em muốn vào?”
Cô gật đầu. Đặng Lam Trà biết dù ông bà Hoàng có ghét cô đi nữa cũng là vì muốn tốt cho con trai. Bây giờ anh đột ngột qua đời, bạn cũ đến thăm họ không tính toán đâu.
Tấm di ảnh có nụ cười của anh khiến Đặng Lam Trà đau lòng, miệng cô chậm rãi gọi tên anh:
“Quân…”
Hai người cùng lớn lên từ nhỏ cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau qua tấm di ảnh. Mặc dù không còn quan tâm đến chuyện của Lam Trà nhưng cách đây vài tháng bọn họ nghe được cô bị tai nạn xe không tìm thấy.
Bây giờ sao có thể đứng ở đây?
“Đặng Lam Trà? Con chưa chết?”
“Chuyện này khi nào có cơ hội con sẽ kể.”
“Anh ấy sao lại như vậy?”, mắt cô ươn ướt.
‘Nó không yên tâm Tương Tư đi chùa một mình. Không hiểu nó uống cái gì buồn ngủ trượt chân xuống núi. Lúc con dâu gọi thì nó đã…”
Bà Hoàng khuỵu xuống nói nổi nữa. Đặng Lam Trà cúi đầu chào bà. Đến khi cô quay sang nhìn Mạc Tương Tư. Cô ả hai mắt sưng húp hốt hoảng: “Cô còn sống?”
Ả ngã xuống trước sự chứng kiến của nhiều người. Bà Hoàng quay sang đỡ lấy Tương Tư:
“Con sao vậy?”
Chưa phân rõ tình hình bà Hoàng có ác cảm với Lam Trà liền nói:
“Xin cô mau đi khỏi đây. Trước đây cô đối xử với con tôi thế nào, cô quên rồi sao? Nể mặt ba mẹ cô tôi mới cho cô vào. Cô tránh ra khỏi con dâu tôi.”
Nguyễn Phục Hưng bên cạnh lên tiếng: “Là con dâu của bà tự ngã liên quan gì đến vợ tôi?”
Sau đó hắn kéo tay cô ra khỏi lễ tang.
Bà Hoàng xoa vai Tương Tư: “Con vào trong nghỉ ngơi một lúc đi. Tránh ảnh hưởng đến đứa bé.”
Mạc Tương Tư gật đầu, cô ả bước vào bên trong phòng chờ của nhà tang lễ. Đột nhiên thấy bụng đau dữ dội. Ả hét lên:. Truyện Bách Hợp
“Á… Mau đến cứu tôi…”
Hai ông bà vội chạy vào xem, Tương Tư chỉ xuống máu ở dưới chân.
“Người đâu. Mau mang con dâu tôi đi bệnh viện. Nhanh lên…”
Mạc Tương Tư níu tay bà Hoàng: “Mẹ con của Quân không sao chứ?”
Bà Hoàng đầu óc rối bời: “Không sao. Cháu của mẹ nhất định không sao.”
…
Xe của Nguyễn Phục Hưng dừng rất lâu cũng không khởi động. Trong xe, Đặng Lam Trà yên lặng, ánh mắt nhìn xa xăm.
Đến khi Nguyễn Phục Hưng hỏi cô mới trả lời:
“Mạc Tương Tư hình như sợ em thì phải?”
Đặng Lam Trà cười khẩy: “Nếu một người bị anh giết đứng trước mặt anh thì sao?”
“Cô ta sao? Tôi cho người điều ra. Nếu là cô ta nhất định tôi sẽ bắt cô ta trả gấp đôi.”
Đặng Lam Trà quay sang: “Bỏ đi. Cô ta đang mang thai. Còn một chuyện tôi chưa nói cho anh nghe. Lúc tôi mất tích chính là cô ta với anh hai cấu kết với nhau.”
“Đặng Lam Thanh? Hèn gì khi tôi cho người tìm em, manh mối điều ra đứt hết.”
Cô quay sang hỏi anh: “Tại sao lúc đó anh khuyên tôi nên nhẫn tâm một chút với người nhà?”
“Bởi vì tôi đã từng… Tôi không muốn nhắc. Em muốn ăn gì tôi bảo quản gia làm?”
“Tôi không muốn ăn.”, Đặng Lam Trà tựa đầu vào kính nhắm mắt yên tĩnh.
…
[Bệnh viện]
“Bác sĩ cháu của tôi sao rồi?”
“Bị động thai một chút. Tạm thời những ngày này đừng nên đi lại nhiều.”
Bà Hoàng thở dài: “Bằng bất cứ giá nào phải để cháu tôi khỏe mạnh chào đời. Gia đình mất đi đứa con, đến đứa cháu đích tôn duy nhất của tôi mà có mệnh hệ gì. Tôi sống sao đây?”
“Mẹ, con xin lỗi… Con mới quay đi một chút mà… Mẹ, con có chết 1 vạn lần không thể bù đắp lại.”
Bà Hoàng nắm tay con dâu: “Bây giờ mẹ chỉ hy vọng đứa bé khỏe mạnh. Thằng Quân nó mới yên nghỉ được.”
Mạc Tương Tư gật đầu, cô ta ôm bà Hoàng, đôi vai run rẩy khóc nấc từng đợt.
“Con nghỉ ngơi đi. Mẹ với ba đi lo việc còn lại.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Mạc Tương Tư lấy khăn giấy lau mặt của mình:
“Vừa rồi mệt chết.”
Cô ta nằm xuống giường, chân hơi chéo. Lấy điện thoại ra gọi cho Lam Thanh:
“Anh cho người sắp xếp kế hoạch tiếp theo rồi. Em yên tâm. Nhưng anh cần em phối hợp.”
“Nhưng mà bên cô ta có người bảo vệ?”
“Thì đã sao? Một ngày có 24 giờ không lẽ hắn có thể theo sát?”
“Nếu chuyện này không thành. Anh còn có kế hoạch khác. Về phía em, em xem chuyện cổ phần nhé!”
“Đặng Lam Trà, em lại đây?”
“Có chuyện gì?”
Nguyễn Phục Hưng vẫn ngồi, hắn dang hai tay ra:
“Lại đây!”
Đặng Lam Trà không có tâm trạng: “Có chuyện anh nói nhanh đi.”
Hắn không tức giận mà thay vào đó là đứng dậy:
“Đặng Lam Trà, tôi cho em mượn lòng ngực ấm áp này. Em có thể tuỳ ý dựa vào mà khóc.”
“Tôi không muốn.”
Nguyễn Phục Hưng không nói nhiều, hắn kéo cô vào lòng ngồi ở sofa. Sau đó, còn dùng hai tay siết chặt lấy cô.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Em muốn khóc cứ khóc?”
Cô lắc đầu: “Không cần phải khóc. Chuyện không liên quan đến tôi.”
Hắn không tin đứng dậy kéo tay cô đi thật nhanh.
Ngoài trời mưa rơi nặng hạt, Đặng Lam Trà cứ đứng mãi không vào. Cô nghe được tiếng của một người gọi mình:
“Đặng Lam Trà, mau nhặt dù lên cho anh.”
“Không thích.”
“Được. Vậy thì chúng ta cùng tắm mưa.”
Vô thức Đặng Lam Trà rơi nước mắt. Nguyễn Phục Hưng lấy tay hắn lau cho cô:
“Đã bảo muốn khóc cứ khóc. Đến đây rồi, em không được khóc nữa.”
Tiếng trống kèn kéo cô về thực tại. Dù có bi thương, hoàn toàn không được thể hiện ra. Cô gật đầu đi vào.
Trước khi vào Phục Hưng kéo tay cô lần nữa: “Thật em muốn vào?”
Cô gật đầu. Đặng Lam Trà biết dù ông bà Hoàng có ghét cô đi nữa cũng là vì muốn tốt cho con trai. Bây giờ anh đột ngột qua đời, bạn cũ đến thăm họ không tính toán đâu.
Tấm di ảnh có nụ cười của anh khiến Đặng Lam Trà đau lòng, miệng cô chậm rãi gọi tên anh:
“Quân…”
Hai người cùng lớn lên từ nhỏ cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau qua tấm di ảnh. Mặc dù không còn quan tâm đến chuyện của Lam Trà nhưng cách đây vài tháng bọn họ nghe được cô bị tai nạn xe không tìm thấy.
Bây giờ sao có thể đứng ở đây?
“Đặng Lam Trà? Con chưa chết?”
“Chuyện này khi nào có cơ hội con sẽ kể.”
“Anh ấy sao lại như vậy?”, mắt cô ươn ướt.
‘Nó không yên tâm Tương Tư đi chùa một mình. Không hiểu nó uống cái gì buồn ngủ trượt chân xuống núi. Lúc con dâu gọi thì nó đã…”
Bà Hoàng khuỵu xuống nói nổi nữa. Đặng Lam Trà cúi đầu chào bà. Đến khi cô quay sang nhìn Mạc Tương Tư. Cô ả hai mắt sưng húp hốt hoảng: “Cô còn sống?”
Ả ngã xuống trước sự chứng kiến của nhiều người. Bà Hoàng quay sang đỡ lấy Tương Tư:
“Con sao vậy?”
Chưa phân rõ tình hình bà Hoàng có ác cảm với Lam Trà liền nói:
“Xin cô mau đi khỏi đây. Trước đây cô đối xử với con tôi thế nào, cô quên rồi sao? Nể mặt ba mẹ cô tôi mới cho cô vào. Cô tránh ra khỏi con dâu tôi.”
Nguyễn Phục Hưng bên cạnh lên tiếng: “Là con dâu của bà tự ngã liên quan gì đến vợ tôi?”
Sau đó hắn kéo tay cô ra khỏi lễ tang.
Bà Hoàng xoa vai Tương Tư: “Con vào trong nghỉ ngơi một lúc đi. Tránh ảnh hưởng đến đứa bé.”
Mạc Tương Tư gật đầu, cô ả bước vào bên trong phòng chờ của nhà tang lễ. Đột nhiên thấy bụng đau dữ dội. Ả hét lên:. Truyện Bách Hợp
“Á… Mau đến cứu tôi…”
Hai ông bà vội chạy vào xem, Tương Tư chỉ xuống máu ở dưới chân.
“Người đâu. Mau mang con dâu tôi đi bệnh viện. Nhanh lên…”
Mạc Tương Tư níu tay bà Hoàng: “Mẹ con của Quân không sao chứ?”
Bà Hoàng đầu óc rối bời: “Không sao. Cháu của mẹ nhất định không sao.”
…
Xe của Nguyễn Phục Hưng dừng rất lâu cũng không khởi động. Trong xe, Đặng Lam Trà yên lặng, ánh mắt nhìn xa xăm.
Đến khi Nguyễn Phục Hưng hỏi cô mới trả lời:
“Mạc Tương Tư hình như sợ em thì phải?”
Đặng Lam Trà cười khẩy: “Nếu một người bị anh giết đứng trước mặt anh thì sao?”
“Cô ta sao? Tôi cho người điều ra. Nếu là cô ta nhất định tôi sẽ bắt cô ta trả gấp đôi.”
Đặng Lam Trà quay sang: “Bỏ đi. Cô ta đang mang thai. Còn một chuyện tôi chưa nói cho anh nghe. Lúc tôi mất tích chính là cô ta với anh hai cấu kết với nhau.”
“Đặng Lam Thanh? Hèn gì khi tôi cho người tìm em, manh mối điều ra đứt hết.”
Cô quay sang hỏi anh: “Tại sao lúc đó anh khuyên tôi nên nhẫn tâm một chút với người nhà?”
“Bởi vì tôi đã từng… Tôi không muốn nhắc. Em muốn ăn gì tôi bảo quản gia làm?”
“Tôi không muốn ăn.”, Đặng Lam Trà tựa đầu vào kính nhắm mắt yên tĩnh.
…
[Bệnh viện]
“Bác sĩ cháu của tôi sao rồi?”
“Bị động thai một chút. Tạm thời những ngày này đừng nên đi lại nhiều.”
Bà Hoàng thở dài: “Bằng bất cứ giá nào phải để cháu tôi khỏe mạnh chào đời. Gia đình mất đi đứa con, đến đứa cháu đích tôn duy nhất của tôi mà có mệnh hệ gì. Tôi sống sao đây?”
“Mẹ, con xin lỗi… Con mới quay đi một chút mà… Mẹ, con có chết 1 vạn lần không thể bù đắp lại.”
Bà Hoàng nắm tay con dâu: “Bây giờ mẹ chỉ hy vọng đứa bé khỏe mạnh. Thằng Quân nó mới yên nghỉ được.”
Mạc Tương Tư gật đầu, cô ta ôm bà Hoàng, đôi vai run rẩy khóc nấc từng đợt.
“Con nghỉ ngơi đi. Mẹ với ba đi lo việc còn lại.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Mạc Tương Tư lấy khăn giấy lau mặt của mình:
“Vừa rồi mệt chết.”
Cô ta nằm xuống giường, chân hơi chéo. Lấy điện thoại ra gọi cho Lam Thanh:
“Anh cho người sắp xếp kế hoạch tiếp theo rồi. Em yên tâm. Nhưng anh cần em phối hợp.”
“Nhưng mà bên cô ta có người bảo vệ?”
“Thì đã sao? Một ngày có 24 giờ không lẽ hắn có thể theo sát?”
“Nếu chuyện này không thành. Anh còn có kế hoạch khác. Về phía em, em xem chuyện cổ phần nhé!”