• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bạn gái của anh đang đợi anh đó!”

“Vừa chia tay.”

Phục Hưng cười nhếch môi. Hắn kéo tay Lam Trà khỏi bữa tiệc. Ấn thang máy lên tầng cao nhất. Hắn rất thích ở tầng cao vì nơi đó có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Ngoài ra dù có mở cửa, cũng chẳng ai dòm ngó.

“Anh định kéo tôi đi đâu? Mau buông tay!”

Phục Hưng kéo cô không được liền vác ngược trên vai. Lam Trà muốn phản kháng nhưng với sức của cô có lẽ giống như đang đánh yêu mà thôi.

Hắn lấy đem cô vào phòng lớn. Căn phòng này ngoài chiếc giường lớn đặt ở giữa ra là đặt biệt, còn lại giống như trang trí thêm vào cho vui.

“Nguyễn Phục Hưng, anh muốn cái gì? Cùng ăn tối sao? Tôi no rồi!”

Hắn đưa tay đến ôm eo cô ghì chặt vào hong hắn. Khóe môi mỏng của hắn khẽ uốn cong, con ngươi đen bóng, trong chớp mắt có thể nhìn thấu cô

“Nghe nói em đồng ý làm tình nhân của tôi. Bây giờ em hối hận rồi?”

Với hắn nữ nhân là để trêu đùa. Không đáng để bận tâm. Lúc trước hắn nói với cô là để đuổi cô đi. Lần này hắn kéo cô lại là bởi vì gia thế của cô.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ hôn lên cần cổ của cô. Đặng Lam Trà rùng mình. Phục Hưng ở phía sau cười cợt:

“Không ngờ Đặng tiểu thư lại mẫn cảm như vậy?”

Đặng Lam Trà chỉ là nghĩ đến cảnh hắn hôn nữ nhân khác liền có cảm giác bày xích, đẩy hắn ra. Ban đầu cô không bận tâm, nhưng những việc ả đàn bà kia làm khiến cô bắt đầu bận tâm.

Cô nghĩ hắn không yêu cô, cô có thể từ từ vun đắp tình cảm. Chỉ cần cô có cơ hội ở bên hắn là được. Nhưng qua chuyện hôm nay, cô hiểu ra rằng, hắn nói không cần liền có thể vứt bỏ.

Cô không muốn bị vứt bỏ giống như ả Huyền Vũ kia.

“Anh đối với phụ nữ nào cũng vậy? Sau khi chán xong rồi bỏ rơi?”

“Vậy em muốn tôi làm gì?”

“...”

Đặng Lam Trà thật không biết tại sao mình lại yêu người đàn ông này? Chắc là do ma che mắt cô rồi.

Yêu hay không, thử sẽ rõ.

Đặng Lam Trà ngắm nghiền hai mắt lại, không nhanh không chậm kiễng chân lên, hôn lên môi hắn.

Rõ ràng cô cảm nhận được trên người hắn có mùi nước hoa của Huyền Vũ.

Cô đẩy hắn ra, dùng hết can đảm hét lên: “Nguyễn Phục Hưng, anh thật bẩn!”

“Tôi bẩn?”

Khóe mắt Đặng Lam Trà ửng đỏ, sự khó chịu dâng lên: “Mùi nước hoa kia, tôi không thích cũng không muốn ngửi. Không yêu gì nữa cả!”

Nguyễn Phục Hưng lấn tới, năm ngón tay hắn vuốt ve suối tóc của Lam Trà, luồn tay vào giữa những lọn tóc, tới khi một bàn tay chạm tới gáy cô, kéo khuôn mặt cô sát vào hắn. Hai cái mũi đụng phải nhau, làn da hắn tinh mịn, ngũ quan đẹp đẽ như được dày công cẩn tạo, tất cả hợp lại tạo nên một vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh.

“Tôi cho em nói lại!”

Vì khoảng cách rất gần, cô cảm nhận hơi thở nóng bừng của hắn. Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng, bàn tay phải chống trước ngực hắn. Phục Hưng không cho cô cơ hội nói, hắn cúi đầu, ép sát vào cô. Lam Trà vội vàng né tránh, hắn không để yên động tác rất nhanh cắn vào môi dưới của cô.

Đặng Lam Trà rất đau.


Răng hắn cắn xé, cô hé miệng ra để giảm bớt cơn đau, chỉ chờ có vậy đầu lưỡi hắn thừa cơ chui vào miệng, một cảm giác lạ lẫm bao phủ lấy tất cả các giác quan của Đặng Lam Trà. Hắn tấn công cướp đoạt, kịch liệt đến mức Đặng Lam Trà phải vòng tay qua eo, bấu chặt vào cơ thể hắn.


Hai người như sắp hòa làm một.


Mãi một lúc sau, Nguyễn Phục Hưng mới ngừng lại.


“Đặng Lam Trà, cơ thể em bán đứng em rồi!”


“Đặng Lam Trà, bây giờ em hối hận còn kịp!”





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK