Đặng Lam Trà vừa về đến đã nghe tiếng hét của bà Lam, bà còn đang ôm chân của Lam Thanh. Trên nền gạch có nhiều vật dụng ngổn ngang, người hầu trong nhà không dám vào can ngăn.
Lam Thanh mặt đỏ bừng hét vào bà Lam.
“Mẹ Lam buông con ra. Đây là lỗi của con. Con phải chịu trách nhiệm.”.
Đặng Lam Trà đi đến kéo tay mẹ cô sang một bên rồi nắm cổ áo Lam Thanh lôi đi:
“Đi thôi. Đi chịu trách nhiệm nào!”
Lam Thanh thấy vậy liền ngồi bệt xuống, anh chán nản nói: “Tôi không muốn chết!”
“Vậy còn Huyền Vũ? Mau đi theo em! Nhanh lên!”
Đặng Lam Trà quay sang nhìn bà Lam rồi nói:
“Mẹ để yên. Tin con!”
Sau đó, không biết cô lấy đâu ra sức mạnh có thể lôi cổ áo Lam Thanh nhét vào trong xe.
Bà Lam mệt quá nhưng vẫn cố nói vọng ra:
“Lam Trà, đừng làm chuyện dại dột!”
“Dì ba mau trông chừng mẹ tôi!”
Sau đó cô đạp ga nhanh nhất đưa Lam Thanh đi. Trong xe Lam Thanh dần bình tĩnh lại quay sang nhìn Lam Trà:
“Tại sao lại lừa dối anh? Huyền Vũ?”
Vừa dứt lời, anh đột nhiên đưa tay sang bóp cổ Lam Trà, chiếc xe mất phương hướng lạng mấy vòng nhưng cũng may cô kịp thắng lại vào trong lề.
Tay của Lam Thanh bóp chặt không buông, ánh mắt trở nên đỏ ngầu hung tợn.
“Huyền Vũ, tại sao lại lên giường với hắn ta. Hắn có gì hơn anh chứ? Nói!”
Lam Trà khó thở đến nổi gân xanh ở mặt. Tay cô bấu chặt vào cổ tay của Lam Thanh đến bật máu. Khó khăn lắm cô mới nói được 3 chữ:
“Em… Lam… Trà.”
Lam Thanh lấy lại ý thức đột nhiên buông tay ra, giật người về sau: “Trà, xin lỗi. Xén chút anh hại em rồi.”
Lam Trà ho sặc liên tục, vừa rồi nếu không nói ra tên chắc rằng cô không sống được. Cô cố hít thở rồi quay sang nhìn Lam Thanh:
“Anh, Huyền Vũ chưa chết. Cô ta đang nằm ở bệnh viện.”
Lam Thanh vui đến phát khóc: “Thật sao? Đặng Lam Trà, em có thể cho anh gặp em ấy được không? Anh xin em. Anh sẽ dùng hết cả đời này để bù đắp cho cô ấy.”
“Anh, đi tự thú đi.”
Lam Thanh như đứng hình khi nghe đến 2 từ “tự thú". Mắt Lam Thanh rủ xuống, rõ ràng anh còn nhiều tương lai ở phía trước. Sao có thể đi tự thú được chứ?
“Trà, anh hối hận rồi. Anh sẽ cố gắng để sửa đổi. Anh xin em đừng bảo anh đi tự thú. Còn ba mẹ của chúng ta. Còn cả nhà họ Đặng nữa. Anh mà ngồi tù, giá cổ phiếu của chúng ta sẽ tụt không phanh sau một đêm. Cổ đông rút vốn, còn các khoản nợ nữa. Đến lúc đó nhà họ Đặng của chúng ta sẽ mãi mãi biến mất khỏi thành phố này. Trà mặc dù anh biết đó là lỗi của anh nhưng anh xin em cho anh cơ hội sửa sai để không làm ảnh hưởng đến ba mẹ.”
Hai tay của Lam Thanh chấp lại van xin Lam Trà. Anh khóc không thành tiếng, bộ dạng thống khổ vô cùng. Anh trai cô ngày nào oai phong, cao lãnh mà giờ gầy trơ hốc hác. Có lẽ tội anh làm đã bị trời đất và lương tâm trừng phạt. Hơn nữa, bệnh viện có báo là Huyền Vũ đã tỉnh lại. Cô ấy không sao thì mọi chuyện đã được giải quyết.
Đặng Lam Trà nắm lấy tay anh: “Anh phải hứa với em là không được tự sát. Sau này chấn chỉnh lại làm Đặng Lam Thanh của ngày nào. Được không?”
Đặng Lam Thanh gật đầu: “Cảm ơn em!”
“Trà, anh xin em thêm một chuyện có được không?”
“Là chuyện gì?”
“Anh muốn gặp Huyền Vũ để xin lỗi. Xin em cho anh gặp cô ấy. Anh hứa sẽ dùng cả đời này để bù đắp lại cho cô ấy.”
Lam Trà do dự cuối cùng lấy trong ngăn chứa đồ trong xe ra địa chỉ bệnh viện và tờ bệnh án đưa cho Lam Thanh:
“Cô ấy vừa tỉnh. Để qua vài ngày ổn định lại anh hả gặp.”
“Được. Cảm ơn em!”
“Về nhà để mẹ lo lắng!”
Lam Thanh gật đầu lần nữa cảm ơn cô em gái cùng cha khác mẹ này. Trải qua lần này chắc chắn Lam Thanh sẽ rút được kinh nghiệm của bản thân. Lam Trà yên lòng:
“Ai cũng phạm sai lầm. Chỉ cần có cơ hội sửa sai thì sai sẽ thành tốt hơn.”
Lam Thanh nhìn tay Lam Trà: “Trà, hình như em bị thương.”
“Không đáng lo!”
“Chúng ta mau đến bệnh viện. Nếu không sẽ để lại sẹo”, Lam Thanh sốt ruột nói.
Sau đó, Lam Thanh đổi vị trí lái xe cho Lam Trà rồi đưa cô đến bệnh viện.
Là bệnh viện nơi Huyền Vũ nằm.
Đặng Lam Trà sau khi được y tá băng bó vết thương, Lam Thanh thay cô ra lấy thuốc. Vì vừa rồi đi không mang ví. Lam Thanh chỉ có thể mượn di động của Thiên Di đi thanh toán.
Nhà thuốc gọi tên Đặng Lam Trà, Lam Thanh bất giác đứng dậy đi nhận thuốc.
“Về căn dặn người nhà uống thuốc đúng liều. Kiêng các loại thực phẩm nhiều dầu mỡ để tránh ảnh hưởng đến vết thương.”
Lam Thanh gật đầu rồi hỏi: “Xin hỏi khoa ngoại ở đi lối nào?”
Nhân viên quầy thuốc bảo: “Ấn thang máy lên tầng 7 là được đến. Tuy nhiên phải có thể thăm bệnh mới được lên.”
“Cảm ơn!”
Lam Thanh vừa vào thang máy đã va phải một người đàn ông. Anh xin lỗi rồi bước vào trong, khi cửa thang máy đóng lại anh mới phát hiện ông ấy làm rớt đồ. Trên đó ghi là: “Thẻ nuôi bệnh”.
“Ngay cả ông trời cũng giúp con.”, Lam Thanh nhặt thẻ lên cười nhếch mép.
Sau đó anh ấn thang máy lên tầng 7. Trong hồ sơ bệnh án có ghi là phòng 707. Lam Thanh đẩy cửa bước vào:
“Huyền Vũ, anh xin lỗi!”
Huyền Vũ người nằm ở trên giường tuy nói là tỉnh nhưng toàn thân không thể cử động. Ánh mắt cô ả lộ vẻ hoảng loạn. Miệng sưng vù nói chữ được chữ không:
“Đừng… qua… Cứu”
Lam Thanh đến ngồi cạnh mép giường. Đầu cô được băng lại rất kỹ, cổ chân cũng có nẹp. Gương mặt đẹp đẽ ngày nào bên giờ sưng vù lên. Hai con mắt bầm tím đáng sợ. Chỉ có một bên là mở được. Cổ tay và đầu gối và cổ cũng được băng lại cẩn thận. Chắc hẳn chuyện cô đã trải qua hết sức kinh hoàng.
Huyền Vũ kích động nhưng không cử động được. Cô run rẩy đến chiếc giường bệnh rung theo cô.
Đặng Lam Thanh nhặt nhăn lại, nước mắt tuôn như mưa, tay anh nâng lên kẽ vén tóc đang che mặt cô:
“Huyền Vũ, chắc là em đau lắm. Cho anh xin lỗi em nhé!”
Sau đó, Lam Thanh cười nhếch mép kề sát mặt mình vào tai của Huyền Vũ:
“Anh có cách làm cho em bớt đau nè, em có muốn thử không?”
Ánh mắt Huyền Vũ đảo liên tục, miệng đau đớn cố kêu lên: “Cứu…”