“Mau báo với cái thằng đó, nếu còn không gặp ta trực tiếp lái xe tông vào!”
Đang cãi nhau thì cánh cổng mở, chiếc Lamborghini gầm rú chạy ra. Chiếc xe dừng lại trước Đặng Lam Trà. Kính xe từ từ hạ xuống, bên trong, người đàn ông lạnh lùng nói:
“Mau về đi. Đừng ở đây là phiền tôi nữa. Vướng bận!”
Nói xong kính xe từ từ nâng lên chạy đi, Đặng Lam Tra vội chạy theo giải thích:
“Nguyễn Phục Hưng, đó là anh trai của em. Anh đừng giận em…”
Còn chưa giải thích hết thì nghe bên trong xe có giọng phụ nữ: “Anh Hưng, đó là ai?”
Chân cô như bị đóng băng. Cô không chạy theo nữa, hai hàng nước mắt tuôn như cảnh mưa đêm bên ngoài.
“Thì ra anh đang cùng cô gái khác? Là để trả đũa em sao?”
Hoàng Đăng Quân đang cãi với tên bảo vệ, nhìn một màn như vậy liền kéo tay Đặng Lam Trà: “Trà, mau về cho anh! Hắn rõ ràng không yêu em. Nếu yêu em sao hắn có thể đi cùng cô gái khác?”
“Lam Trà, hắn bỏ bùa em rồi đúng không?”
Bây giờ, Đặng Lam Trà không biết mình phải làm sao? Cho đến khi cô không chịu nổi cú sốc này nữa liền ngất xỉu.
Đăng Quân mới có thể đem cô bế vào trong xe, đi đến bệnh viện.
Hôn mê một ngày một đêm, cuối cùng Đặng Lam Trà mới có thể tỉnh lại. Việc đầu tiên cô làm chính là tìm chiếc điện thoại, mặt Đặng Lam Trà có hơi thất vọng khi không có cuộc gọi nhỡ nào từ Nguyễn Phục Hưng.
Đăng Quân bên cạnh sốt ruột: “Trà, chuyện này anh không nói với ba mẹ em. Mong em nên nhớ thân phận của mình. Chuẩn bị tốt là cô dâu của anh. Em có yêu ai, anh cũng không quan tâm. An phận một chút!”
Cô cười khẩy: “An phận?”
Phải rồi, cô nên làm một đứa con gái ngoan, một nàng dâu tốt, an phận chứ không phải là một tiểu tình nhân bên cạnh Nguyễn Phục Hưng.
Rõ ràng cha mẹ đã vạch cho cô một đường tương lai sáng lạng. Cô lại chạy đến làm tình nhân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Trái tim Lam Trà chợt nhói lên: “Đặng Lam Trà, mày điên rồi!”
Đặng Lam Trà nhận lấy cốc nước ấm từ phía Hoàng Đăng Quân, cô không bằng lòng nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, em biết rồi!”
Hoàng Đăng Quân vui vẻ xoa đầu cô: “Vậy mới ngoan!”
Chỉ cần cô hiểu chuyện, anh chấp nhận bỏ qua tất cả. Những chuyện trước đây đều không tính toán.
…
Hôm sau Đặng Lam Trà xuất viện, cô trở về công ty làm bình thường. Nhưng khác một chỗ là bà Lam có sai người đưa đón cô mỗi ngày. Bà Lam lo sợ con gái ăn không đúng bữa nên căn dặn ba bữa chính đều phải đưa cô về nhà.
Mặc dù không muốn nhưng Đặng Lam Trà không thể cãi lời mẹ cô được. Tất cả đều là vì cô mà.
Mấy ngày bận rộn, cuối cùng sếp cũng duyệt đồ án mà cô thiết kế.
Đặng Lam Trà đang ngồi đọc email của sếp mà không khỏi kích động đến mức sếp ở sau lưng cô lúc nào mà không hay.
Sếp của Lam Trà là Kiều Oanh, một vị sếp khó tính theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan. Những gì đến tay khách hàng phải là xuất sắc nhất.
Kiều Oanh ở phía sau cô vỗ tay nói: “Mọi người nghe đây, khách hàng đã chấp nhận thiết kế của chúng ta. Vì vậy tối nay chúng ta sẽ đi ăn mừng. Tôi mời. Ai không đi thì tự nguyện nộp quỹ nửa tháng tiền lương đi!”
Kiều Oanh nói xong vỗ vai Lam Trà, cô còn chưa kịp đứng lên chào sếp thì bị ngắt ngang:
“Đặng Lam Trà nhớ đến sớm!”
“À,...”
Chưa hết câu là sếp cô đã biến mất như một cơn gió lùa ngang. Đồng nghiệp ở bên cạnh đến khoác vai cô: “Chị Lam Trà, chị có cảm thấy gì không?”
Lam Trà lắc đầu.
Đồng nghiệp cô cười cười: “Lạnh sống lưng đó chị!”
Cả phòng cười phá lên.
“Con bé này gan dám nói xấu sếp?”
“Haha. Anh ghi âm lại rời, chút anh gửi chị Kiều Oanh!”
Đặng Lam Trà cũng cười cho có lệ. Lâu lâu lại lấy tay ấn xem màn hình điện thoại.
“Không lẽ điện thoại mình hỏng rồi sao? Hay đi đổi cái mới vậy?”
Đặng Lam Trà nói liền làm, cô cầm túi xách đến trung tâm mua sắm.
“Chị Trà, chị đi đâu?”
“Mua đồ!”
“Chị nhớ đúng giờ nhe!”
Đặng Lam Trà đưa bàn tay lên làm dấu “ok” rồi nhanh chân rời đi.
Đi đến trung tâm thương mại, cô vào cửa hàng giày, muốn tự thưởng cho mình đôi giày đẹp trước.
Nhân viên thấy cô là người quen liền cung kính chào hỏi:
“Đặng tiểu thư, tôi đưa người đi xem mẫu mới!”
Hàng sale để ở ngoài cùng. Chỉ có loại mới ra là được đặt bên trong. Nhân viên dẫn Lam Trà vào sofa bên trong ngồi, không quen mang một tách trà ấm lên cho cô.
Nhân viên cúi người tháo giày ở chân cô ra, mang lên một đôi giày trắng cao gót đính đá hồng:
“Mẫu mới vừa ra mắt, trông rất hợp với cô!”
Đặng Lam Trà gật đầu, cô đứng lên đi thử vài vòng.
“Có hơi đau chân!”
Cô ngời xuống chưa kịp tháo giày đã nghe ồn ào truyền đến.
“Các người còn không biết ta là ai sao? Tại sao không ra chào hỏi?”
Nhân viên đang chăm sóc cho Lam Trà vội xin phép cô ra giải quyết. Lam Trà không so đo nên gật đầu đồng ý.
Còn chưa kịp rời bước, đã nghe tiếng giày cao gót nện mạnh vào sàn nhà. Phát ra tiếng lanh lảnh khiến người nghe bực mình.
“Ta muốn chiếc giày đó. Mau bảo cô ta tháo ra mang lại đây!”
Nhân viên mời cô ta ngồi ở sofa gần Lam Trà cung kính nói:
“Người đợi một chút tôi lấy đôi mới ở trong kho ra!”
Người đàn bà đó ngồi chéo chân, ngực hở, dáng hơi ưỡn một chút về phía trước. Ả hất tóc quát:
“Ngươi nghe không hiểu hay bị điếc?”
Ả liếc một cái, tay chỉ thẳng vào chân Lam Trà:
“Ta chính xác là muốn đôi đó!”
Nhân viên nhìn Lam Trà một cái rồi bảo:
“Xin lỗi…”
“Chát!”
Ả vung tay vào mặt của nhân viên:
“Ta đến không để nghe ngươi giải thích.”
Lam Trà có hơi tức giận cô nhẹ nhàng tháo giày ra rồi nhìn cô nhân viên nói:
“Không sao, mang đi đi. Tôi chọn đôi khác!”
“Nhưng…”, cô nhân viên do dự.
“Không sao!”, Lam Trà đẩy đôi giày ra. Sau đó đứng lên chọn một đôi khác.
Người phụ nữ sau khi mang thử đôi giày, ả đứng lên đi vài bước rồi ngắm mình trong gương, vẻ mặt tự mãn:
“Giày này đúng hợp với ta hơn. Có những người không biết tự lượng sức, giày không phải của mình mà còn cố gắng mang.”
Ả nói xong nhìn qua cô nhân viên: “Ngươi thấy ta nói có đúng không?”
Mặc dù nghe không hiểu nhưng dù sao cũng làm công ăn lương, không muốn gây thêm chuyện, cô nhân viên đành gật đầu.
Đặng Lam Trà thấy mất hứng quay sang nói nhân viên:
“Khi khác tôi ghé!”
Nhân viên cúi chào dẫn cô ra ngoài thì bị người phụ nữ đó chặn lại.
“Ta nói cô đó!”
Đặng Lam Trà nhíu mày nhìn kỹ người phụ nữ đó. Cô nghĩ mãi không ra: “Tôi không quen cô?”
Người phụ nữ đó cười, đi một vòng quanh Lam Trà:
“Đêm mưa hôm ấy, không phải cô quỳ xuống xin tình yêu từ Hưng thiếu sao? Tôi ngồi ở trên xe nhìn cô cũng đẹp, vậy mà…”
Lời nói đầy ác ý khiến Lam Trà khó chịu, cô không muốn đôi co mà chọn cách rời đi.
Người phụ nữ đó cô ý nói lớn:
“Cô không tò mò chúng tôi làm gì à?”
Đặng Lam Trà tim đập nhanh, cô sắp thở hết nổi rồi. Cô nam quả nữ ở chung, còn có thể làm gì? Cô không muốn biết đáp án nên nói:
“Cũng không liên quan đến tôi!”
Ả chưa chịu buông tha cho Lam Trà, níu tay cô rồi nói:
“Đêm đó chúng tôi lăn lộn trên giường. Cảm giác rất tuyệt vời cô hiểu không?”
Đặng Lam Trà như bị vạn tên xuyên tim. Cô ở đây nữa sẽ không kìm được mà đánh người, cô hất tay ả ra, bước thật nhanh.
Ả vẫn nói tiếp: “Dĩ nhiên là cô không hiểu rồi. Cô đâu xứng! Haha.”
“Mau lấy thẻ của Hưng đại thiếu gia mà thanh toán cho tôi. Ngài ấy rất hài lòng cho nên tôi muốn tiêu xài bao nhiêu tùy ý.”
Người phụ nữ đưa thẻ đen cho nhân viên, lời nói này là để Đặng Lam Trà nghe được.
Tiếng cười cùng gương mặt kia như đem cô chôn xuống 18 tầng địa ngục.
Đặng Lam Trà đi thật nhanh ra khỏi trung tâm thương mại. Cô cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi. Đến khi xuống tầng hầm, ngồi trên xe bây giờ cô mới bật khóc. Tiếng khóc nức nở nghẹn lại nơi cổ họng.
Có ai đau lòng đến chết không?
Đặng Lam Trà sắp chết rồi. Người đàn bà kia rất đẹp, ba vòng đẫy đà, trời phú cho ả nước da trắng ngần như tuyết. Cô lấy gì so sánh?
Tiểu tình nhân như cô chỉ là để trêu đùa.
Đặng Lam Trà gục trên vô lăng, kìm lại từng tiếng nấc nghẹn. Điện thoại của Lam Trà reo, cô lau vội nước mắt hít thở:
“Alo chị nghe!”
“Chị Trà mau đến đi. Mọi người đang đợi chị!”
“Được!”
Đặng Lam Trà lấy trong hộp xe khăn giấy ướt lau mặt một chút. Chỉnh lại lớp trang điểm trên gương mặt. Sau đó đạp ga rời đi đến chỗ hẹn.
Công ty tổ chức ăn mừng ở quán lẩu cay, vị lẩu ở đây vừa chua vừa cay thoạt đầu ăn vào có cảm giác bày xích nhưng sau đó lại có hậu ngọt ở miệng, cuối cùng là muốn ăn thêm lần nữa.
Đặng Lam Trà vừa bước xuống xe là có đồng nghiệp đến kéo tay.
“Lam Trà mau vào trong.”
“Chị Trà, sao mặt chị đỏ thế?”
Đặng Lam Tra sờ hai má của mình: “Có thể là do bên ngoài lạnh quá!”
“Đừng nói nữa. Mau vào trong!”
Mọi người ngồi ở tầng hai của quán. Sếp Kiều Oanh tin ý đã bao trọn nguyên lầu, thế nên họ có làm gì cũng không ai làm phiền. Đặng Lam Trà chọn ngồi ở gốc gần cửa kính. Từ đây có thể nhìn thấy phong cảnh bên dưới.
“Chị Trà ăn gì mau gọi!”
Mọi người vui vẻ đến náo nhiệt. Có lẽ trong thời gian qua họ đã rất vất vả rồi. Ăn một bữa xem như lấy lại tinh thần.
“Tuỳ mọi người chọn!”
Tiểu ca ca trong phòng lên tiếng: “Phục vụ mang bia tươi đến đây. Chúng ta không say không về.”
Chẳng mấy chốc lẩu và bia đã được dọn lên, trong khung cảnh náo nhiệt ấy, chỉ có Đặng Lam Trà là ngồi đó vừa ăn vừa uống bia. Vỏ chai chất đầy trên bàn rồi đến dưới chân cô. Chai thứ mấy Lam Trà cũng không nhớ rõ. Đầu cô bắt đầu xoay vòng tròn. Tay cô đưa lên ngay tầm mắt, bàn tay 5 ngón biến thành 10 ngón.
Đặng Lam Trà ngửa ra cười ngây ngốc:
“Haha. Thú vị thật!”
“Chị Lam Trà cười gì vui thế?”
“Không có gì. Tự nhiên chị thấy buồn cười!”
Đặng Lam Trà đứng dậy: “Chị đi vệ sinh một chút!”
Cô đi ra đến cửa rồi quay lại: “Quên điện thoại nhỉ?”
Cô quay vào chỗ ngồi: “Mình chưa đi vệ sinh mà, sao lại quay lại rồi?”
Tay Lam Trà vừa cầm điện thoại, chiếc điện thoại cô reo lên, là dãy số đó. Cô hít thở sau đó ấn tắt.
Lần thứ hai, cũng là dãy số đó, Đặng Lam Trà vẫn kiên quyết ấn tắt.
Lần thứ ba, Đặng Lam Trà để điện reo và bước đi vệ sinh.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh thấy điện thoại reo mãi liền với tay ấn nghe.
Đầu dây bên kia im lặng. Đồng nghiệp cô nửa tỉnh nửa mê nói:
“Chị ấy đi vệ sinh rồi!”
Tiếng ồn ào truyền đến làm người ở đầu dây bên kia khó chịu:
“Địa chỉ?”
“...”
Sau đó đồng nghiệp của cô tắt máy. Bọn họ lại tiếp tục hoà vào cuộc vui.
Đặng Lam Trà trong nhà vệ sinh rửa mặt hơn 10 lần vẫn không tỉnh. Cô cứ vừa khóc rồi lại rửa mặt rồi lại khóc. Như thế cả thế giới mắc nợ cô vậy.
Phải hơn 30 phút sau, Đặng Lam Trà mới lấy lại chút tỉnh táo mà bước ra ngoài. Vừa đẩy cửa ra đã đụng phải lòng ngực to lớn của một nam nhân.
Cô ngẩng người lên rồi cười cười đưa hai tay bẹo má của người trước mặt:
“Haha. Giấc mơ này vui nhỉ?”
Người đàn ông nhíu mày hất tay cô: “Bị điên à?”
Cô bị đẩy ra ngồi bệt xuống đất: “Hoá ra là nhận nhầm!”
Một lúc sau đó có bàn tay đưa về phía cô: “Đứng dậy đi!”
Cô cố mở mắt ra, bóng người đàn ông quen thuộc xuất hiện: “Nguyễn Phục Hưng, lần này lại mơ nữa sao?”
“Đặng Lam Trà… Mau đứng dậy!”
Đặng Lam Trà đứng dậy hất bàn tay ấy ra: “Mau cút cho tôi!”
“?”