“Đặng tiểu thư, tôi đến đưa cô về!”
“Là anh ấy bảo anh đến?”
Hoàng Ân gật đầu: “Đúng vậy. Ngài ấy sợ cô một mình xảy ra chuyện!”
Đặng Lam Trà mở cửa xe ngồi vào trong, Hoàng Ân đưa áo khoác của Phục Hưng cho cô. Là do lúc nãy anh biết Đặng Lam Trà mặc rất mỏng nên lúc đi tiện tay lấy áo khoác của hắn.
“Ngài ấy bảo cô mặc vào cho ấm!”
Đặng Lam Trà nhận lấy, cẩn thận choàng vào người:
“Hóa ra anh ấy cũng tốt với mình!”
Cô gạt nước mắt nở nụ cười.
Hoàng Ân thông qua kính chiếu hậu thấy cô cười anh cũng an tâm. Tay hắn gõ bánh lái thầm nghĩ:
“Hóa ra lời nói dối có thể giúp người ta một chút!”
…
Hoàng lão gia xông thẳng vào phòng của Hoàng Đăng Quân. Ông ném xấp tài liệu xuống bàn làm việc của anh:
“Mày nhìn đi. Chỉ hơn 100 ngàn là bọn chúng nó đã lấy được khu giải trí? Chuyện này là sao? Đùa nhau à?”
Hoàng Đăng Quân nhìn vào con số công bố rõ ràng chỉ hơn đúng 100 ngàn?
“Ba? Chắc là do trùng hợp?”, Hoàng Đăng Quân run tay cầm kết quả.
“Đăng Quân, chuyện gì vào tay mày cũng chẳng xong? Mày nghĩ tao tin mày sao? Gia sản của nhà họ Hoàng tao còn dám để lại cho mày à?”
Hoàng Đăng Quân cúi mặt đợi đến khi ba anh mắng đã rồi rời đi.
Thư ký của anh vào, gương mặt do dự hỏi: “Hoàng đại thiếu gia, có khi nào là do Đặng tiểu thư không? Kết quả không thể nào trùng hợp như vậy?”
Hoàng Đăng Quân lẩm bẩm: “Là tên đã cứu em ấy sao? Nhất định không phải em ấy.”
“Nhưng mà rõ ràng chỉ có Đặng tiểu thư ngày hôm đó gặp cậu. Sau đó lại…”
Hoàng Đăng Quân gật đầu: “Gọi điện thoại đặt bàn đi!”
Thư ký nhìn anh ngạc nhiên: “Đặt bàn gì?”
“Bàn ở nhà hàng ấy. Ta không lấy được khu vui chơi làm sính lễ chắc em ấy đã rất buồn. Ngươi mau đưa đây!”, Hoàng Đăng Quân đưa tay về phía thư ký rồi bảo.
“Đưa gì ạ?”
“Chìa khóa xe, ta đi đón em ấy.”
Anh nhận lấy chìa khóa trong sự ngỡ ngàng của thư ký.
“Rốt cuộc ngài đã bị bỏ bùa yêu rồi đúng không?”
Mặc kệ lời của thư ký anh lái xe đến trước cửa công ty Lam Trà. Anh nâng điện thoại lên gọi sau mấy hồi chuông Lam Trà cũng bắt máy.
“Trà Trà, em xem tin tức rồi đúng không? Anh muốn gặp em một chút!”
Dĩ nhiên Đặng Lam Trà đã xem tin tức. Không ngờ anh đến tìm cô nhanh như vậy. Đặng Lam Trà đã suy nghĩ ngàn câu xin lỗi để nói với Đăng Quân nhưng cô vẫn căng thẳng:
“Quân anh đợi một chút em xuống ngay!”
Đặng Lam Trà thở dài, cái gì đến cũng đến. Cô thu dọn đồ đạc ở bàn làm việc rồi xuống gặp Hoàng Đăng Quân.
Anh vẫn ga lăng như cũ, thấy cô liền mở cửa xe và thắt dây an toàn cho cô.
Đặng Lam Trà ngồi trong xe rất căng thẳng. Cô nắm chặt dây an toàn không dám nói chuyện.
“Em không hỏi anh chở em đi đâu à?”
“...”
“Chắc em đói rồi. Chúng ta đi ăn thôi!”
“Hả?”
“Đến nơi rồi nói!”
Giờ này sớm hơn giờ tan tầm nên lưu lượng xe di chuyển trên đường khá ít. Nhưng Hoàng Đăng Quân phải phanh gấp mấy lần bởi chiếc xe phía trước.
Có hơi tức giận, Quân lấy tay gõ vô lăng mấy cái. Chính vì hành động này của anh khiến cô cảm thấy căng thẳng hơn. Cả người toát mồ hôi hột. Chắc là do anh tức giận vì cô đã lấy cắp số liệu.
Chiếc xe ngoài trước lạng mấy vòng sau đó tông thẳng vào chiếc xe máy ngoài trước. Không những không dừng lại. Chiếc xe tiếp tục lạng lách, người trong xe đạp ga bỏ chạy.
Hoàng Đăng Quân nhìn Lam Trà: “Trà ngồi chắc vào!”
Đặng Lam Trà gật đầu, cô vịnh chắc vào chiếc xe. Đăng Quân nhanh chân đạp ga đuổi theo. Lần đầu tiên Lam Trà thấy anh phát tiết như vậy.
Anh tăng ga hết tốc lực, chạy thẳng về phía trước rồi xoay bánh lái chặn đầu xe hắn.
Chiếc xe đó tông vào phía sau đuôi xe của Đăng Quân rồi dừng lại. Túi khí của hai người bung ra. Hoàng Đăng Quân mở cửa bước xuống xe kéo tên cầm lái ở xe phía sau ra, đấm cho văn vài cú vào mặt:
“Chết tiệt. Tông người còn bỏ chạy? Gặp anh đây ngươi khỏi trốn.”
Đặng Lam Trà ở trong xe, vì ám ảnh lần trước mà toàn thân run rẩy. Cô khó thở nhào ra bên ngoài ngồi bệt xuống đường. Vừa hay nhìn thấy Hoàng Đăng Quân đánh người, Đặng Lam Trà cố gắng hết sức chạy về phía anh ngăn lại. Lúc chạy bởi vì quá run nên cô ngã mấy lần, đầu gối va vào mặt đường chảy máu.
“Quân, đừng đánh nữa. Mau dừng lại đi!”
Anh phát tiết đến mức hất tay Lam Trà. Lúc thấy cô ngã xuống, anh mới chịu dừng lại.
Tên tài xế bị đánh đến người bê bết máu. Hắn nằm xuống đường bất động.
Cảnh sát kịp thời có mặt ở hiện trường. Mùi rượu của tên tài xế đến Đặng Lam Trà còn ngửi ra thì làm sao mà không tông người khác được cơ chứ?
Đăng Quân bây giờ mới nhớ đến cô bước đến đỡ cô dậy:
“Trà em có sao không?”
Còn không đợi cô trả lời. Anh bế cô vào phía lề đường đặt cô trên ghế đá.
Đặng Lam Trà mắt ửng đỏ lắc đầu. Nhìn ra được cô đang hoảng sợ.
“Trà anh xin lỗi!”
Anh gấp gáp lấy trong túi chiếc điện thoại của mình gọi cho thư ký. Chưa đầy 10 phút, thư ký của anh có mặt ở hiện trường giao chìa khóa xe mới cho anh rồi làm việc với cảnh sát. Anh bế Đặng Lam Trà lên xe:
“Đi! Chúng ta đến bệnh viện.”
“Hoàng Đăng Quân, anh làm sao vậy? Trước đây anh không có như vậy?”
Hoàng Đăng Quân nhìn cô một lúc sau đó thở dài:
“Xin lỗi đã để em chứng kiến cảnh tượng không hay. Kẻ tông người rồi bỏ chạy làm anh thấy ghét. Muốn cho hắn một bài học.”
Đặng Lam Trà nghe ra được anh đang nghiến răng. Cô hỏi anh cũng là hỏi chính mình: “Nếu là người nhà anh, anh có bao che?”
Hoàng Đăng Quân không do dự: “Nếu là em trai anh, anh sẽ lôi cổ hắn đến cho cảnh sát.”
“Tại sao?”
“Nếu dung túng cho cái sai. Thì sai sẽ càng thêm sai. Cái sai lặp lại thì nhiều người sẽ bị hại hơn.”
“Sai càng thêm sai?”
Hoàng Đăng Quân nói đúng. Cô chính là đang dung túng cho anh cô làm sai. Nhưng cô còn nhiều ràng buộc lắm. Và cô cũng tin rằng anh mình sẽ sửa đổi. Hơn nữa, Huyền Vũ cô ta vẫn chưa chết.
“Trà? Sao em im lặng vậy?”, Đăng Quân phải nói đến lần thứ hai Lam Trà mới trả lời.
“Quân, có phải anh đến để hỏi tội em không?”
Hoàng Đăng Quân nhíu mày: “Tội gì?”
“Là em hỏi tội anh mới đúng!”
Hoàng Đăng Quân dừng xe ở bên đường, anh nghiêng người qua phía của Lam Trà. Bàn tay nắm lấy tay Lam Trà, nét mặt anh rất nghiêm túc: “Trà, cho anh xin lỗi vì đã làm em thất vọng. Đáng lẽ khu vui chơi là để làm quà cho em. Giờ thì hay rồi…”
Lam Trà mở to mắt ngạc nhiên. Đáng lẽ anh phải hỏi tội cô mới đúng. Sao bây giờ lại biến thành xin lỗi?
Anh đưa tay vuốt mái tóc đang rũ của cô ra sau vành tai, ánh mắt thành khẩn nhìn vào Lam Trà. Trong giây phút đó, Lam Trà biết mình có lỗi với anh nhiều lắm. Nhưng cô quả thật không yêu anh, không thể bù đắp cho anh. Vậy cho nên dứt khoát làm anh đau khổ.
“Em còn tưởng anh tài giỏi. Hoá ra cũng chỉ có vậy. Em thấy thất vọng về anh quá!”
Lam Trà hất tay anh ra, sau đó mở cửa xe rời đi. Mặc dù chân rất đau nhưng cô không dám dừng lại, cô chỉ sợ nếu quay đầu, cả đời này sẽ làm khổ Quân nhiều hơn.
“Quân, em xin lỗi. Thật sự xin lỗi…”
Hoàng Đăng Quân không đuổi theo. Anh lấy tay mang hết tức giận gõ vào bánh lái:
“Hoàng Đăng Quân, mày thật vô dụng. Mày đã làm cho em ấy thất vọng…”
Đặng Lam Trà đi như chạy, sau đó nếp vào khoảng tường trống ở trung tâm thương mại. Cố hít thở lấy lại bình tĩnh: “Đã đủ tàn nhẫn chưa?”
Điện thoại trong túi Lam Trà reo làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đầu dây bên kia là bà Lam:
“Trà Trà, mau về nhà khuyên anh con. Nó lại đòi tự tử kìa…”
Tiếp theo Lam Trà chỉ nghe tiếng chén dĩa thay nhau đập xuống nền gạch.
“Mẹ con về ngay…”